Editor: L’espoir
*
Bà mối Lưu cười toe toét, nhìn qua cực kỳ thân thiện, dáng vẻ không khí vui vẻ này cũng là một trong những lý do bà có thể mai mối thành công cho nhiều cặp đôi mới.
“Tiền Tiến, đây là Triệu Tuyết Như, thôn của nhà họ Triệu ở Công xã Quang Minh cũng là một trong Công xã nổi bật, năm nào cũng nộp đủ chỉ tiêu lương thực cho nhà nước trước tiên, trong ba năm nạn đói, thôn họ không có một xã viên nào chết đói cả, bác cả của Tuyết Như còn là đại đội trưởng nữa, cô gái vừa tuấn tú, làm việc cũng chịu thương chịu khó, trong mười dặm tám thôn không tìm được cô gái nào nổi bật hơn cô bé này.”
Bà mối Lưu được hai bên khen ngợi, lời nói của bà khiến cả hai bên đều cảm thấy thoải mái.
Triệu Tuyết Như nhìn bề ngoài của Từ Tiền Tiến cũng cảm thấy ưng bụng, tuy rằng hai gian phòng ở nhà họ Từ không rộng rãi bằng sân nhà quê của cô, nhưng số người trong gia đình Từ cũng ít, hơn nữa đây còn là nhà ở trong Tứ Cửu Thành, nếu cô có thể gả tới đây, gả cho một công nhân, các chị em trong thôn đều sẽ hâm mộ cô.
Nhưng cô cũng chú ý đến Tống Thần cùng với Từ Tiền Tiến bước vào, cũng như gian chính giữa rộng rãi và thoáng đãng hơn trong trung viện.
Trên đường đến đây, bà mối Lưu đã nói với cô rằng trong trung viện còn một chàng trai khác đến tuổi cập kê nữa, vẻ ngoài điển trai hơn, nhà cửa cũng lớn hơn, nhưng con người anh ta không ra gì, chỉ là kẻ được cái mã nhưng bên trong rỗng tuếch, cô gái có tầm nhìn xa sẽ không bao giờ chọn người như anh ta.
Bà mối Lưu nói như thế cũng là vì sợ Triệu Tuyết Như trẻ tuổi, bị vẻ bề ngoài che mắt.
Cũng may Triệu Tuyết Như là một người thiết thực, sau khi biết Từ Tiền Tiến là lựa chọn tốt nhất, toàn bộ quá trình cô đều cư xử vô cùng đúng mực, xấu hổ liếc nhìn Từ Tiền Tiến một cái, sau đó rụt rè cúi đầu, không nhìn người không nên nhìn.
Biểu hiện của cô làm cho góa phụ Từ và Từ Tiền Tiến càng hài lòng hơn, cảm thấy con nhỏ nông thôn này còn rất an phận, hơn nữa đã sớm nghe bà mối Lưu nói nhà họ Triệu ở thôn Triệu Gia là họ lớn, bác cả của Triệu Tuyết Như là đại đội trưởng đội sản xuất, ngoại trừ một đống anh em họ, cô còn có ba anh trai ruột, hai em trai ruột, trong nhà có nhiều sức lao động, không thiếu lương thực, đã vậy còn thương con gái.
Góa phụ Từ nghĩ, mẹ ruột của Triệu Tuyết Như sinh giỏi như vậy, con gái của bà ta nhất định cũng không kém bao nhiêu, đến lúc đó sinh thêm mấy đứa con trai, sinh con nối dõi cho nhà họ Từ họ.
Cả hai bên đều tương đối hài lòng với điều kiện của đối phương, bà mối Lưu vui tươi hớn hở, cảm thấy ít nhất có thể se thành một đôi.
Góa phụ Bạch vừa thấy cô gái mà mình vừa ý lại bị làm mai cho Từ Tiền Tiến, khóe miệng bà ngay lập tức rũ xuống, ở trong lòng bà, con trai mình giỏi hơn Từ Tiền Tiến rất nhiều, chỉ là sức khỏe nó kém hơn thằng kia một chút, bà mối Lưu tìm cho nhà họ Từ một cô gái mông to dễ sinh con lại xinh đẹp, lại tìm cho Thiết Cương nhà bà một cây củi lửa, đây rốt cuộc là xem thường ai đó.
“Chị Lưu, con bé kia là ai vậy?”
Phạm Hồng Quyên nhìn sắc mặt xanh mét của góa phụ Bạch, trong lòng chợt nảy ra ý định muốn xem trò vui.
“À!”
Bà mối Lưu đảo mắt một cái, vỗ tay vào lòng bàn tay cảm thán một tiếng.
“Cô gái này tên là Mai Tử, cũng là người cùng thôn của nhà họ Triệu đấy, chơi rất thân với Tuyết Như, không phải cha mẹ Tuyết Như đều phải đi làm hết sao, nên để con bé này cùng tới đây, tiếp thêm can đảm cho Tuyết Như đó mà.”
Góa phụ Bạch hiển nhiên không coi trọng Triệu Mai Tử, bà mối Lưu cũng có lương tâm, biết cô bé người ta cũng cần giữ thể diện, bị chê bai trước mặt thì tổn thương lòng tự trọng lắm, hơn nữa truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của Triệu Mai Tử.