Editor: L’espoir
*
Nên bà cứ nói thẳng cô bé là chị em nhỏ cùng tới đây với Triệu Tuyết Như, coi như là cho hai bên một bậc thang.
Nếu không làm sao nói bà mối Lưu danh tiếng tốt đây, bà vừa nói ra lời này xong, sắc mặt hai bên đều trở nên dễ nhìn hơn.
Góa phụ Bạch không biết gì, cảm thấy lời nói của bà mối Lưu là lời thật lòng, bà mối nhất định làm mai cho Thiết Cương nhà bà một cô gái nông thôn có điều kiện không khác gì Triệu Tuyết Như.
Triệu Mai Tử thì biết rõ trong lòng, cô đương nhiên biết bà mối Lưu dẫn cô đến là để làm mai cho cô, mà không phải là đến cùng chị em gái đến làm mai, mặc dù đều là người của thôn nhà họ Triệu, cũng mang họ Triệu, nhưng quan hệ giữa nhà Triệu Tuyết Như và nhà Triệu Mai Tử cũng không thân thiết, hai người cũng chỉ quen biết sơ sơ.
Thời buổi này tìm bạn đời đơn giản lại trực tiếp, nếu hai bên ưng ý, bàn điều kiện xong xuôi là có thể trực tiếp đính hôn, cũng không có cái khái niệm hẹn hò.
Góa phụ Từ không có ý định giữ lại mời cơm, bà mối Lưu bèn chuẩn bị dẫn hai cô gái trở về, xe buýt trong thành phố chỉ có thể chạy đến Công xã Quang Minh, nếu không may sẽ không gặp được xe bò về thôn, họ sẽ phải đi bộ hơn một tiếng đồng hồ để về nhà.
Nhưng không đợi bà mối Lưu lên tiếng chuẩn bị rời đi, Tống Thần đã chủ động lên tiếng gọi bà lại.
“Thím Lưu, thím có thể qua đây được không?”
Anh đứng trước cửa gian chính của nhà mình, tiếng nói chuyện cũng giống như dòng suối trong vắt chảy xuôi trong núi, thanh khiết và mượt mà.
Triệu Mai Tử không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, khi cúi đầu, tai cô đỏ bừng bừng.
Lớn tới chừng này rồi, cô chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp như vậy, so với anh, những thanh niên trong thôn trông như những cục đất nung, lại còn là loại bị cháy khét nữa.
“Thằng nhóc Tống Thần, con tìm thím là để thím tìm người làm mai cho con sao, thế thì coi như con tìm đúng người rồi đấy.”
Bà mối Lưu đi qua đó, bà nắm rõ mười mươi điều kiện của tất cả nam nữ đến tuổi lập gia đình trong con hẻm nhỏ này, con người của Tống Thần tuy rằng ham ăn lười làm, nhưng tốt xấu gì cũng có công việc, nhà cửa cũng rộng rãi, ngoại hình thì càng không có chỗ nào để soi. Thế nên thỉnh thoảng vẫn gặp vài cô gái ngây thơ bị vẻ ngoài hào nhoáng của nó đánh lừa, cùng những ông cha bà mẹ đành phải chiều theo ý con gái mình.
Vì vậy, nếu Tống Thần mở lời nhờ bà tìm người làm mai, bà thật sự có thể tìm được.
“Cô gái mà thím đẫn đến đó, cô ấy tên là Mai Tử phải không? Hay là thím làm mai cô gái này cho cháu đi.”
Tống Thần thản nhiên nói, đề nghị này của anh làm cho thím Lưu, một người từng trải bao sóng gió cũng phải há mồm kinh ngạc.
Hai người này sao có thể thể xứng đôi?
Một người đẹp một người xấu, một người có hộ khẩu trong thành phố một con nhỏ ở nông thôn, một đứa dù có tệ đến đâu cũng có việc làm, còn một đứa gả tới đây còn không có khẩu phần lương thực.
Tống Thần dù không tốt, cũng không đến nỗi phải tìm đến con bé Triệu Mai Tử này chứ.
“Thằng nhóc Tống Thần, thím không thích lừa dối ai hết, nên có mấy lời thím phải nói rõ ràng với con, điều kiện của gia đình Mai Tử không thể so với Triệu Tuyết Như đâu, nhà con bé còn có hai em trai, mẹ kế quán xuyến việc nhà, người ta còn có con trai ruột, nhất định không thương đứa con riêng của chồng đâu, còn cha của con bé, có con trai ruột rồi, đã có con trai ruột rồi thì con gái cũng phải xếp sang một bên thôi.”
Điều kiện trong nhà Triệu Mai Tử thật sự rất bình thường, từ khi cô hơi lớn một chút đã bắt đầu phụ giúp gia đình làm việc nhà rồi, ôm đồm lo toan đủ thứ trong nhà ngoài vườn, đừng thấy cô bé gầy gò nhưng lại rất khỏe mạnh, làm việc giỏi chẳng khác gì đàn ông, ở quê kiếm đủ điểm công.