Xuyên Nhanh: Cố Lên Nào, Làm Người Đàn Ông Tốt

Chương 2: Tôi ăn bám trong tiểu thuyết niên đại (TG1)

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Dựa theo điều kiện của hắn, chưa nói đến việc tìm một nữ công nhân, ít nhất cũng phải tìm một cô gái cũng sinh ra trong Tứ Cửu Thành, có hộ khẩu thành thị, nhưng mẹ hắn không muốn, mẹ hắn là một góa phụ một mình nuôi lớn con trai, bà ấy sợ nhất là tìm một người vợ giỏi giang cướp đi con trai của bà và còn đè đầu cưỡi cổ mình, cho nên đã cố tình nhờ bà mối xuống nông thôn tìm một cô gái thích hợp.

Thời buổi này, sự khác biệt giữa hộ khẩu nông thôn và hộ khẩu thành thị rất lớn, hộ khẩu thành thị được cấp định lượng lương thực, hiện tại mua bất cứ thứ gì cũng phải dùng đủ loại phiếu, nếu kết hôn với một cô gái nông thôn, từ nay về sau, khẩu phần ăn của cô ấy sẽ do Từ Tiền Tiến gánh vác.

Không còn cách nào khác, Từ Tiền Tiến là tên hiếu thảo quá mức, sau khi nghe góa phụ Từ khóc lóc kể lể mấy năm nay mình đã khó khăn như thế nào, hắn đã mềm lòng đồng ý với ý kiến của mẹ mình.

Nhưng góa phụ Từ khẳng định chắc nịch, nhất định sẽ nhờ người mai mối tìm cho hắn một cô vợ xinh đẹp và dễ đẻ, nếu tìm một cô gái có điều kiện tốt trong thành phố, thì ngoại hình của đối phương chưa chắc đã nổi bật.

Hơn nữa bây giờ là năm 62, nạn đói kéo dài ba năm vừa qua, nỗi ám ảnh về cái đói, cái chết vì đói vẫn còn in sâu trong tâm trí mỗi người, dù nông thôn có khó khăn đến đâu, ít nhất cũng có đất, có núi, có lương thực, tìm một người nông thôn có điều kiện tốt, thương con gái, chưa chắc đã kém hơn so với cô gái bình thường trong thành phố.

Cân nhắc kỹ lưỡng lợi ích và bất lợi, sắc mặt của Từ Tiền Tiến đã dễ nhìn hơn đôi chút.

“Tôi cũng không để ý đến điều kiện của đối tượng đâu, quan trọng vẫn là nhân phẩm của đối phương, hiền lành và giỏi giang, có thể cùng tôi hiếu thuận với mẹ tôi, đây mới là điều quan trọng nhất.”

Từ Tiền Tiến không muốn nói rằng mình định tìm đối tượng ở nông thôn, ngược lại, hắn nói năng rất dễ nghe.

Ít nhất một số bậc trưởng bối đi ngang qua nghe xong đã cảm thấy rất xuôi tai, họ đều là bậc làm cha làm mẹ, còn phẩm chất nào hơn lòng hiếu thảo mà họ tôn sùng đây?

“Đúng rồi, tôi nhớ là Tống Thần ở phân xưởng 1 sống chung một đại viện với cậu, cậu ta cũng trạc tuổi cậu, đã định tìm bạn đời chưa?”

Cuộc trò chuyện chuyển sang một người khác.

“Cậu ta á hả? Chưa từng nghe nói gì hết, Thần Nhi cũng đáng thương, không ai giúp đỡ tìm hiểu chuyện này cả. Nhưng mẹ tôi là người rất nhiệt tình, ngày mai tôi sẽ nói với mẹ, bảo bà ấy giúp Tống Thần tìm một đối tượng thích hợp.”

Nhắc tới Tống Thần, vẻ mặt của Từ Tiền Tiến càng kiêu căng hơn.

Không còn cách nào khác, hắn cảm thấy điều kiện của mình mạnh hơn nhiều so với Tống Thần, trong mắt hắn, Tống Thần chính là người làm nền cho mình, khiến hắn trở nên ưu tú hơn.

Cùng là con một, hắn ít nhất cũng có một người mẹ góa chồng, nhưng Tống Thần đều mất hết cả cha lẫn mẹ, ngay cả một người giúp đỡ cũng không có, cũng theo bước chân cha mẹ vào nhà máy cán thép, tuy rằng đều là người học việc, nhưng hắn có Trương Mãn Đa là thợ nguội cấp bảy làm sư phụ.

Con người Tống Thần này cà lơ phất phơ, mỗi ngày làm việc trong nhà máy sống không có lý tưởng, một tháng tiền lương vừa tới tay đã ăn ngon uống ngon, tiêu tiền không đúng mực, trưởng bối trong viện đều cảm thấy thằng nhóc này không phải là người biết sống, ông cả Trương Mãn Đa giáo huấn anh mấy lần anh cũng không nghe, sau đó cũng lười để ý đến anh.

(*一大爷: nhất đại gia; 大爷: ông lớn/cụ lớn/bác (chỉ người lớn), mà trong trường hợp này là người đứng đầu, người có uy tín và vị trí quan trọng trong một cộng đồng, bên mình cũng có từ “ông cả” cũng mang nghĩa này nên tui dùng luôn nha, vợ của “ông cả” là “bà cả”, tương tự người đứng sau 一大爷 là 二大爷 (nhị đại gia), 三大爷 (tam đại gia) tui dịch là ông hai - bà hai, ông ba - bà ba nha.)

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc