Chị ấy đưa đồ cho nhân viên rồi kéo Giang Đường Tri sang một bên, nói khẽ: “Ngày kia ba mẹ sẽ rời đi. Hay là con đi cùng, hoặc sau khi bọn mẹ đi thì về khu tập thể với đoàn trưởng Hoắc. Như vậy sẽ an toàn hơn.”
Giang Đường Tri hiểu rõ lo lắng của cô ấy nhưng không tiết lộ kế hoạch của mình, chỉ gật đầu thuận theo: “Vậy con sẽ về khu tập thể.”
Nghe vậy, Thi Giai Lâm mới yên tâm, rồi mua cho cô mấy bộ đồ đông. Toàn là đồ đắt nhất và thời trang nhất trong trung tâm thương mại. Từ áo khoác dạ, phong cách Chanel, váy liền, áo da... đủ mọi phong cách, mỗi loại đều chọn hai bộ.
Còn phối thêm cả giày da, trang sức, kẹp tóc, túi xách... kiểu nào cũng có. Nam Thành chẳng kém gì Tứ Cửu Thành, kiểu dáng ở đây đến cả Giang Đường Tri cũng thấy ưng mắt. Mà chất vải thời này đúng là miễn chê, toàn hàng thật giá thật, chẳng có khái niệm hàng nhái.
Giang Đường Tri thay bộ dạ màu kem và váy Chanel đen nhưng món còn lại được Phí Hồng Bân cho người chuyển tới khu tập thể của Hoắc Tân Thần. Giang Đường Tri hiện chưa có chỗ ở cố định. Nếu gửi về khách sạn rồi lại phải nhờ người mang tới khu tập thể thì quá phiền. Anh ta dứt khoát cho gửi thẳng luôn.
Mua đồ xong, họ lại đưa cô tới tiệm làm tóc. Thi Giai Lâm ban đầu định để cô uốn tóc nhưng Giang Đường Tri từ chối. Cô mượn giấy bút, vẽ nhanh kiểu tóc mình muốn rồi nhờ thợ cắt đúng theo đó.
Tóc của nguyên chủ trước đây vốn khô xơ, xỉn màu nhưng mấy hôm nay được Giang Đường Tri dùng linh tuyền nuôi dưỡng, giờ đây đã thành một mái tóc dài đen nhánh, suôn mượt óng ả, còn đẹp hơn cả tóc người mẫu trong quảng cáo dầu gội trên tivi.
Cô không cần thợ làm tóc uốn kiểu xoăn đang thịnh hành, chỉ cần họ cắt tỉa theo yêu cầu của cô là được. Khi cắt tóc xong, mọi người trong tiệm đều sững sờ nhìn Giang Đường Tri.
Đẹp!
Đẹp đến mức choáng ngợp!
Đây là tiểu thư nhà nào vậy? Dáng người cao ráo, quần áo đắt tiền, ngũ quan tinh xảo, khí chất nổi bật, môi đỏ răng trắng, từng cái nhăn mày, từng nụ cười, từng cử chỉ động tác đều toát lên vẻ cao quý và rạng ngời!
Thi Giai Lâm không ngừng khen Giang Đường Tri xinh đẹp, còn thầm nghĩ, nếu cô tham gia thi sắc đẹp ở Hồng Kông thì chắc chắn sẽ đoạt giải quán quân. Lúc này Tiểu Thiên Hạo cũng vừa tỉnh dậy, được Phí Hồng Bân bế trong lòng, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Giang Đường Tri, cười tít mắt như trăng lưỡi liềm.
Giang Đường Tri nhìn mình trong gương, bất chợt phát hiện, gương mặt của nguyên chủ giờ đây lại có vài phần giống với gương mặt vốn có của cô. Khi cô vừa đến thế giới này, cô chắc chắn hai người không hề giống nhau. Nguyên chủ mang vẻ đẹp dịu dàng, thùy mị, không hề có sự sắc sảo.
Còn cô thì là kiểu khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt mang khí chất sắc bén, hoàn toàn khác biệt. Thế mà bây giờ, ngũ quan này, không biết từ lúc nào lại có ba phần giống cô trước kia, đặc biệt là thần thái và ánh mắt sắc lạnh, giống đến lạ.
Cô quay sang nhìn Thi Giai Lâm và Phí Hồng Bân, mỉm cười: “Cảm ơn bố mẹ nuôi đã giúp con lột xác, con rất thích bản thân hiện tại.”
Thi Giai Lâm nắm lấy tay cô, hơi xót xa nói: “Lẽ ra con phải là một nàng công chúa rực rỡ, chỉ là số phận trêu ngươi thôi. Nhưng may là, mọi thứ vẫn còn kịp.”
Ban đầu nhìn có bảy phần giống phu nhân nhà họ Giang hồi trẻ nhưng giờ thì chẳng khác gì bản sao lúc trẻ của bà. Mà bà còn thấy Giang Đường Tri xinh đẹp hơn cả Giang phu nhân. Mọi người rời khỏi tiệm làm tóc, đi đến quán ăn quốc doanh để dùng bữa, đồng thời bàn bạc chuyện tổ chức lễ nhận người thân vào ngày mai.
Thời gian quá gấp, nếu không thì vợ chồng nhà họ Phí nhất định sẽ tổ chức thật linh đình. Nhưng cho dù không rình rang, họ vẫn muốn mời vài nhân vật quan trọng ở Nam Thành đến làm chứng, cũng như tuyên bố rõ ràng rằng từ nay về sau, Giang Đường Tri là người của nhà họ Phí.