Mà con cháu lính già, sao có thể là đồ hèn? Họ thật sự mừng vì Thiên Hạo gặp được Giang Đường Tri, nếu không thì giờ có khi họ vẫn chưa tìm được con.
Giang Đường Tri nhỏ giọng hỏi Thi Giai Lâm: “Chị à, em mạn phép hỏi một chút, Thiên Hạo bị lạc thế nào vậy ạ?”
Nhắc đến chuyện này, mặt mũi cả Thi Giai Lâm và Phí Hồng Bân đều sầm xuống. Đặc biệt là Thi Giai Lâm, gương mặt vốn điềm đạm giờ trở nên sắc lạnh.
Chị cúi đầu nhìn Thiên Hạo, trong mắt đầy sợ hãi: “Chị có thể kể cho em nghe. Chị nghe nói đội trưởng Hoắc là người Tứ Cửu Thành, sau này em lấy cậu ấy, chắc chắn sẽ quay về đó. Em biết trước những người đó cũng tốt, để sau này còn tránh được.”
Giang Đường Tri hơi bất ngờ, Hoắc Tân Thần là người Tứ Cửu Thành sao? Vậy anh ta chắc cũng từng nghe đến nhà họ Giang rồi. Mà cô thì chẳng biết gì về nhà họ Giang cả.
Cô cúi đầu che giấu cảm xúc, lắng nghe Thi Giai Lâm kể tiếp: “Nhà chị là người Hồng Kông, dẫn Thiên Hạo đến Tứ Cửu Thành du lịch. Trong giới thượng lưu ở đó, nhiều người chủ động đi cùng vợ chồng chị. Phu nhân và thiên kim của nhà họ Uông, họ Giang, họ Cố đều ngỏ ý muốn cùng chị đưa Thiên Hạo đi chơi vài điểm.
Có thể vì gần Tết, lượng người ở Tứ Cửu Thành đông bất thường. Hôm đó, thiên kim nhà họ Uông và họ Giang tranh nhau đòi bế Thiên Hạo. Chị không muốn cho nhưng vì mấy phu nhân kia đều có mặt nên cũng đành để bế một lúc.
Ai ngờ hai cô ta vừa chơi vừa đùa rồi bế thằng bé rời xa đoàn lúc nào không biết. Còn chị thì bị mấy bà kéo đi xem sườn xám. Ai ngờ chưa được bao lâu đã nghe họ hét lên: 'Không thấy bé đâu nữa rồi!'”
Thi Giai Lâm không nhắc tới lý do thật sự khiến họ đến Tứ Cửu Thành nhưng chuyện kể thì đều là thật. Ba nhà kia đã bỏ ra một khoản lớn để tìm kiếm Thiên Hạo, còn đích thân đến nhà xin lỗi, rồi cho phu nhân và thiên kim chịu cấm túc. Thế nhưng Thi Giai Lâm vẫn không tha thứ. Dù đã tìm lại được con, nhà họ Phí và Thích vẫn sẽ không qua lại với ba nhà đó nữa.
Nhà họ Giang?
Giang Đường Tri khẽ nhướng mày. Không biết đó có phải là nhà của nguyên chủ không.
Nếu phải thì có nghĩa nhà họ Giang không chỉ có một thiên kim. Lý do nguyên chủ sống tới hai mươi năm mà vẫn chưa được đón về nhà, chẳng qua là vì trong nhà còn có một “thiên kim” khác rồi.
Ha...
Giang Đường Tri thay nguyên chủ thấy lạnh lòng. Rõ ràng có thể có một cuộc đời tốt đẹp, vậy mà chỉ vì một lần trông nom sơ suất, lại bị bọn buôn người bắt đi. Cô không khỏi nảy sinh suy nghĩ đầy âm mưu: Liệu nguyên chủ thật sự là bị lạc, hay là bị người ta cố tình để cho lạc?
Cô nhìn Thi Giai Lâm, trầm giọng nói: “Chị à, em nghĩ hai người chắc chắn là người có địa vị. Mà người có địa vị thì sẽ luôn có người ghen ghét. Hai người đến đất liền chắc cũng thấy rồi đấy, khoảng cách giàu nghèo ở đây lớn lắm.
Chị không thể tưởng tượng được, có những người vì miếng ăn mà có thể làm ra những chuyện tàn độc đến mức nào. Thiên Hạo không chỉ xinh xắn mà còn là con trai, trên thị trường rất được giá. Ở nhiều vùng quê hẻo lánh, người ta vì muốn có người nối dõi mà chẳng từ thủ đoạn nào đâu.”
Những lời này khiến vợ chồng họ Phí nhìn cô bằng con mắt khác. Một cô gái lớn lên ở vùng quê mà lại có tầm nhìn như thế này, vượt xa sức tưởng tượng của họ. Hơn nữa, khi nhắc đến chuyện “người có địa vị”, trong mắt cô không hề có chút mưu tính nào, chỉ là một lời nhắc thiện chí.
Phí Hồng Bân quay sang từ ghế phụ lái, nhìn Giang Đường Tri nói: “Em nhìn mọi chuyện xa hơn anh tưởng. Là vì xung quanh em từng xảy ra chuyện tương tự sao?”
Giang Đường Tri khẽ rưng rưng mắt đỏ, đáp lại đúng lúc: “Hai người không biết đâu, em cũng từng là một đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc.”