Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
—
Họ không biết rằng, những lời vừa rồi đã bị Liễu Sơ Tuyết – người vừa quay lại nhà họ Liễu – nghe rõ mồn một. Dù chưa rõ bí mật gì đang bị che giấu, nhưng cô đã đoán được một điều: cha mình rất có thể không phải người nhà họ Liễu.
“Một bát nước múc đều như nhau” – đúng là dám nói. Nếu không tận tai nghe thấy, có khi cô vẫn nghĩ ông bà nội lạnh nhạt chỉ vì cha mẹ mình không có con trai. Nào ngờ, gốc rễ lại nằm ở chỗ khác.
Hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, mẹ Liễu đã trở về làng. Bà không chắc có thể phân được nhà, nhưng vì chân của chồng, bà nhất định phải liều một phen. Vừa thấy ông nội Liễu ở trong sân, bà đã bước lên trước:
“Ba, con xin ba thương tình cho Sơn Lương được đưa lên bệnh viện thành phố chữa chân, không thể chần chừ thêm nữa rồi.”
Chuyện ầm ĩ từ chiều qua đã lan ra khắp xóm.
Vừa có động tĩnh, người trong làng đã tụ lại đông nghịt. Có người chưa rõ đầu đuôi, liền khe khẽ hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Không phải nhà họ Liễu không chịu làm người sao, chân của lão nhị nhà họ Liễu ở trạm xá xã chữa không được, người ta xin lên bệnh viện tuyến trên, vậy mà cả nhà không ai chịu bỏ tiền ra để chưa chân cho nó.”
“Không thể nào, bình thường nhà họ Liễu đoàn kết lắm mà. Với lại chân lão nhị bị thương là do đi làm công trình thủy lợi, chẳng lẽ cơ quan không chịu trách nhiệm hay sao.?”
“Nghe đâu là bị thương ngoài giờ làm việc, bên thủy lợi chỉ chịu nửa chi phí.”
“Chiều hôm qua, vợ lão nhị còn quay về nhà một chuyến, suýt nữa cãi nổ nhà.”
“Lão nhị so với anh cả, thằng ba còn hiền lành đàng hoàng hơn, sao lại không được chữa chân?”
“Nghe nói nhà họ Liễu đã nhờ quan hệ lo cho Đông Tử nhà anh cả một suất vào thành phố làm công nhân. Nếu bỏ tiền chữa chân cho lão nhị, suất đó coi như bay mất.”
“Quá bất công rồi. Tiền trong nhà đâu phải một mình Đông Tử làm ra, sao bắt lão nhị phải hi sinh để cho cháu hưởng?”
“Tại nhà lão nhị không có con trai, nên trong nhà không có tiếng nói đó thôi.”
Một thời gian ngắn, bên ngoài đã xì xào đủ kiểu.
Ông cụ Liễu thấy người đứng đầy sân, tức đến độ gân xanh trên trán bắt đầu giật giật:
“Nhà lão nhị, có chuyện gì không đóng cửa mà nói, phải bày ra cho thiên hạ coi vậy à?”
Nhưng mẹ Liễu giờ đã không còn gì để mất:
“Ba, con cũng muốn nói tử tế lắm chứ, nhưng ba mẹ làm vậy thì sao con có thể bình tĩnh nổi? Chân chồng con không được chuyển viện sớm là tàn phế đấy, con không lo sao được?”
Bà cụ Liễu từ trong nhà bước ra, mặt tối sầm:
“Con sao cứ không chịu nghe lời. Bác sĩ đã bảo, dù có lên viện tỉnh cũng không khỏi hẳn, con lo chuyện trong nhà chút đi, không lẽ phải tốn tiền cho đã rồi con mới cam lòng à?”
“Mẹ, con không ép ba mẹ. Nhưng bác sĩ cũng nói còn hy vọng nếu anh ấy được chuyển viện. Chồng con vì cái nhà này mà cố gắng đến vậy, sao ba mẹ nỡ không cứu anh ấy chứ.?”
Lúc này, Cát Tú Lan giằng khỏi tay chồng, hùng hổ bước lên mấy bước:
“Triệu Lạp Mai, sao cứ chị làm tới hoài vậy? Chiều qua đã nói rõ là số tiền đó liên quan đến tiền đồ của Đông Tử nhà tôi. Chân lão nhị dù gì cũng không chữa được, sao không nhường một bước cho cháu trai của mình vậy hả.?”
Mẹ Liễu chẳng buồn để ý tới cô ta, giữa bao nhiêu người, chỉ nhìn chằm chằm vào cha chồng:
“Ba, con hỏi lần cuối, chân chồng con nhà mình có lo không?”
Mặt ông cụ Liễu tối sầm như đáy nồi:
“Nhà lão nhị, không phải chúng ta không muốn lo, mà thật sự không có khả năng.”
Mẹ Liễu lau nước mắt, đứng thẳng dậy:
“Nếu nhà mình không lo, con sẽ tự tìm cách.”
Dứt lời, bà quay người bỏ đi.
Ông cụ Liễu định gọi bà lại, nhưng nhìn đám đông ngoài sân đang chỉ trỏ bàn tán, ông há miệng mà chẳng nói được lời nào. Nghĩ đến hôm nay mất mặt đến thế, ông tức đến mức hất tay áo bỏ vào nhà.