Editor: L’espoir
*
Nghĩ đến Thương Văn Trạch vừa độc đoán vừa đáng ghét kia, Khương Vân Tâm thầm nghiến răng, rồi mỉm cười nhìn Thích Hòa Âm, thăm dò như có như không: “Hòa Âm, sau khi cậu trở về, có phải cậu Thương đã đến thăm cậu rồi không? Haiz, xem ra tớ lại chậm hơn một bước rồi.”
“Cậu ta ra nước ngoài rồi.” Thích Hòa Âm thản nhiên nói: “Đi hai tháng lận.”
Cái gì? Hai tháng?!
Nghe được tin tức này, Khương Vân Tâm lập tức phấn chấn, gần như là theo phản xạ có điều kiện đưa tay ra, nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay của Thích Hòa Âm, sau đó lại được voi đòi tiên, tựa đầu vào vai Thích Hòa Âm.
Bình thường, đây là chuyện mà cái tên Thương gì đó tuyệt đối không cho phép cô ấy làm.
Nhưng bây giờ, ai bảo cậu ta phải đi hai tháng chứ? Dám đi lâu như vậy, vậy thì đừng trách cô ấy…
“Thật ra…” Khương Vân Tâm thỏa mãn dán vào người Thích Hòa Âm, cân nhắc một lát, cô ấy nói: “Trong chuyện giao tiếp giữa người với người này, tớ thấy vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn. Chủ động quá, có khi lại phản tác dụng ấy.”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Khương Vân Tâm nghiêm túc nói: “Hòa Âm, tớ hiểu tâm trạng muốn kết bạn mới của cậu, nhưng đám người ở trường đó, không phải ai cũng dễ hòa đồng đâu, cậu cần phải sàng lọc, chứ không phải kết thân với tất cả mọi người như nhau.”
Trên mặt Thích Hòa Âm lộ ra vẻ suy tư.
Thực ra cô rất đồng tình với lời của Khương Vân Tâm, vì nói cho cùng, theo cốt truyện trong nguyên tác, cô biết trường tư Faroe có rất nhiều con em quyền quý kiêu ngạo, ngày ngày bắt nạt sinh viên diện tuyển thẳng, chắc chắn phẩm hạnh có vấn đề.
“Vậy tớ nên làm thế nào đây?” Cô khiêm tốn thỉnh giáo.
“Đương nhiên là…” Khương Vân Tâm liếc nhìn Thích Hòa Âm, chậm rãi nói: “Cứ là chính mình thôi.”
“Cứ là chính mình, thể hiện trạng thái thoải mái nhất của cậu là được rồi, Hòa Âm.” Cô ấy cười nói: “Cậu phải tin vào sức hấp dẫn từ nhân cách mình, đợi đến khi nhập học, tuyệt đối sẽ có rất nhiều người bị cậu thu hút, muốn làm quen với cậu. Không cần cậu chủ động kết bạn đâu.”
Lời này của Khương Vân Tâm,99% là thật lòng, xen lẫn 1% ý kiến cá nhân.
Cô ấy thật sự cảm thấy người như Hòa Âm, không cần phải chủ động kết bạn với người khác.
Cô có tính cách quá ngây thơ, là người thụ động trong giao tiếp, nhưng cũng là người thực sự nắm giữ quyền chủ động, đó mới là điều tốt nhất đối với cô.
Nói xong cô ấy ngẩng đầu nhìn, Thích Hòa Âm dường như thật sự đã bị cô ấy thuyết phục, khuôn mặt lộ vẻ tin tưởng.
“Cứ là chính mình… Như vậy sao, cũng tốt.” Thích Hòa Âm gật đầu, đồng ý với lời của Khương Vân Tâm. Bản thân cô không hoạt bát, cũng không nói nhiều, quả thực không giỏi chủ động, cố gắng nói nhiều cũng là miễn cưỡng.
“Cảm ơn cậu, Vân Tâm. Xem ra tớ không cần phải suy nghĩ quá nhiều đến việc tự giới thiệu nữa.” Giải quyết được một mối lo lớn trong lòng, cô vui vẻ ôm chầm lấy Khương Vân Tâm, mái tóc mềm mại khẽ cọ vào lòng cô ấy.
Mềm mại nhẹ nhàng làm sao! Khương Vân Tâm ngẩn ra, mặt đỏ bừng, tim đập càng nhanh hơn.
Đáng ghét thật, hóa ra cô ấy vẫn muốn làm người bạn duy nhất của Hòa Âm!
Dù thế nào đi nữa, Hòa Âm thật sự không thể là của một mình cô ấy sao?
…
Thời gian trôi qua.
Lại một tuần trôi qua, tháng Chín đã đến, làn gió thu mang theo hơi mát, trường tư Faroe chính thức khai giảng.
Cùng với năm học mới đến, 9 giờ sáng, các sinh viên năm ba chuyên ngành Mô phỏng học của trường tư Faroe đã tập trung tại phòng học, bắt đầu buổi sinh hoạt lớp đầu tiên của học kỳ này.
“Hòa Âm, vào giới thiệu bản thân với mọi người đi.”
Vị giáo sư tóc bạc trắng cười tủm tỉm nhìn về phía cửa phòng học, giơ tay ra đón.
Ánh nắng ban mai len qua cửa sổ, ánh sáng lốm đốm xuyên qua rèm nhảy nhót trong không trung rồi rơi xuống từng bậc thềm trong phòng học, chiếu vào bóng người yên lặng, tái nhợt đứng nơi cửa.
Dưới ánh mắt tò mò của vô số người, cô gái từ từ bước vào dưới ánh sáng mùa thu loang lổ.