"Bản thân có tiền lương cố định nhưng lại không nghĩ tới chuyện tu sửa lại nhà cửa để cho vợ mình và con gái ở tốt hơn một chút, chỉ biết mang con trai đến ngủ ở ký túc xá giáo viên, hai người các người ăn đến miệng mỡ bụng tròn, thật đúng là không biết xấu hổ!"
Kim Mỹ Hồng một hơi nói một tràng dài, khiến cho Trịnh Hữu Mặc á khẩu không trả lời được.
----
Lời Kim Mỹ Hồng nói đều là sự thật, ông ta đuối lý không phản bác được, vô cùng căm tức.
Khương Bảo chỉ sợ thế này vẫn chưa hạ được Trịnh Hữu Mặc, vội vàng thêm dầu vào lửa.
Trước tiên cô nhỏ giọng nói với Trịnh Hữu Mặc: "Chú, chị Mỹ Hồng chỉ nói đùa thôi, lời chị ấy nói, chú đừng để ở trong lòng."
Sau đó lại nói với Kim Mỹ Hồng: "Chị Mỹ Hồng, thật ra chú Trịnh không có bạc đãi em, cũng không thiên vị em trai. Chú ấy đối xử với em và mẹ em rất tốt."
Cô "khuyên can" cả hai bên, vừa dịu dàng vừa nhỏ nhẹ, nhìn có vẻ như tính tình vô cùng tốt nhưng lại chớp mắt một cái, hai mắt lập tức rưng rưng.
Nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn đáng thương này, Kim Mỹ Hồng không khỏi cảm thấy đau lòng thay cô. Cô ấy cho rằng chắc chắn lúc ở nhà Khương Bảo thường xuyên bị cha dượng khốn kiếp ức hiếp.
Kim Mỹ Hồng càng đồng tình với Khương Bảo hơn, tức giận quay sang nói với Trịnh Hữu Mặc: "Trịnh Hữu Mặc, dù gì ông cũng là giáo viên, thế mà ngay cả cách làm người cũng không biết?"
"Cô nói cái gì?!"
"Tôi nói ông không phải người tốt lành gì! Hơn nữa tôi nghĩ ông nên đổi tên đi, dù sao trong bụng cũng không có mực nước, chỉ toàn nước tiểu và cứt!"
Trịnh Hữu Mặc nghe thấy cô nói chuyện không chỉ khó nghe mà còn rất thô tục như vậy, phổi cũng muốn nổ tung: "Đây là nhà của tôi! Cô mau cút khỏi đây!"
Trịnh Hữu Mặc trực tiếp động thủ đuổi người.
Kim Mỹ Hồng nhìn có vẻ gầy nhưng sức lực lại không hề yếu, quanh năm làm việc nặng, tay chân rất linh hoạt, cô trở tay đẩy một cái, Trịnh Hữu Mặc lập tức ngã xuống đất: "Nếu không phải Đại Bảo mời tôi đến thì tôi mới không thèm đến cái chỗ rách nát này của ông!"
Kim Mỹ Hồng nói xong cũng không thèm liếc Trịnh Hữu Mặc một cái, ngẩng đầu đi ra ngoài.
Tuy rằng đã đuổi được người đi, nhưng Trịnh Hữu Mặc vẫn rất tức giận.
Ông ta bò dậy từ trên mặt đất, nhìn ba người trong phòng - - Lý Tú Lan rụt vai, không dám nói lời nào. Trịnh Đăng Nguyệt vẫn đang không ngừng ăn thịt, khắp miệng và tay đều là dầu. Khương Bảo vẻ mặt hờ hững, làm như không có việc gì.
Trịnh Hữu Mặc quyết định trút giận lên Khang Bảo.
"Đúng là tao có tiền lương, nhưng không phải chính mày cũng có thể kiếm tiền sao? Mày còn chưa từng tiêu tiền vì cái nhà này!"
Khương Bảo không hiểu cái logic này của ông ta, cô cũng lười cãi nhau, trực tiếp lấy bát đũa của ông ta và Trịnh Đăng Nguyệt đi.
Trịnh Đăng Nguyệt đang ăn ngon, đột nhiên bị lấy mất bát đũa, khuôn mặt mập mạp lập tức nhăn lại: "Cô làm cái gì vậy?"
----
Khương Bảo bình tĩnh nói: "Cha cậu nói tôi chưa từng tiêu tiền cho cái nhà này, cơm này là tôi mua, hai người đừng ăn."
"Cha tôi là cha tôi, tôi là tôi, tôi chưa từng nói lời này, tôi muốn ăn cơm!"
Trịnh Hữu Mặc nghe thấy vậy, giơ tay tát vào miệng con trai mình một cái: "Ăn, ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn thôi, trong cái đầu heo của mày ngoài ăn ra thì còn có cái gì nữa?"
"Cha mày vừa mới bị người ta mắng vào mặt, thế mà mày cũng không biết đứng ra nói một câu!"
"Con là người, là người thì phải ăn cơm!" Trịnh Đăng Nguyệt lý lẽ hùng hồn nói.