Cha ơi, đại ca không còn ở nhà, cha thì hôn mê bất tỉnh... sau này nhà ta phải sống thế nào đây? Cha tỉnh lại đi... hoặc là mang theo cả nhà chúng con đi đi!"
Ôn Hạ dù tuổi còn nhỏ nhưng tiếng khóc lại chẳng hề yếu ớt. Huống hồ nơi nàng chọn lại gần khu mấy phụ nhân trong thôn thường tụ tập làm việc khi đông tới, vì vậy rất nhanh liền có không ít người vây lại xem.
Ôn Hạ đã sớm nghĩ thông. Lý lẽ không thể nói được với đại phòng và bà lão họ Tần, giờ nhà có người bệnh, người yếu, trẻ nhỏ, nếu muốn phân gia thuận lợi... thì chỉ có thể làm lớn chuyện, càng lớn càng tốt!
"Hạ Nhi, làm sao vậy? Sao lại khóc thảm như thế?"
Người lên tiếng là Vương bà trong thôn, thấy bộ dạng của Ôn Hạ, bà là người đầu tiên chạy tới hỏi han. Thôn nào cũng có người thích hóng chuyện, thời xưa cũng không khác.
Nghe bà hỏi, Ôn Hạ rốt cuộc ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói cũng khàn khàn: "Vương bà bà, là lỗi của cháu… Cháu vô dụng, không kiếm được tiền, không cứu được ca ca. Nương cháu ngày đêm làm việc mới có thể kiếm chút bạc mua thuốc cho cha… vậy mà cháu lại không giữ được. Cháu chẳng làm được gì cả, giờ chỉ có thể tiết kiệm chút lương thực trong nhà, để cha cháu uống thêm vài thang thuốc."
Tuy lúc nói những lời này Ôn Hạ đã dần bình tĩnh hơn nhưng kết hợp với nơi nàng đang đứng, ai cũng nhìn ra nàng muốn tìm cái chết. Trong thôn, dù bình thường đôi khi có cãi vã nhưng chuyện liên quan sinh tử, không ai có thể đứng ngoài.
Chuyện nhà họ Tần trước kia bọn họ cũng từng nghe loáng thoáng nhưng vì Ôn Ngọc Lan xưa nay hiền lành, sợ mất mặt nên không nói ra ngoài. Người ngoài cũng không tiện xen vào. Giờ thấy Ôn Hạ bị ép đến mức muốn chết, mọi người không thể không để tâm.
Người vừa lên tiếng đầu tiên là Vương bà, lúc này vội tiến lên hai bước, chưa đợi Ôn Hạ kịp phản ứng, đã nắm chặt lấy tay nàng: "Hạ Nhi, nghĩ như vậy là sai rồi. Tình cảnh nhà ngươi giờ đã khó khăn, nếu ngươi lại xảy ra chuyện gì, mẹ ngươi có sống nổi không?
Còn nữa, ngươi vừa nói mẹ ngươi dùng tiền kiếm được để mua thuốc cho cha ngươi, vậy sao lại không giữ được? Trong thôn Tần Gia chúng ta, còn có người dám động vào đồ của nhà họ Tần sao? Ngươi nói đi, là ai đánh chủ ý vào tiền cứu mạng của cha ngươi, chúng ta tìm tộc lão làm chủ."
Nghe lời ấy, trên mặt Ôn Hạ thoáng hiện vẻ do dự. "Cái này… cái này không tốt lắm đâu…" Nàng lắp bắp, ai cũng nhìn ra trong lòng nàng đang giằng co dữ dội.
Thấy Ôn Hạ đến nước này còn muốn che giấu, Vương bà lập tức tức giận: "Có gì mà không tốt? Người nhà họ Tần chúng ta sao có thể bị kẻ khác ức hiếp!"
Nghe vậy, Ôn Hạ vội phản bác: "Không phải người ngoài… là bà nội cháu muốn cho tam thúc cháu mua" Nói đến đây, dường như nàng chợt nhận ra điều gì, liền vội vàng dừng lại. Do dự một lúc, mới nhỏ giọng nói: "Cháu… cháu nói sai. Là bà nội muốn dùng số bạc đó để mua… mua đồ ăn."
Cái cớ nàng đưa ra rất gượng gạo. Nhưng nguyên chủ vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, không biết nói dối cũng là bình thường. Nàng càng muốn che giấu, càng khiến người khác tin rằng Chu Đại Hoa thật sự muốn lấy tiền cứu mạng của Tần Nhị Trụ để đưa cho con trai út.
Chu Đại Hoa trước nay luôn thiên vị con út. Tần Cẩn Ngôn từng đến tộc học mấy năm, cho dù học không bao nhiêu, Chu Đại Hoa vẫn xem hắn là người đọc sách. Bình thường có thứ tốt gì đều đưa về phòng Tần Tam Trụ. Giờ bà làm vậy, mọi người cũng chẳng thấy lạ.
Vì thế, Vương bà tiếp tục hỏi: "Hạ Nhi, ngươi nói bà nội ngươi muốn lấy tiền, chứ không muốn mua thuốc cho cha ngươi sao?"
Ôn Hạ chỉ cúi đầu không nói nhưng trong mắt người xung quanh, như vậy còn đáng tin hơn trăm lời giải thích. Một phụ nhân vốn quan hệ với Chu Đại Hoa không tệ, lúc này ngập ngừng nói: "Hạ Nhi… ngươi có nghe nhầm không? Dù sao Tần Nhị Trụ cũng là con ruột của Chu Đại Hoa, bà ta không thể nhẫn tâm như vậy chứ."