Thấy Ôn Hạ tỉnh lại, Ôn Ngọc Lan vội vã dùng khăn tay lau nước mắt, bước lên hai bước, nắm lấy tay nàng.
“Hạ Hạ, hiện tại con thấy trong người thế nào? Hôm qua sau khi bọn họ kéo Đại Oa đi, ta mới phát hiện con đã hôn mê, làm ta sợ muốn chết. Đại Oa bị họ bắt đi rồi, nếu con lại xảy ra chuyện gì... để nương sống thế nào đây? Nói đến cha con, ông ấy cũng thật nhẫn tâm, sao có thể mặc kệ chúng ta mà cứ hôn mê mãi như vậy chứ?”
Vừa nói, nước mắt lại không kìm được tuôn rơi.
Nếu người đang nằm đây là nguyên chủ, hẳn cũng sẽ ôm Ôn Ngọc Lan khóc một trận. Nhưng hiện giờ là Ôn Hạ người xuyên tới từ hiện đại, từ nhỏ đã tự mình gắng gượng mà sống.
Trong lòng Ôn Hạ tuy cũng có chút xót xa với người nhà hai nhưng dù sao nàng và họ cũng chưa từng thật sự thân thiết. Giờ phút này, điều nàng nghĩ nhiều nhất là làm sao sống thật tốt ở thời đại này.
“Mẹ, người đừng khóc nữa. Đại phòng hôm qua làm ra chuyện như vậy, hại đại ca bị bắt đi. Tối qua, chẳng lẽ họ không nói với người một câu nào sao?”
Ôn Hạ đang nói đến chuyện hôm qua, con trai Tần Đại Trụ là Tần Căn Sinh đã đánh Tần Thận Hành đến ngất xỉu.
Nghe lời Ôn Hạ, Ôn Ngọc Lan cúi đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Vì hai ngày nay khóc quá nhiều, giọng nàng khàn hẳn đi, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ hơn trước.
“Không có. bà nội nói hắn không cố ý, hắn còn nhỏ, chẳng qua chỉ là quá sợ hãi. Ta khinh, hắn lớn hơn Đại Oa nhà chúng ta một tuổi, đã đính thân rồi, sắp thành thân đến nơi, sao có thể làm ra chuyện như vậy?”
Tính tình Ôn Ngọc Lan vốn ôn hòa, giờ phút này ngay cả một tiếng “mẹ” cũng không muốn gọi nữa.
Trước kia, ông nội và bà nội nhà họ Tần đối xử với nhà hai không tốt. Dù Ôn Ngọc Lan có tức giận cũng chưa từng buông lời trách móc. Nhưng lần này, việc họ làm thật sự quá đáng, khiến nàng không còn muốn nhẫn nhịn nữa.
Nghe xong, Ôn Hạ trầm ngâm giây lát, rồi nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Mẹ, đợi con khoẻ lại, chúng ta hãy phân nhà với họ, được không? Trước kia có cha và đại ca ở nhà, bọn họ bắt nạt, chúng ta còn có thể nhẫn nhịn. Giờ đại ca không còn, cha thì thế này... nếu vẫn còn sống chung, ai biết sau này họ còn giày vò chúng ta thế nào?
Con vốn nghĩ hổ dữ không ăn thịt con, tưởng họ coi thường chúng ta mẫu tử thì với Đại ca và đệ đệ sẽ không quá đáng. Nhưng trải qua những chuyện gần đây, con không tin họ nữa. Con sợ chỉ cần hai mẹ con mình sơ sẩy, họ sẽ ra tay với đệ đệ.”
Ôn Ngọc Lan nghe vậy thì ngẩn người, hồi lâu sau mới nhận ra Ôn Hạ nói rất có lý: “Con nói đúng. Bọn họ đã không còn nhân tính, không thể tiếp tục ở cùng nữa. Nhưng mà phân gia... liệu họ có đồng ý không?”
Lúc nói những lời này, nét mặt bà thoáng lộ vẻ lo lắng.
Ôn Hạ nghe xong bèn đáp: “Mẹ cứ yên tâm, con có cách, chỉ cần một chút thời gian. Nhưng con cần cả người và đệ đệ đều ủng hộ con.”
Dù không rõ đứa trẻ xưa nay luôn trầm lặng này định làm gì nhưng với con gái ruột của mình, Ôn Ngọc Lan sẵn lòng đặt trọn niềm tin.
Nghĩ một lúc, bà nói: “Được. Trước kia tổ phụ các con lúc rời đi có để lại cho cha con một căn nhà cũ. Tuy vị trí không được tốt, mấy chục năm không ai ở nên đã đổ nát ít nhiều nhưng dọn dẹp lại vẫn có thể ở tạm. Gần đây lúc rảnh, ta cũng đã lén đi dọn dẹp một chút, đợi sau khi phân gia thì dọn qua đó.”
Trong ký ức của nguyên chủ không có tin tức này, nghe Ôn Ngọc Lan nói xong, Ôn Hạ lập tức nhẹ nhõm cả người. Ở thời đại mà hộ tịch bị quản lý nghiêm ngặt như thế này, ra khỏi nhà cũng cần lộ dẫn, nếu không có nơi trú ngụ, đúng là vấn đề không nhỏ.
Giờ có đường lui, Ôn Hạ càng thêm vững lòng. Nàng dặn dò: “Đúng rồi, dạo này người tốt nhất đừng ra ngoài một mình. Cứ mang đệ đệ theo. Hai người cứ luôn ở cạnh nhau, cho dù là vì người hay vì đệ đệ, cũng sẽ an toàn hơn nhiều. Đợi phân gia xong, cuộc sống của chúng ta nhất định sẽ tốt hơn.”