Thấy tộc trưởng đến những cô mẹ, phụ nhân tuổi còn trẻ đều không dám hé răng. Trái lại Vương bà, vì gả cho người chồng có vai vế cao, nên trước mặt tộc trưởng bà cũng không kiêng dè, liền đem hết chuyện vừa rồi kể lại như đổ đậu.
Nghe xong lời Vương bà, tộc trưởng quay đầu nhìn về phía Ôn Hạ, giọng mang vài phần nghiêm nghị: “Lời bà ấy nói… là thật sao?”
Nghe tộc trưởng hỏi, hốc mắt Ôn Hạ lập tức đỏ hoe. Nếu đổi lại là nguyên chủ, bị tộc trưởng nhìn chăm chăm như thế, chắc chắn đã không thốt nên lời. Nhưng Ôn Hạ lúc này, là người từng đứng giữa sân trường đại học, tặng hoa cho lãnh đạo tỉnh đến thị sát phát biểu, chút uy thế này của tộc trưởng… nàng hoàn toàn không để vào mắt.
Nàng sợ nhưng giả vờ sợ thấy Ôn Hạ cúi đầu im lặng, Vương bà sốt ruột, liền kéo tay áo nàng, khẽ khuyên nhủ: “Hạ nhi, có chuyện gì cứ nói với tộc trưởng. Con yên tâm, tộc trưởng sẽ làm chủ cho con.”
Nghe vậy, trong lòng Ôn Hạ khẽ cười lạnh. Làm chủ cho nhà nàng sao? Nếu thật sự có thể làm chủ thì năm xưa Tần Nhị Trụ đã chẳng đến nay còn chưa chia được gia. Hai lão già nhà họ Tần sao dám ỷ thế chèn ép nhà nàng như vậy?
Nhưng dù trong lòng biết rõ, trước mặt bao người như thế, vì giữ uy tín của mình, tộc trưởng dù có thiên vị cũng không thể không làm ra vẻ công bằng.
Nghĩ vậy, Ôn Hạ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Tộc trưởng… bà nội con không cố ý đâu, chỉ là thấy cha con nằm như vậy, cảm thấy tốn tiền, nên không muốn chữa nữa. Con có thể hiểu bà, con cũng biết tình hình của cha con bây giờ chắc chắn đại bá và tam thúc trong lòng cũng có ý kiến. Nhưngđó là cha con mà. Dù chỉ có một tia hy vọng, con cũng không đành lòng bỏ mặc.
Tộc trưởng, con cầu xin người… xin người nói giúp với bà nội, con không cần bà bỏ bạc ra đâu. Dù con có phải bán thân làm nô, con cũng nhất định kiếm tiền chữa bệnh cho cha.
Chỉ cần bà đừng lấy đi hết bạc mà nhà con vất vả kiếm được.”
Nói đến đây, Ôn Hạ ngập ngừng một chút, lại thấp giọng bổ sung: “Lấy cũng được, chỉ xin để lại cho nhà con một ít. Một nhà chúng con có thể ăn ít lại, không mua gì khác, chỉ cần có tiền chữa bệnh cho cha là được… Con không thể trơ mắt nhìn cha cứ như vậy mà đi…”
Đến cuối cùng, nàng đã khóc nức nở, thân hình gầy yếu khẽ run, vô cùng đáng thương. Đừng nói đến đám phụ nhân vây quanh, ngay cả mấy nam nhân đi cùng tộc trưởng cũng không khỏi thấy chua xót.
Người sống ở đời, ai cũng có lúc sa cơ. Nếu một ngày chính mình lâm vào cảnh ngộ này, có đứa con gái hiếu thuận đến vậy thì dù khổ mấy cũng đáng.
Một nam nhân theo sau tộc trưởng, lúc này không nhịn được khuyên nhủ: “Hạ Nhi, đừng khóc nữa. Chuyện này là bà nội con sai, con yên tâm, tộc trưởng sẽ làm chủ cho con.”
Nghe vậy, Ôn Hạ ngẩng đầu nhìn tộc trưởng, ánh mắt lấp lánh, mang theo hy vọng: “Thật ạ? Tộc trưởng, người thật sự sẽ giúp con sao?”
Lúc này, tộc trưởng còn có thể nói gì? Trước mặt bao nhiêu người nhìn như vậy, sao ông dám nói không? Ông chỉ có thể nghiến răng, nở một nụ cười, ôn tồn đáp: “Hạ Nhi, con cứ yên tâm. Lát nữa ta sẽ đến tìm ông nội con bàn bạc chuyện này. Dù sao, Nhị Trụ hiện tại vẫn còn thở, chưa thể dễ dàng từ bỏ chữa trị.”
Nghe được lời mình chờ mong, Ôn Hạ cuối cùng cũng nở một nụ cười. “Tạ ơn tộc trưởng! Cảm ơn tộc trưởng! Nếu cha con thật sự không qua khỏi, cả nhà chúng con cũng không biết nên sống thế nào nữa. Tộc trưởng, người đúng là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng con.”
Nói tới đây, nàng lại hơi lo lắng nhìn tộc trưởng một cái, cẩn thận hỏi: “Tộc trưởng bà nội con nói, nếu con dám nói ra chuyện này bà sẽ đánh chết con. Người người có thể nói với bà đừng đánh tay con không? Con còn phải thêu thùa kiếm tiền cho cha…”