“Đúng rồi, nhanh lên đi.”
Lộ Khanh lập tức nhảy xuống, tươi cười nói với anh tư đang rối rắm: “Anh tư, ngồi phía trước có thể ngắm cảnh đẹp đó nha.” Cô ngồi phía sau, vui vẻ như được giải thoát.
Lộ Cảnh Bắc rất muốn nói: ngồi trước còn thà cho anh ấy chạy bộ. Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của anh cả, anh ấy lập tức im re, ngoan ngoãn ngồi lên.
Cậu ba Vạn thì không hiểu bọn họ đang kỳ cục gì, chỉ ra hiệu cho Tư Dã lên xe. Trên đường đi, gặp không ít dân làng cũng đi chợ. Có người ngồi xe bò, người thì đi bộ, cũng có người đạp xe như nhà họ Lộ. Khi đi ngang qua hồ chứa nước, trong đầu Lộ Khanh lập tức hiện lên cảnh nguyên chủ bị đẩy xuống nước, khiến cô mất bình tĩnh.
Mẹ nó, chính là chỗ này nơi mẹ và nguyên chủ mất mạng!
Tay Lộ Cảnh Đông chệch tay lái, chân dài vội chống đất giữ thăng bằng, sau đó lấy lại tinh thần, như không có chuyện gì tiếp tục đạp xe.
Sắc mặt Tư Dã cũng thay đổi. Đây là nơi mẹ và nguyên chủ chết?
Nguyên chủ?
Tại sao anh ấy nghe cô nói mà chẳng hiểu gì cả?
Lộ Khanh chăm chú nhìn hồ chứa nước. Cái hồ này đúng là tai họa, không chỉ hại chết nhiều người, mà năm 1986 còn gây lũ lớn, nhấn chìm cả thôn Trường Tiên.
Hai anh em nhà họ Lộ: “!!!” Còn có chuyện đó à?
Tư Dã nhìn Lộ Khanh, ánh mắt dần thay đổi, làm sao cô biết năm 1986 sẽ xảy ra lũ lớn? Chẳng lẽ cô có khả năng tiên đoán tương lai?
Lộ Khanh nhận ra ánh mắt Tư Dã đang nhìn mình, liền liếc sang: “Anh nhìn gì vậy? Trên mặt em có gì dơ à?”
Đôi mắt to trong veo đối diện, khiến Tư Dã lại nhớ tới cảnh ôm cô hôm qua, tai bất giác đỏ lên. Anh vội dời ánh mắt: “Không có, mặt em rất sạch.”
Hôm qua là lần đầu tiên anh thân mật với con gái, cảm giác chấn động mạnh đến giờ vẫn chưa nguôi. Cả đêm qua trong đầu anh toàn là cảnh ôm cô, đến tận nửa đêm mới ngủ được, mà ngủ rồi cũng vẫn mơ thấy cô.
Lộ Cảnh Đông liếc nhìn Tư Dã, bắt gặp ánh mắt không tự nhiên kia, lập tức cảnh giác. Đàn ông hiểu rõ đàn ông. Anh ấy rất rõ, nếu Tư Dã có ý với em út thì chuyện đó sẽ không đi đến đâu. Nhà Tư Dã ở thủ đô, toàn người trong quân đội, bản thân lại là sinh viên đại học. Người yêu anh ta có thể là bất kỳ ai, chỉ không thể là em út nhà mình.
Trong mắt nhà họ, em gái là người tốt nhất nhưng sự thật là cô đã ngốc nghếch suốt hơn chục năm, chưa từng học hành, dù có xinh đẹp đến mấy, bên kia cũng sẽ không đồng ý. Nghĩ đến đây, anh ấy bỗng tăng lực đạp, xe lập tức tăng tốc bỏ xa Tư Dã và mấy người phía sau.
Tư Dã và Lộ Khanh hoàn toàn không biết, chỉ vì một cuộc đối thoại nhỏ, mà khiến anh cả nảy sinh cảnh giác.
"Ngọt ngào ơi, nụ cười em sao mà ngọt ngào đến thế Tựa như đóa hoa nở trong gió xuân, nở rộ giữa làn gió xuân..."
"Ngày ấy, tháng ấy, năm ấy Tựa như khuôn mặt đã vỡ vụn... Khó lòng mở miệng nói lời tạm biệt, thôi thì cứ để mọi thứ trôi xa..."
Trên thị trấn rất náo nhiệt, mấy năm nay nhạc pop đang thịnh hành khắp nơi, dù ở thị trấn xa xôi thế này cũng có thể nghe thấy những bài hát quen thuộc. Lộ Cảnh Đông và Lộ Cảnh Bắc vừa nghe nhạc vừa khẽ ngân nga theo, Lộ Cảnh Bắc còn lắc lư mấy cái, cười nói với Lộ Khanh: “Em út, đây là hai bài hot nhất mấy năm nay đó, tên là ‘Ngọt ngào’ với ‘Tựa như sự dịu dàng của em’, hay không?”
Lộ Khanh gật đầu, đúng là rất hay thật.
Lộ Khanh phát hiện, dù thời kỳ này vật chất còn thiếu thốn nhưng trên mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười. Nụ cười ấy phát ra từ nội tâm, trong mắt họ tràn đầy hy vọng về tương lai. Đó là một ánh mắt mà ở thế giới cũ của cô chưa từng thấy qua, khiến cô cũng không nhịn được mà cười theo.
Chợ phiên có rất nhiều người trẻ, ai cũng ăn mặc khá đúng mốt: áo sơ mi hoa sặc sỡ, tóc uốn lọn lớn, thi thoảng còn có người đeo kính râm. Ban đầu Lộ Khanh cứ tưởng chợ phiên ở đây chẳng có mấy bộ quần áo ra hồn, ai ngờ cô đã đoán sai. Nhiều bạn trẻ ăn mặc rất nổi bật, trong tiệm quần áo cũng treo đủ kiểu màu sắc.