Người Tỉnh Dậy Giữa Mưa Tuyết
Trời Tây Âu mùa đông năm ấy lạnh buốt đến mức từng hơi thở cũng hóa thành khói trắng.
Trên con đường phủ tuyết, chiếc xe đen mang biển số đặc biệt dừng lại trước bệnh viện tư nhân Winden, nơi chỉ tiếp nhận những ca đặc biệt nhất – và cũng là nơi Tô Diệp Lâm đang ẩn mình.
Cố Dạ Đình bước xuống trước, áo choàng đen phủ vai, ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến đám vệ sĩ xung quanh khẽ cúi đầu.
Theo sau hắn là Kỷ Hạo Thiên, đôi mắt sắc lạnh nhưng trong sâu thẳm vẫn ẩn một nỗi đau không thể xóa.
Bên trong viện, không khí tĩnh lặng đến rợn người.
Người quản lý cúi đầu chào:
> “Hai ngài… xin giữ bình tĩnh. Bệnh nhân vừa mới tỉnh lại sau hôn mê kéo dài. Cô ấy chưa nhớ gì cả.”
Cố Dạ Đình dừng bước, bàn tay khẽ siết lại.
> “Cô ấy… thật sự tỉnh rồi?”
“Vâng, thưa ngài. Nhưng trí nhớ của cô ấy bị mất hoàn toàn, không nhận ra ai cả. Bà Tô Diệp Lâm đã sắp xếp đưa cô ấy ra nước ngoài điều trị.”
Ánh mắt hắn lóe lên tia phẫn nộ.
> “Bà ta ở đâu?”
“Trong phòng giám sát tầng trên, ngài.”
Hắn bước nhanh, đẩy mạnh cửa.
Tô Diệp Lâm đang ngồi bình thản pha trà, vẻ mặt không mảy may sợ hãi.
> “Anh đến rồi à, Cố tổng.”
Cố Dạ Đình siết chặt tay.
> “Bà giấu cô ấy suốt thời gian qua?”
“Tôi không giấu, tôi cứu.” – giọng bà ta bình thản, đôi mắt sắc như dao – “Nếu không có tôi, cô ấy đã chết ngay trong đêm động thai ấy.”
Kỷ Hạo Thiên chen lời:
> “Cô ấy mất con, mất trí nhớ, còn bị đưa ra nước ngoài như một món hàng. Bà gọi đó là cứu sao?”
Tô Diệp Lâm mỉm cười lạnh lùng:
> “Hai người yêu cô ấy, nhưng chính hai người khiến cô ấy suýt chết. Tôi chỉ làm điều mà các người không dám – để cô ấy được sống lại, trong một cuộc đời khác, không có các người.”
Không khí nặng trĩu.
Cố Dạ Đình chỉ hỏi một câu, giọng trầm thấp đến lạnh người:
> “Cô ấy đang ở đâu?”
Tô Diệp Lâm không đáp, chỉ đưa tay ra hiệu. Một nữ y tá mang đến chiếc thẻ căn cước nhỏ.
Trên đó là cái tên khác:
> “Anna Tống.”
Hắn run tay.
> “Tên giả…”
> “Phải. Cô ấy là Anna Tống – cô giáo dạy piano, không nhớ gì, không còn là Tống Như Nguyệt của anh nữa.”
Cố Dạ Đình ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm lại.
> “Không… Dù cô ấy là ai, tôi vẫn sẽ khiến cô ấy nhớ lại. Dù phải đánh đổi tất cả.”
Kỷ Hạo Thiên nhìn hắn, ánh mắt đầy mâu thuẫn:
> “Nếu cô ấy tỉnh lại… anh nghĩ cô ấy còn muốn quay về sao?”
Không có câu trả lời.
Chỉ có gió tuyết bên ngoài gào lên, như cuốn trôi mọi âm thanh.
Cách đó không xa, trong căn phòng kính tầng ba, một người phụ nữ với mái tóc dài buông xõa, ngồi bên chiếc đàn piano, đôi tay run run trên phím đàn.
Khi âm thanh đầu tiên vang lên, nước mắt cô bất giác rơi xuống — dù cô không hiểu vì sao.
> “Bản nhạc này… sao quen quá…”
“Tên bản nhạc là gì, cô Anna?” – y tá hỏi nhỏ.
“Hình như… ‘Giữ Trái Tim Em’...”
Và ở dưới sân tuyết, Cố Dạ Đình ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ nơi cô đang ngồi, trái tim hắn như thắt lại –
vì dù mất trí, nét buồn trong mắt cô vẫn là của Tống Như Nguyệt năm nào.
Khi Gặp Lại “Anna Tống”
Một buổi sáng mùa đông, tuyết rơi nhè nhẹ ngoài khung kính. Trong quán cà phê nhỏ cạnh bệnh viện, tiếng piano vang lên chậm rãi, dịu dàng mà buồn đến tê lòng.
Người phụ nữ mặc áo len trắng, mái tóc dài mềm buông xõa, đôi mắt trong như nước hồ mùa đông — đó là Anna Tống.
Cửa quán mở ra, Cố Dạ Đình bước vào.
Anh không mặc âu phục như mọi khi, chỉ là chiếc áo khoác đen dài, cổ dựng cao, giấu đi gương mặt lạnh lùng.
Ánh mắt anh vừa chạm đến cô — mọi thứ như dừng lại.
Cô quay sang nhìn, khẽ gật đầu, lịch sự, xa cách — như thể anh chỉ là một người lạ.
Tim anh nhói lên.
Một năm, chỉ một năm thôi, mà khoảng cách giữa họ như cả một đời.
> “Xin lỗi… tôi chơi hơi ồn ào sao?” – giọng cô nhẹ, trong như sương.
“Không.” – anh đáp khẽ – “Rất hay.”
Cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng không còn ánh sáng quen thuộc của Như Nguyệt.
> “Anh biết tên bản nhạc này không?”
“Giữ Trái Tim Em.”
Cô khựng lại.
> “Anh biết ư? Tôi… không nhớ đã nghe ở đâu. Nhưng mỗi lần chơi, tim tôi lại đau.”
Anh nắm chặt ly cà phê, giọng trầm xuống:
> “Vì bản nhạc này… từng là của em.”
> “Tôi… không hiểu.”
“Không sao. Rồi em sẽ nhớ.”
Anh đứng dậy, sắp đi, cô bất giác gọi theo:
> “Anh tên gì?”
“Cố Dạ Đình.”
Cái tên khiến cô sững lại, bàn tay vô thức đặt lên ngực.
Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, cô mơ thấy mình mặc váy cưới trắng, có người đàn ông siết chặt tay cô, ánh mắt thấm đẫm nỗi đau.
> “Như Nguyệt, đừng đi...”
Cô bật dậy giữa đêm, nước mắt rơi, tim nhói buốt.
> “Như Nguyệt... là ai?”
Ngoài kia, trong chiếc xe đen trước căn nhà, Cố Dạ Đình vẫn ngồi đó. Ánh mắt anh nhìn lên khung cửa sổ có ánh đèn vàng nhạt, thì thầm trong hơi thở nặng nề:
> “Là em... một năm rồi, nhưng dù chỉ còn là chiếc bóng, anh vẫn sẽ giành lại em, Như Nguyệt.”
Bóng Mưa Năm Ấy
Đêm đó, mưa lớn.
Tiếng sấm xé ngang bầu trời, ánh chớp hắt qua khung kính làm cô giật mình. Trong đầu “Anna Tống” bỗng dội lại những mảnh vỡ ký ức — hình ảnh một người đàn ông đứng giữa mưa, gọi tên cô đến khản giọng.
> “Như Nguyệt! Đừng đi!”
Giọng nói ấy, dù mơ hồ, vẫn khiến tim cô quặn thắt. Cô ôm đầu, những âm thanh hỗn loạn vang lên — tiếng xe phanh gấp, tiếng khóc trẻ con, tiếng một người phụ nữ hét thất thanh.
Rồi… tất cả chìm vào im lặng.
Cô bật dậy khỏi giường, trán toát mồ hôi.
Người y tá vội bước vào:
> “Anna, cô sao vậy?”
“Tôi… tôi vừa thấy… mưa, và có người… gọi tôi là Như Nguyệt.”
Y tá thoáng bối rối.
> “Tên đó… có ý nghĩa gì với cô à?”
“Tôi không biết… nhưng nghe quen lắm. Rất quen.”
Cô siết chặt tấm chăn, ánh mắt mờ đi trong hoang mang.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của bệnh viện, Cố Dạ Đình đang xem lại hồ sơ của “Anna Tống”.
Một năm trước, cô được đưa vào đây trong tình trạng hôn mê, mất trí nhớ tạm thời. Người cứu cô là Tô Diệp Lâm — người duy nhất biết sự thật rằng cô chính là Tống Như Nguyệt.
> “Cố tổng, anh thực sự muốn để cô ấy tiếp tục sống như vậy sao?” – giọng Tô Diệp Lâm thấp thoáng giễu cợt.
“Cô ấy đã chịu đủ rồi.” – anh đáp lạnh lùng, nhưng ánh mắt vẫn run rẩy khi chạm vào tấm hình trên bàn.
Trong ảnh, Tống Như Nguyệt mỉm cười — dịu dàng, hiền lành, ánh mắt chứa đầy niềm tin.
Còn hiện tại… cô chỉ là “Anna”, sống giữa ký ức đứt đoạn, không biết mình đã từng yêu ai, từng mất gì.
Đêm đó, khi mưa lại rơi, cô mở cửa sổ, ngửa mặt đón những hạt nước lạnh buốt.
> “Nếu… tôi thật sự là Như Nguyệt…” – cô khẽ thì thầm – “Thì người đàn ông đó… là ai?”
Phía dưới sân bệnh viện, Cố Dạ Đình ngẩng đầu lên, ánh mắt anh giao với ánh đèn nơi cô đứng.
Khoảnh khắc ấy, thế giới như dừng lại — mưa nối liền hai người từng yêu nhau, giờ chỉ còn là hai kẻ lạc giữa ký ức.
Cố Dạ Đình
Trong căn phòng VIP tầng thượng của bệnh viện tư nhân, Cố Dạ Đình ngồi một mình, ly rượu trên tay đã nguội lạnh từ lâu.
Từ khung cửa kính, anh nhìn xuống sân, nơi ánh đèn phản chiếu bóng người phụ nữ đang đứng dưới mưa — mảnh mai, xa lạ, nhưng lại quen thuộc đến đau lòng.
> “Tống Như Nguyệt…” – anh khẽ gọi, giọng khàn đặc – “Em biết không, anh chờ ngày này đã một năm rồi.”
Một năm.
Ba trăm sáu mươi lăm ngày dài đằng đẵng, anh sống trong dằn vặt và hy vọng mong manh.
Cô chưa từng chết — chỉ ngủ thật sâu, giữa cơn tuyệt vọng và nỗi đau mất con.
Khi cô tỉnh dậy, trí nhớ lại bị xóa trắng. Cô nhìn anh như người xa lạ, đôi mắt từng nhìn anh với yêu thương nay chỉ còn lạnh nhạt.
Anh đã cố giữ khoảng cách, cố giấu danh phận, vì sợ một lần nữa ép cô như năm xưa.
Nhưng càng tránh, tim anh càng đau — đau đến mức chỉ cần nghe cô gọi “Cố tiên sinh”, anh đã muốn ôm lấy cô mà hét lên:
> “Anh đây, Đình của em đây, Nguyệt à…”
Lục Thành từng khuyên anh:
> “Nếu cô ấy quên hết, có khi là tốt. Cậu đừng đào lại quá khứ nữa.”
Nhưng Cố Dạ Đình không thể.
Anh nhớ từng chi tiết — cái ôm trong đêm mưa, tiếng cô khóc gọi “Đình, em đau”, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo anh, rồi… mọi thứ sụp đổ trong khoảnh khắc máu tràn lênh láng.
Anh đánh mất cô, mất con, mất cả niềm tin vào bản thân.
Giờ, ông trời cho anh cơ hội — cô còn sống. Nhưng cô đã quên anh.
Anh lặng lẽ đứng dậy, bước ra ngoài hành lang. Từ xa, Tô Diệp Lâm nhìn thấy, liền cười nhạt:
> “Anh định nói cho cô ta biết tất cả sao?”
“Không.” – Anh đáp, giọng trầm khàn – “Khi nào cô ấy tự nhớ, anh mới có quyền ôm lại cô ấy.”
Nói rồi, anh đi ngang qua phòng bệnh của cô, dừng lại chỉ một giây.
Qua lớp kính, anh thấy “Anna” đang ngồi vẽ, nụ cười dịu dàng như ánh sáng mùa xuân.
Nhưng nụ cười đó… không dành cho anh.
> “Em sống lại rồi, nhưng ký ức của em không còn chỗ cho anh nữa.” – anh thầm thì, ngón tay chạm lên mặt kính – “Nếu đây là trừng phạt, anh xin chấp nhận.”
Ánh đèn hành lang dần tắt.
Chỉ còn bóng lưng Cố Dạ Đình khuất trong màn đêm, cô đơn như thể đang gánh cả tội lỗi của thế giới lên vai.
Ký ức rạn nứt
Ba ngày sau, Anna Tống được xuất viện.
Cô đi cùng Tô Diệp Lâm, nụ cười nhẹ, giọng nói mềm như nước:
> “Em nghĩ mình đã khỏe. Muốn trở lại công việc sớm.”
Cố Dạ Đình chỉ im lặng gật đầu. Anh không dám nhìn thẳng vào cô, vì sợ ánh mắt ấy lại trống rỗng như một vực sâu.
Buổi chiều, khi cô ra khỏi phòng, anh lặng lẽ đi theo.
Mỗi bước chân như dẫm lên ngàn mảnh ký ức — đoạn hành lang trắng, góc rẽ dẫn ra sân sau, nơi năm đó anh từng quỳ gối ôm cô, cầu xin cô tha thứ vì mất con.
Anh đứng lặng dưới tán cây bạch quả, mắt khẽ nhắm.
Trong đầu lại vang lên giọng cô của quá khứ:
> “Anh nói đi, nếu có kiếp sau, anh có còn ép em nữa không?”
“Không, anh sẽ yêu em đúng cách…”
Mọi thứ tan thành mây khói, chỉ còn gió lạnh quất qua má.
---
Tối hôm đó, Cố Dạ Đình đến nhà Lục Thành.
Thẩm Dược Linh thấy anh thì khẽ cau mày:
> “Anh lại mất ngủ?”
“Ừ. Mấy đêm nay, anh toàn mơ thấy cô ấy.”
Lục Thành rót rượu, giọng thấp:
> “Nếu cô ấy thực sự không nhớ, đừng ép. Anh không chịu nổi thêm một lần mất mát nữa đâu.”
Anh cười nhạt, ánh mắt lạnh đến mức ngay cả Lục Thành cũng phải rùng mình.
> “Không. Anh không định ép. Nhưng anh sẽ khiến cô ấy tự nhớ lại. Dù có phải đánh đổi bằng chính mạng mình.”
Câu nói ấy như một lời thề nguyền.
Rượu trong ly đỏ như máu, phản chiếu ánh đèn vàng hắt lên gương mặt anh — đầy mâu thuẫn, vừa yêu, vừa điên, vừa tự hành hạ bản thân.
---
Sáng hôm sau, tại công ty tập đoàn Cố thị.
Một tệp hồ sơ được gửi đến bàn cô: “Tài liệu hợp tác giữa Cố thị và Tập đoàn Kỷ Thị.”
Tên người đại diện hiện lên rõ ràng — Kỷ Hạo Thiên.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt thoáng run.
Trái tim đập mạnh.
Hình ảnh mơ hồ nào đó vụt qua — một bờ biển, một người đàn ông đứng xa xa, và một lời hứa chưa nói trọn.
> “Kỷ Hạo Thiên…” – cô khẽ gọi tên, vô thức thì thầm.
Phía sau lớp kính, Cố Dạ Đình đứng nhìn, ánh mắt tối sầm lại.
Gân tay nổi lên trên mu bàn tay, anh siết chặt đến mức khớp trắng bệch.
> “Cô vẫn nhớ hắn.” – anh tự nhủ – “Dù chỉ là mảnh vụn trong ký ức… cô vẫn nhớ hắn.”
Gặp lại giữa bão ngầm
Sáng hôm sau, sảnh chính của Cố thị sáng rực ánh đèn.
Bầu không khí trang trọng, từng bước chân vang lên đều mang theo nhịp của quyền lực.
Kỷ Hạo Thiên bước vào.
Bộ vest đen được cắt gọn ôm lấy dáng người cao, gương mặt sắc như được tạc từ đá lạnh.
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua sảnh lớn, rồi dừng lại — nơi Tống Như Nguyệt đang đứng cùng trợ lý.
Cô chỉ kịp khựng lại một giây.
Thứ cảm giác lạ lẫm và quen thuộc va chạm trong lòng.
Trái tim cô đập loạn, bàn tay khẽ run.
> “Anh… là…”
Kỷ Hạo Thiên mỉm cười, giọng anh trầm thấp mà nhẹ như gió:
> “Tôi là đối tác mới của Cố thị. Gặp lại em… thật trùng hợp.”
Cô sững người.
Câu nói ấy như con dao cắt vào trí nhớ đang rối loạn của cô — “Gặp lại em”…
Tại sao nghe như đã từng?
Phía xa, Cố Dạ Đình bước ra từ thang máy.
Ánh mắt anh sắc như lưỡi dao, dừng lại nơi hai người đang đối diện nhau.
Cả sảnh im bặt.
Không khí đặc quánh đến mức ngay cả tiếng thở cũng trở nên nặng nề.
> “Tổng giám đốc Kỷ.” – Cố Dạ Đình lên tiếng, giọng điềm tĩnh đến lạnh lẽo – “Không ngờ ông lại có hứng đến Cố thị hợp tác.”
“Vì người phụ nữ đứng cạnh anh, tôi có thể đến bất cứ đâu.” – Kỷ Hạo Thiên trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi Như Nguyệt.
Cô lùi lại một bước, lòng rối như tơ.
Không hiểu sao, tim cô quặn đau, như thể những lời kia gợi lại một vết thương chưa lành.
Cố Dạ Đình nắm cổ tay cô, kéo lại gần mình, giọng trầm thấp:
> “Cô ấy là người của tôi. Tốt nhất đừng vượt giới hạn, Kỷ tổng.”
Cả hai ánh mắt va vào nhau như hai thanh kiếm rút ra giữa đêm.
Không khí căng như dây đàn.
> “Người của anh?” – Kỷ Hạo Thiên cười khẽ – “Hay chỉ là người anh từng ép buộc phải ở lại?”
Cố Dạ Đình siết chặt tay, suýt nữa thì bật máu.
Cô không nói được gì, chỉ nhìn hai người đàn ông — một người là chồng, một người lạ mà tim cô lại đau nhói khi nhìn thấy.
---
Buổi tối hôm đó, tại biệt thự nhà họ Cố.
Cô ngồi trước gương, mắt nhìn vào chính mình.
Hình ảnh phản chiếu là một gương mặt quen nhưng xa lạ.
Một vết sẹo mảnh trên vai — bác sĩ từng nói là vết thương cũ, có từ trước vụ tai nạn.
Cô chạm tay vào nó, ký ức mơ hồ vụt hiện: tiếng sóng, tiếng ai đó gọi tên cô trong đêm…
> “Nguyệt! Đừng đi!”
Cô bật dậy, toát mồ hôi lạnh.
Cố Dạ Đình đẩy cửa bước vào, thấy cô hoảng loạn liền chạy đến.
> “Em sao thế?”
“Tôi… tôi không biết. Có ai đó… cứ gọi tên tôi…”
Anh ôm chặt cô, giọng trầm nghẹn:
> “Không ai cả. Chỉ có anh thôi. Anh mới là người gọi em.”
Nhưng chính anh cũng không biết, đêm đó Kỷ Hạo Thiên đang đứng dưới cổng, mắt ngước lên ô cửa sáng đèn, nụ cười lạnh khẽ hiện.
> “Sớm thôi… em sẽ nhớ lại, Nguyệt à. Và khi đó, anh muốn xem… Cố Dạ Đình có còn giữ nổi em không.”
Giữa hai ngọn lửa
Buổi sáng thứ ba, Tống Như Nguyệt trở lại công ty sau đêm mất ngủ.
Mọi người đều thấy cô lạ — im lặng, ánh mắt trống rỗng, nhưng đôi khi lại nhìn xa xăm như đang tìm một điều gì đó.
Trong phòng làm việc, cô mở tệp hồ sơ hợp tác với Kỷ thị.
Từng trang giấy lật lên đều khiến tim cô nhói.
Một bức ảnh kẹp giữa tài liệu — hình cô năm 16 tuổi, đứng giữa cánh đồng hoa Tulip, cười trong nắng.
Phía sau là một bóng người đàn ông nắm lấy tay cô.
Cô sững lại.
> “Tấm hình này… sao quen thế…”
Tay run run, cô gấp nó lại, giấu vào ngăn kéo.
Nhưng hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu — một buổi chiều, gió thổi tung váy trắng, ai đó nói:
> “Nguyệt, đừng quên, nếu một ngày em lạc đường… hãy tìm về nơi có hoa Tulip.”
Cô bật dậy, trái tim loạn nhịp.
Lời nói ấy, cô không thể nào nhớ của ai… nhưng mỗi khi nhắm mắt, lại thấy một đôi mắt buồn — sâu thẳm như đáy biển.
---
Chiều hôm đó, Cố Dạ Đình đến công ty sớm hơn thường lệ.
Anh lặng lẽ bước vào phòng cô, nhìn thấy tấm ảnh vẫn còn vương trong ngăn kéo chưa kịp khóa.
Ngón tay anh khẽ run.
Đó là bức ảnh mà năm xưa anh đã cấm cô giữ.
Một kỷ niệm với Kỷ Hạo Thiên — người đàn ông duy nhất anh không bao giờ có thể xóa khỏi tim cô.
Mặt anh lạnh đi, ánh mắt dần tối lại.
Cửa bật mở — cô vừa trở lại.
Thấy anh đang cầm tấm ảnh, tim cô thắt lại:
> “Anh… đang làm gì?”
Cố Dạ Đình không nói.
Anh đặt tấm ảnh lên bàn, giọng trầm xuống, kiềm chế đến nghẹt thở:
> “Em vẫn giữ thứ này?”
“Tôi… tôi chỉ vô tình thấy lại…”
“Vô tình?” – anh cười khẽ, nhưng tiếng cười lạnh đến mức khiến cô rùng mình – “Người đó từng là gì của em?”
Cô siết chặt tay, mắt khẽ lay động:
> “Tôi… không nhớ rõ. Nhưng hình như… rất thân thiết.”
Một giây sau, Cố Dạ Đình đập mạnh tay xuống bàn.
> “Anh ta từng phản bội em, khiến em suýt mất mạng! Em còn dám nói là thân thiết?”
> “Nếu anh nói thật, sao trong tim tôi lại thấy đau thế này?” – cô bật lại, nước mắt chực rơi.
Anh im lặng. Rồi đột ngột, anh kéo cô vào lòng, siết chặt đến nghẹt thở.
> “Anh không cho phép em nhớ về hắn. Em là của anh, chỉ anh thôi.”
> “Cố Dạ Đình… anh đang làm tôi sợ…”
> “Anh thà để em hận, chứ không để em rời đi lần nữa.”
Giọng anh khản đặc, ánh mắt đầy nỗi sợ và tuyệt vọng mà chính anh cũng không hiểu nổi.
Bên ngoài, Lục Thành đứng nhìn qua lớp kính, ánh mắt nặng trĩu.
Anh lắc đầu, khẽ nói với Thẩm Dược Linh:
> “Cố Dạ Đình… đang tự giết mình rồi.”
---
Đêm đó, trong căn phòng trắng của biệt thự, Như Nguyệt ngồi co ro bên cửa sổ.
Bóng đêm đổ dài, mưa rơi không dứt.
Trong tiếng mưa, cô nghe thấy giọng nói ấy — trầm, xa xăm, nhưng quen thuộc đến nao lòng:
> “Nguyệt, đừng để ai giam cầm em. Em sinh ra để được tự do…”
Cô mở to mắt, tim đập loạn.
Kỷ Hạo Thiên đang đứng dưới mưa, áo sơ mi ướt sũng, ánh mắt nhìn lên ban công tầng hai.
> “Anh đến làm gì?” – cô khẽ hỏi, run rẩy.
“Đưa em về… nơi em thuộc về.”
Phía sau, Cố Dạ Đình đẩy cửa ra, ánh mắt như ngọn lửa.
Không khí vỡ tung — ba người, ba trái tim cùng cháy.
Ký ức năm mười tám
Trong căn phòng ngập ánh sáng nhạt, Tống Như Nguyệt ngồi bên cửa sổ, đôi mắt lặng im nhìn về khoảng không vô tận ngoài kia. Từng mảnh ký ức rời rạc dần hiện về, như những mảnh phim cũ chập chờn trong trí óc — những năm tháng mà cô từng tưởng đã quên, lại bỗng sống dậy rõ ràng đến đau lòng.
Năm mười tám tuổi, cô vẫn còn là một cô gái trong sáng, ngây thơ, chưa biết thế nào là dối trá hay quyền lực. Khi ấy, cô gặp Kỷ Hạo Thiên — chàng trai khiến tim cô loạn nhịp chỉ với một ánh nhìn. Hai người đã từng hứa sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ, sẽ chờ nhau đến khi trưởng thành. Nhưng rồi… định mệnh không bao giờ cho họ cơ hội.
Chính Cố Dạ Đình — người đàn ông mà cô gọi là “ba của các con mình” bây giờ — đã phá tan lời hứa ấy. Anh ta dùng quyền lực, ép buộc, khiến cô không thể kháng cự. Đám cưới năm ấy là vết dao cắt sâu vào tim, biến tình yêu thuần khiết đầu đời thành một vũng lầy không lối thoát.
Giọt nước mắt rơi xuống bàn tay run rẩy. Như Nguyệt khẽ cười — nụ cười pha lẫn cả đau thương lẫn kiêu hãnh.
“Thì ra… ta đã từng yêu, từng bị cướp mất, từng chết đi một lần vì quá khứ ấy.”
Cửa khẽ mở, tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
Cố Dạ Đình đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt anh phức tạp đến khó tả. Giữa hai người, là mười tám năm thương tổn, là một nửa đời người không thể quay lại.
“Nguyệt…”
Cô không quay đầu, chỉ nói khẽ:
“Anh có bao giờ nghĩ… nếu năm đó anh không ép buộc, liệu chúng ta còn là kẻ thù như bây giờ không?”
Không có câu trả lời. Chỉ có tiếng gió ngoài khung cửa thổi qua, kéo theo mùi hoa Tulip thoang thoảng — hệt như mùi hương của năm mười tám ấy, năm mà tất cả bắt đầu và cũng là năm cô đánh mất chính mình.
Ký Ức Trở Lại
Cố Dạ Đình vẫn đứng đó rất lâu. Ánh nắng rọi xuống nửa gương mặt anh, hằn rõ từng đường mệt mỏi. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt — người mà anh từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ buông tay. Nhưng giờ đây, ánh mắt cô lạnh như băng, không còn chút hơi ấm nào dành cho anh nữa.
“Anh đi đi, Cố Dạ Đình.”
Giọng Như Nguyệt nhẹ như gió, nhưng từng chữ lại như lưỡi dao khứa vào lòng. “Em không còn là cô gái mười tám năm ấy nữa, và anh cũng chẳng còn là người em từng yêu.”
Cố Dạ Đình bước lên một bước, định nói gì đó, nhưng ánh mắt cô ngăn anh lại.
“Anh tưởng anh có thể bù đắp bằng quyền lực, bằng sự chuộc lỗi à?” — cô bật cười khẽ, nước mắt lăn dài — “Anh từng nghĩ tình yêu có thể sinh ra từ ép buộc, nhưng anh sai rồi… từ ngày anh đặt chiếc nhẫn lên tay em, em đã không còn là chính mình nữa.”
Anh siết chặt nắm đấm.
“Như Nguyệt… anh chưa từng ngừng yêu em.”
Cô quay mặt đi, cố kìm nén những cảm xúc đang trào dâng. “Yêu ư? Anh gọi việc phá nát tuổi mười tám của em là yêu sao?”
Bầu không khí đặc quánh lại, im lặng đến nghẹt thở.
Tiếng gõ cửa vang lên. Lục Thành xuất hiện, ánh mắt xen lẫn giữa lo lắng và giận dữ.
“Đủ rồi, hai người cứ mãi như thế thì sẽ chẳng ai còn đường lui nữa.”
Cố Dạ Đình siết chặt quai hàm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang em trai mình:
“Em thì biết gì chứ, Thành?”
“Em biết rằng, nếu anh còn tiếp tục như vậy, anh sẽ mất chị ấy mãi mãi.”
Lời nói như nhát búa giáng vào tim Cố Dạ Đình.
Như Nguyệt vẫn đứng đó, mím chặt môi. Trong lòng cô, những ký ức năm mười tám tuổi dồn dập ùa về — đêm mưa, tiếng bước chân người đàn ông bước đến, ánh mắt lạnh lùng, và lời nói khiến cô sụp đổ: “Em sẽ là vợ của tôi, cho dù có muốn hay không.”
Giờ đây, mọi thứ như tái hiện trước mắt, và cô hiểu… có những vết thương, dù qua bao nhiêu năm, vẫn không bao giờ lành.
Hai Người Đối Diện
Buổi chiều hôm ấy, bầu trời Hà Thành phủ một màu xám mờ nhạt. Tại phòng khách của dinh thự nhà họ Cố, không khí im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp.
Cố Dạ Đình ngồi ở ghế chủ, dáng người thẳng, ánh mắt điềm tĩnh nhưng sâu trong đó vẫn là cơn giông chưa dứt. Đối diện anh, Kỷ Hạo Thiên — người đàn ông từng biến mất khỏi đất nước này suốt một năm trời — giờ đã trở lại, chững chạc và lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Đã lâu không gặp.”
Cố Dạ Đình lên tiếng trước, giọng trầm khàn, cố giữ cho bình thản.
Kỷ Hạo Thiên khẽ mỉm cười, ánh mắt anh dừng lại trên tách trà trước mặt:
“Phải, một năm. Một năm đủ để nhìn lại những sai lầm cũ. Tôi không quay lại để gây chuyện, mà để nói rõ mọi thứ — đặc biệt là về Tống Như Nguyệt.”
Cố Dạ Đình thoáng siết tay, nhưng giọng vẫn bình tĩnh:
“Cô ấy là vợ tôi.”
“Là vợ anh, nhưng là người tôi từng yêu.”
Giọng Kỷ Hạo Thiên không chứa sự thách thức, chỉ là một lời thừa nhận bình thản, nặng như đá. “Tôi biết chuyện năm đó, anh ép hôn cô ấy. Cô ấy từng đến tìm tôi… nhưng tôi đã không đủ sức giữ cô ấy lại.”
Căn phòng chìm trong im lặng. Cố Dạ Đình nhìn thẳng người đàn ông trước mặt — kẻ từng là đối thủ, cũng từng là bạn.
“Anh quay lại vì cô ấy, hay vì muốn khiến tôi phải trả giá?”
Kỷ Hạo Thiên đặt tách trà xuống, ánh mắt bình lặng.
“Cả hai đều không đúng. Tôi quay lại vì muốn biết — liệu người phụ nữ ấy, sau tất cả, có thật sự hạnh phúc hay không. Nếu anh có thể khiến cô ấy cười thêm một lần nữa, tôi sẽ chúc phúc. Còn nếu anh không thể… tôi sẽ không đứng yên.”
Cố Dạ Đình im lặng rất lâu, ánh mắt anh trùng xuống, khàn giọng:
“Cô ấy đang hôn mê. Tôi cầu mong chỉ cần cô ấy tỉnh lại, dù có quên tôi, tôi cũng chấp nhận.”
Một khoảng lặng tràn qua, hai người đàn ông từng vì một người phụ nữ mà căm ghét nhau, giờ lại ngồi trong cùng một căn phòng, cùng mang một nỗi đau.
Kỷ Hạo Thiên đứng dậy, chỉnh lại áo vest, giọng trầm thấp:
“Có lẽ lần đầu tiên… tôi tin anh thật sự yêu cô ấy.”
Cửa khép lại, chỉ còn lại Cố Dạ Đình một mình. Anh ngồi đó, nhìn ly trà đã nguội, khẽ cười nhạt.
“Yêu ư? Nếu tình yêu thật sự khiến người ta tổn thương đến vậy… thì có lẽ tôi đã sai ngay từ đầu.”
Đứa Bé Năm Đó
Trong phòng bệnh yên tĩnh, mùi thuốc sát trùng hòa cùng hơi lạnh của đêm. Tống Như Nguyệt khẽ mở mắt, cảm giác mệt mỏi len dần vào từng thớ thịt. Bên ngoài, ánh sáng mờ chiếu qua tấm rèm trắng, đổ bóng người đang đứng lặng im — Cố Dạ Đình.
Cô mím môi, đôi mắt còn hơi đục:
“Anh… đã đến bao lâu rồi?”
“Lâu lắm rồi,” giọng anh khàn đi, “một tháng chờ em tỉnh lại… cũng không bằng giây phút này.”
Không gian như ngừng lại. Cô nhìn anh, nét mặt trầm tĩnh mà xa cách. Những ký ức mơ hồ trong đầu như cơn sóng xô dạt — tiếng trẻ con khóc, hơi ấm nhỏ bé từng nằm trong vòng tay mình… rồi bị cướp đi.
“Đứa bé năm đó…”
Giọng cô run rẩy, mắt cụp xuống, “nó… đã không còn, đúng không?”
Cố Dạ Đình siết chặt bàn tay, mắt anh ánh lên thứ gì đó phức tạp — vừa đau đớn, vừa do dự. Một lúc sau, anh mới khàn giọng nói:
“Không… Nguyệt, đứa bé năm đó còn sống.”
Không khí như đông cứng lại.
Cô sững sờ, toàn thân lạnh toát, không thể tin nổi vào tai mình:
“Anh nói… cái gì?”
“Anh giấu em, vì bác sĩ nói em yếu, không chịu nổi cú sốc đó. Đứa bé… là con gái, hiện giờ đã tròn một tuổi.”
Cố Dạ Đình nói, từng chữ như đè nặng cả trái tim.
Nước mắt tràn khỏi mắt cô.
Một tháng qua, cô sống trong vực sâu tuyệt vọng, tưởng mình đã mất tất cả — vậy mà… đứa con ấy vẫn tồn tại.
“Con… đang ở đâu?” — cô nghẹn ngào, bàn tay run rẩy bấu vào chăn.
“Ở trong biệt thự phía Tây. Anh vẫn cho người chăm sóc từng ngày, chờ em tỉnh dậy để được gặp con.”
Tống Như Nguyệt bật khóc, tiếng nức nghẹn tràn ra trong im lặng.
Cô vừa đau, vừa hạnh phúc, vừa hận — hận vì anh đã giấu, hận vì mình yếu đuối đến mức để mất một tháng trời bên con.
Cố Dạ Đình bước tới, nắm lấy tay cô:
“Nguyệt, anh xin lỗi. Anh sợ mất em, sợ em không chịu nổi. Giờ con vẫn khỏe mạnh, chỉ cần em muốn, anh sẽ đưa con đến ngay.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt đẫm lệ nhưng đã sáng lên một tia hy vọng — một tia sáng mà suốt thời gian qua, cô chưa từng có.
“Anh đưa con đến đây đi… Em muốn gặp con mình.”
Gặp Lại Máu Mủ
Cơn mưa nhẹ hạt ngoài khung cửa sổ, tiếng giọt rơi đều như gõ nhịp cho khoảnh khắc chờ đợi. Tống Như Nguyệt ngồi trên giường bệnh, hai tay run nhẹ, lòng cô cuộn lên bao cảm xúc không tên. Một tháng qua, cô sống trong hoảng loạn, dằn vặt và tuyệt vọng — giờ đây, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất trong đầu: được nhìn thấy con mình.
Cửa phòng khẽ mở.
Ánh sáng từ hành lang tràn vào, chiếu lên dáng người cao lớn đang bế trong tay một đứa bé nhỏ xíu được quấn trong chiếc chăn hồng nhạt.
Cố Dạ Đình bước đến chậm rãi, từng bước như sợ làm kinh động đến hơi thở mong manh ấy. Đứa bé trong vòng tay anh khẽ cựa mình, đôi mắt tròn xoe mở ra — giống hệt đôi mắt của Tống Như Nguyệt năm mười tám tuổi.
> “Nguyệt… con của chúng ta đây.”
Câu nói khẽ thôi, nhưng tim cô như vỡ ra thành trăm mảnh.
Cô đưa tay run rẩy đón lấy đứa bé, từng ngón tay chạm vào làn da mềm mại ấm áp. Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má con — nhỏ bé, trong sáng, thuần khiết.
> “Con gái mẹ…”
Giọng cô nghẹn lại, run lên vì hạnh phúc và đau đớn.
“Mẹ xin lỗi, con à… mẹ đến muộn rồi.”
Đứa bé ngước nhìn cô, nắm lấy ngón tay mẹ, như nhận ra hơi ấm quen thuộc từ sâu trong máu mủ.
Cố Dạ Đình đứng đó, lặng nhìn hai mẹ con, trong mắt anh thoáng ánh lên niềm xót xa, pha lẫn nhẹ nhõm.
Anh biết, suốt thời gian qua, những tổn thương, những hiểu lầm, những mất mát — chẳng gì có thể bù đắp. Nhưng khoảnh khắc này, nhìn họ bên nhau, anh biết: mọi thứ vẫn chưa quá muộn.
Nhưng…
Ngay khi sự ấm áp ấy vừa chạm đến, tiếng giày vang lên ngoài hành lang.
Cửa bật mở — Kỷ Hạo Thiên đứng đó, gương mặt sững sờ.
Ánh mắt anh dừng lại trên đứa trẻ trong tay Như Nguyệt, rồi chuyển sang Cố Dạ Đình, ánh nhìn ấy như một nhát dao cắt sâu vào không khí nặng nề.
> “Đứa bé này… là con của hai người?”
Giọng anh trầm, lạnh và run.
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Như Nguyệt ôm chặt lấy con, tim cô đập mạnh, miệng khẽ mở nhưng không biết nên nói gì.
Cố Dạ Đình bước lên nửa bước, chắn trước giường, giọng anh bình tĩnh nhưng sắc như dao:
> “Phải. Con của tôi và vợ tôi. Anh không có quyền can thiệp.”
Kỷ Hạo Thiên cười khẽ, ánh mắt phức tạp:
> “Vợ anh à… Vậy suốt thời gian tôi ở bên cô ấy, ai mới là kẻ chen vào?”
Không khí trong phòng như đông cứng.
Tống Như Nguyệt ngẩng lên, ánh mắt đẫm nước nhưng đầy kiên định:
> “Đủ rồi… hai người đừng vì tôi mà cãi nhau nữa. Chuyện giữa chúng ta — đã kết thúc từ lâu.”
Khoảnh khắc ấy, Cố Dạ Đình siết chặt nắm tay, còn Kỷ Hạo Thiên quay người bỏ đi, để lại mùi thuốc sát trùng hòa cùng hơi thở khô lạnh — như một dấu chấm hết cho mối tình bị chôn vùi suốt bao năm.
Trong căn phòng ấy, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của đứa bé,
và tiếng tim mẹ nó — run rẩy mà kiên cường, đập liên hồi như một lời hứa:
“Dù thế nào, mẹ cũng sẽ bảo vệ con.”
Gia Đình Đoàn Tụ
Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng len qua rèm cửa, nhẹ rơi xuống giường bệnh nơi Tống Như Nguyệt đang tựa lưng đọc hồ sơ sức khỏe. Cánh cửa khẽ mở ra, tiếng bước chân quen thuộc vang lên — không phải y tá, cũng chẳng phải bác sĩ.
> “Mẹ!”
Giọng nói trong trẻo vang lên đầu tiên là của Tống Thiên Dã, cậu út mới mười bốn tuổi, vừa thấy mẹ đã chạy nhào tới, nước mắt lưng tròng. Theo sau là Tống Tâm An, Cố Tống Minh Dạ, và Cố Tống Nhiên – cả bốn đứa đều có mặt đầy đủ.
Cố Dạ Đình bước chậm sau cùng, ánh mắt dịu lại khi nhìn thấy cảnh ấy — bao nhiêu năm sóng gió, cuối cùng họ cũng lại được quây quần.
Tống Thiên Dã nắm tay mẹ:
> “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm! Ba không cho tụi con vào bệnh viện, con sợ mẹ bỏ tụi con luôn…”
Tống Như Nguyệt khẽ cười, tay run run vuốt mái tóc con trai út, giọng nghẹn lại:
> “Mẹ đâu có bỏ các con đâu… chỉ là mẹ cần nghỉ một chút thôi.”
Tống Nhiên – cô con gái cả, giờ đã trở nên chững chạc, tiến đến cẩn thận đặt bó hoa tulip lên bàn:
> “Mẹ, tụi con về rồi. Ba nói mẹ đang hồi phục tốt, mà sao mẹ gầy quá vậy…”
Tống Như Nguyệt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng rơi vào từng gương mặt con.
> “Nhìn các con là mẹ có sức rồi. Chỉ cần các con bình an, mẹ sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
Cố Tống Minh Dạ đứng bên cạnh, dù đã mười chín tuổi nhưng vẫn giữ nét bướng bỉnh thường ngày, đôi mắt đỏ hoe:
> “Mẹ, con xin lỗi… con đã lớn rồi mà vẫn làm mẹ buồn.”
> “Ngốc à, mẹ chưa bao giờ trách các con.”
Khoảnh khắc ấy, căn phòng như lặng đi, chỉ còn tiếng hít thở và hơi ấm lan ra.
Tống Tâm An tiến lại, cẩn thận bế lấy đứa bé đang ngủ say trong nôi — đứa trẻ mà cả gia đình đều chờ đợi được nhìn thấy.
> “Chị hai, nhìn kìa, bé con đáng yêu quá…”
Tống Như Nguyệt nhìn theo, trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc giản dị.
Ánh mắt cô khẽ liếc sang Cố Dạ Đình, người đàn ông vẫn im lặng đứng ở góc phòng, đôi tay đan vào nhau như đang cố giữ bình tĩnh.
Anh khẽ mỉm cười, bước tới đặt tay lên vai vợ:
> “Gia đình mình… cuối cùng cũng trọn vẹn rồi.”
Mọi người im lặng, chỉ có Tống Thiên Dã hồn nhiên reo lên:
> “Vậy tối nay cả nhà mình ăn chung nha! Con sẽ nấu cho mẹ món cháo yến mà mẹ thích!”
Cả phòng bật cười.
Ánh nắng cuối ngày tràn vào, vàng ấm như chạm đến từng trái tim.
Sau bao đau khổ, gia đình họ Cố – từng người từng người – lại tìm thấy nhau trong yêu thương, trong những điều tưởng như đã mất mãi mãi.
Bữa Tối Đoàn Tụ Và Vị Khách Không Mời
Phòng ăn trong dinh thự họ Cố sáng rực ánh đèn vàng, bàn dài trải khăn trắng, bày biện tinh tế đến từng chi tiết. Từ khi Tống Như Nguyệt trở về, đây là lần đầu tiên cả nhà thật sự ngồi cùng nhau.
Trên ghế giữa, Tống Như Nguyệt mặc chiếc váy nhạt màu, ôm trong lòng đứa bé gái mới tròn một tuổi — đôi má phúng phính, đôi mắt đen láy như hai hạt ngọc, vừa nhìn đã khiến tim ai cũng tan chảy.
> “Con tên gì vậy mẹ?” – Tống Thiên Dã tò mò, ánh mắt sáng rực.
“Ba đặt tên là Cố Tống An Nhi, nghĩa là bình an và vui vẻ,” – Như Nguyệt khẽ đáp, ánh nhìn dịu dàng rơi xuống đứa nhỏ đang nắm ngón tay cô không rời.
Cố Dạ Đình đứng bên, tay rót rượu, nụ cười thoáng qua nơi khóe môi — là sự yên bình hiếm thấy.
Sau bao tháng ngày đẫm nước mắt, hôm nay anh chỉ muốn giữ trọn khoảnh khắc này.
Tống Nhiên gắp một miếng cá, đặt vào chén mẹ:
> “Mẹ phải ăn nhiều một chút, bác sĩ nói mẹ vẫn còn yếu.”
Minh Dạ trêu:
> “Mẹ chỉ yếu khi ba ở gần thôi, đúng không chị hai?”
Cả bàn bật cười, chỉ riêng Cố Dạ Đình nhướng mày nhìn con trai — còn Như Nguyệt khẽ cốc đầu cậu, ánh mắt lấp lánh vui tươi.
Giây phút ấy, mọi thứ tưởng như đã quay về những năm tháng cũ — khi cả nhà họ Cố vẫn còn tiếng cười, khi tình yêu chưa hóa giông bão.
Đứa bé gái An Nhi khẽ cười, đưa tay với chiếc muỗng bạc, tiếng cười con vang lên trong veo, khiến tất cả cùng nhìn nhau mỉm cười.
Nhưng…
Cánh cửa phòng ăn đột ngột mở ra.
Không ai kịp phản ứng khi Kỷ Hạo Thiên bước vào, trong bộ vest tối màu, gương mặt trầm lạnh. Ánh mắt anh dừng lại trên Tống Như Nguyệt — rồi chuyển xuống đứa bé gái trong lòng cô.
Không khí lập tức đông cứng lại.
> “Tôi đến để chúc mừng.”
Giọng anh trầm, nhẹ mà như găm từng chữ.
“Một đứa bé đáng yêu thật… nhưng tôi tự hỏi, liệu nó có thật sự là con ruột của Cố Dạ Đình không?”
Chiếc ly trong tay Minh Dạ suýt rơi xuống.
Cố Dạ Đình ngẩng đầu, giọng anh sắc lạnh:
> “Anh nói gì?”
Kỷ Hạo Thiên cười khẽ, đôi mắt chứa cả một nỗi đau và thách thức:
> “Tôi nói… có những chuyện, không phải ADN nào cũng chứng minh được đâu.”
Tống Như Nguyệt ôm chặt lấy An Nhi, tim cô đập mạnh. Cả căn phòng chìm vào khoảng lặng nặng nề — ánh nhìn giữa ba người đàn ông đan chéo, căng như sợi dây sắp đứt.
Ở đầu bàn, Tống Nhiên đứng dậy, giọng bình tĩnh mà kiên quyết:
> “Đây là nhà họ Cố, mời anh ra ngoài.”
Kỷ Hạo Thiên khẽ nhếch môi, nhìn sang Như Nguyệt một lần cuối — ánh mắt ấy không còn là hận thù, mà là tiếc nuối khôn cùng.
Rồi anh xoay người, cánh cửa khép lại nhẹ nhàng… nhưng để lại một dư âm lạnh buốt giữa bữa tiệc đoàn tụ tưởng chừng hoàn hảo.
Đứa bé gái An Nhi vẫn vô tư cười, bàn tay nhỏ xíu chạm lên má mẹ như lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống.