Bóng Đêm Trong Mắt Con Gái
Sáng sớm.
Bầu trời Hà Thành vẫn phủ lớp sương mờ, ánh nắng chưa kịp xuyên qua làn mây dày.
Trong dinh thự nhà họ Cố, không khí vẫn im lặng như mọi ngày — im đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ trôi.
Tống Nhiên tỉnh dậy sớm hơn thường lệ.
Cô bước xuống lầu, vẫn trong bộ đồ ngủ, mái tóc xõa nhẹ.
Trong bếp, chỉ có người giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng; Tống Như Nguyệt chưa xuống, Cố Dạ Đình đã rời nhà từ rất sớm.
Cô khẽ hỏi quản gia:
— “Ba đi đâu vậy chú Lâm?”
Quản gia hơi khựng, rồi đáp nhẹ:
— “Cậu chủ nói có việc ở công ty, đi từ 6 giờ sáng.”
Nhiên nhìn quanh, ánh mắt thoáng nghi ngờ:
— “Còn mẹ cháu?”
— “Phu nhân... vẫn trong phòng, cô ạ. Tối qua về hơi muộn.”
Cô im lặng, ánh mắt chợt tối lại.
Trong lòng có điều gì đó nặng nề — trực giác của người phụ nữ khiến cô cảm thấy có chuyện đang xảy ra, nhưng mọi người lại đang giấu cô.
Cô bước lên cầu thang, dừng trước cửa phòng mẹ.
Cửa khép hờ.
Từ bên trong, ánh sáng yếu ớt hắt ra, và tiếng động nhỏ — tiếng ai đó đang thu dọn vali.
Cô khẽ đẩy cửa.
Tống Như Nguyệt đứng trước gương, tay cầm vài bộ đồ gấp gọn, ánh mắt xa xăm nhìn chính mình trong gương.
Trông bà không giận, không buồn, chỉ có một sự mệt mỏi đến tận cùng.
— “Mẹ...” — Tống Nhiên khẽ gọi.
Bà quay lại, có vẻ bất ngờ, nhưng vẫn nở nụ cười:
— “Con dậy sớm thế?”
— “Mẹ đi đâu à?”
Khoảnh khắc đó, Tống Như Nguyệt thoáng khựng lại.
Rồi bà khẽ đặt vali xuống, ngồi xuống mép giường:
— “Không, chỉ là sắp xếp lại đồ thôi. Mẹ không đi đâu cả.”
Nhưng ánh mắt bà không nhìn vào mắt con gái.
Nhiên nhận ra, nhưng không nói.
Cô chỉ bước tới, ngồi cạnh mẹ, giọng nhỏ nhẹ:
— “Con không biết giữa ba và mẹ xảy ra chuyện gì... nhưng con hy vọng mẹ đừng im lặng như vậy.”
Tống Như Nguyệt cười nhạt:
— “Im lặng là cách duy nhất để không làm ai đau hơn.”
Câu nói khiến tim Nhiên siết lại.
Cô hiểu, nỗi đau của mẹ không còn nằm ở việc bị hiểu lầm, mà là ở chỗ mẹ đã không còn muốn giải thích.
Cô định nói gì đó, nhưng không kịp — điện thoại mẹ cô reo lên.
Màn hình sáng hiện hai chữ: Kỷ Hạo Thiên.
Không kịp suy nghĩ, Tống Nhiên giật mình.
Cô ngước nhìn mẹ — ánh mắt hai người giao nhau, trong một khoảnh khắc dài và nặng như thép.
Như Nguyệt vội tắt máy, giọng khẽ:
— “Là việc công thôi, con đừng hiểu lầm.”
Nhưng nét bối rối trong ánh mắt bà đã nói lên tất cả.
Tống Nhiên đứng dậy, khẽ nói:
— “Nếu là việc công, sao mẹ phải sợ ba biết?”
Cô không chờ câu trả lời.
Chỉ quay người, bước ra ngoài, cánh cửa khép lại thật nhẹ —
nhưng trong lòng hai người phụ nữ ấy, đã vang lên tiếng vỡ.
---
Buổi trưa hôm đó, Tống Nhiên lặng lẽ đến công ty Cố thị, giả vờ mang tài liệu cho thư ký.
Cô đứng ngoài văn phòng cha, nhìn qua lớp kính trong suốt.
Cố Dạ Đình đang đứng trước cửa sổ, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt anh — lạnh, mệt mỏi, và... cô độc.
Cô bỗng nhận ra, có thể cả ba lẫn mẹ đều đang bị tổn thương, chỉ là mỗi người chọn một cách khác nhau để chịu đựng.
Và lần đầu tiên, Tống Nhiên quyết định xen vào chuyện người lớn.
Lời Tâm Sự Bên Ly Cà Phê Đắng
Buổi chiều Hà Thành vàng nhạt.
Ánh nắng cuối ngày đổ dài trên con đường lát đá trước quán cà phê cổ, nơi chỉ những người thích yên tĩnh mới tìm đến.
Tống Nhiên ngồi trong góc khuất, tay cầm ly cà phê đã nguội, mắt nhìn ra ngoài ô kính lớn.
Trước mặt cô là người đàn ông trẻ hơn cha mình vài tuổi — Lục Thành, dáng ngồi điềm đạm, nụ cười nhẹ, ánh mắt mang vẻ thấu hiểu của người từng trải.
Anh đặt ly xuống, hỏi khẽ:
— “Gọi chú ra đây, chắc có chuyện rồi phải không, Nhiên?”
Tống Nhiên khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
— “Chú Lục… ba mẹ cháu, hình như… không còn nói chuyện với nhau nữa.”
Lục Thành nhìn cô, ánh mắt thoáng xót xa.
— “Chú biết.”
— “Mẹ cháu mấy hôm nay lạ lắm. Hay tránh mặt, ít nói, còn ba thì đi sớm về khuya… Chú, họ có cãi nhau không?”
Anh im lặng một lúc, rồi nói bằng giọng trầm thấp:
— “Cãi nhau đôi khi còn tốt, vì nghĩa là họ vẫn còn để tâm.
Còn khi im lặng… thì đau hơn, vì họ bắt đầu sợ mất kiểm soát.”
Nhiên cúi đầu, bàn tay nắm chặt tách cà phê:
— “Ba cháu bắt đầu không tin mẹ nữa.
Cháu sợ... nếu cứ thế này, nhà mình sẽ tan.”
Lục Thành nhìn cô, ánh mắt dịu lại:
— “Chú hiểu. Nhưng con phải nhớ, người lớn có những bí mật mà đôi khi, họ giữ lại chỉ để bảo vệ nhau.”
Cô ngẩng lên, trong mắt long lanh nước:
— “Nhưng bảo vệ nhau bằng cách im lặng... có khác gì tự giết tình cảm đâu chú?”
Câu hỏi ấy khiến anh thoáng sững người.
Lục Thành khẽ cười buồn:
— “Con nói đúng.
Nhưng đôi khi người lớn, nhất là đàn ông như ba con, không biết cách yêu, chỉ biết cách chịu đựng.”
Anh ngừng lại, ánh mắt hướng ra ngoài đường — nơi nắng chiều loang dần lên những tán cây.
Rồi anh tiếp:
— “Chú chỉ khuyên con một điều, Nhiên.
Đừng để ai xen vào giữa gia đình mình, nhất là lúc nó yếu nhất.
Có người đang muốn nhà họ Cố sụp, và họ bắt đầu bằng cách chia rẽ tình cảm trong chính căn nhà đó.”
Tống Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc:
— “Ý chú là…?”
— “Là đừng tin những gì con nghe.
Cả mẹ con lẫn ba con đều đang bị ai đó điều khiển cảm xúc.”
Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng thấp hơn:
— “Cái tên Kỷ Hạo Thiên... con từng nghe chưa?”
Cô khẽ gật đầu, môi run run:
— “Là người hay gặp mẹ dạo gần đây.”
Lục Thành khẽ gật, giọng nghiêm nghị:
— “Nếu con muốn giúp ba mẹ mình, đừng đối đầu với ông ta.
Hãy quan sát.
Kỷ Hạo Thiên không phải người đơn giản.
Và chú tin, mâu thuẫn giữa ba mẹ con... chỉ là khởi đầu cho thứ gì đó lớn hơn.”
Không khí trong quán trở nên yên tĩnh đến lạ.
Tống Nhiên nhìn xuống, lòng đầy mâu thuẫn: vừa thương mẹ, vừa sợ cho cha.
Cô khẽ nói, gần như tự nhủ:
— “Nếu mẹ cháu thật sự sai... cháu vẫn muốn mẹ được tha thứ.”
Lục Thành khẽ cười, đặt tay lên vai cô:
— “Đôi khi không ai sai cả, chỉ là yêu không đúng cách.
Nhưng con yên tâm, chú sẽ ở đây.
Nếu có chuyện gì xảy ra... chú không để tụi con phải chịu một mình.”
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn cuối cùng tắt dần.
Giữa khoảng lặng của hai người, chỉ còn lại tiếng thìa chạm nhẹ vào ly —
âm thanh nhỏ bé, nhưng như gói lại nỗi lo to lớn của cả một gia đình.
Kẻ Đánh Từ Trong Bóng Tối
Buổi sáng hôm sau.
Trời Hà Thành u ám, mây đen phủ dày, gió thổi từng cơn se lạnh.
Tại tầng cao nhất của Cố Thị, phòng làm việc rộng lớn bao quanh bằng kính, ánh sáng mờ ảo phản chiếu gương mặt trầm lặng của Cố Dạ Đình.
Anh ngồi sau bàn làm việc, trước mặt là một chồng hồ sơ bị đánh dấu đỏ.
Trợ lý Phan Trí vừa bước vào, giọng thấp:
— “Chủ tịch, tôi đã kiểm tra lại toàn bộ hợp đồng chi nhánh phía Nam. Có ít nhất ba bản sao dữ liệu bị rò rỉ, và hai bản trong đó trùng khớp với tài liệu phía Kỷ thị.”
Cố Dạ Đình ngẩng đầu, ánh mắt lạnh đến mức người đối diện phải cúi xuống:
— “Ai có quyền truy cập cấp độ đó?”
— “Chỉ có ban tài chính và phó tổng giám đốc dự án — Lưu Kiến Thao.”
Anh khẽ cười, nhưng nụ cười lạnh lẽo:
— “Lưu Kiến Thao… ba tháng trước Kỷ Hạo Thiên mời hắn dự tiệc sinh nhật mẹ hắn, đúng không?”
Phan Trí gật đầu, mồ hôi rịn ra:
— “Vâng, tôi có hồ sơ hình ảnh từ hôm đó.”
Cố Dạ Đình tựa người vào ghế, hai tay đan lại trước mặt.
Giọng anh đều và thấp, nhưng chứa sức ép khiến người ta nghẹt thở:
— “Kỷ Hạo Thiên không chỉ nhắm vào tôi.
Hắn bắt đầu từ những người tôi tin, rồi sẽ chạm đến những người tôi yêu.”
Phan Trí lặng người, không dám thở mạnh.
Cố Dạ Đình đứng dậy, bước đến cửa sổ.
Ngoài kia, thành phố lấp lánh đèn, nhưng trong mắt anh, chỉ là một mê cung của phản bội và dối trá.
Anh trầm giọng:
— “Chuẩn bị cho tôi một cuộc họp kín.
Danh sách chỉ có bốn người: tôi, Phan Trí, Cố Minh Dạ và Lục Thành.”
Phan Trí hơi ngạc nhiên:
— “Cậu chủ Minh Dạ… ngài muốn cho cậu ấy tham gia?”
— “Nó đã lớn.
Đã đến lúc phải biết thế nào là một cuộc chiến thật sự.”
Anh quay lại bàn, lấy một phong thư màu đen.
Trên đó, không đề tên người gửi — chỉ có một tấm ảnh bên trong.
Ảnh chụp Tống Như Nguyệt và Kỷ Hạo Thiên tại nhà hàng hôm trước.
Cố Dạ Đình siết chặt tấm ảnh, ánh mắt chìm trong bóng tối.
Không giận, không ghen, chỉ có nỗi cay đắng vô hình nơi khóe môi.
Anh khẽ lẩm bẩm:
— “Hắn muốn tôi nghi ngờ cô ấy.
Muốn nhà họ Cố tự nứt ra từ bên trong...”
Một khoảng lặng kéo dài.
Rồi anh đặt tấm ảnh xuống, giọng lạnh đến mức khiến người nghe rùng mình:
— “Nếu hắn muốn chơi bẩn, tôi sẽ cho hắn biết... nhà họ Cố không dễ gục đâu.”
Phan Trí cúi đầu, run nhẹ:
— “Vâng, thưa chủ tịch.”
Cửa phòng khép lại.
Gió từ khe cửa thổi qua, làm tấm ảnh trên bàn khẽ rung.
Trên ảnh, nụ cười của Kỷ Hạo Thiên và ánh mắt của Tống Như Nguyệt như hai thế giới khác nhau —
một người đang toan tính,
một người có lẽ chỉ đang cố quên đi điều gì đó.
---
Đêm hôm đó, khi mọi người trong dinh thự đã ngủ, Cố Dạ Đình vẫn ngồi một mình trong thư phòng.
Điện thoại anh sáng lên, là tin nhắn ngắn từ một số lạ:
> “Muốn biết ai đang phản bội anh? Hãy đến biệt thự Tây Hồ lúc 11 giờ.”
Dưới tin nhắn là một dòng ký hiệu duy nhất —
chữ K, được gạch ngang bằng mực đỏ.
Bóng Đêm và Ánh Sáng
Cảnh 1 – Biệt thự Tây Hồ
Gió đêm lạnh như cắt da.
Chiếc xe đen dừng lại giữa con đường lát đá, nơi ánh đèn vàng vắt ngang mặt hồ tĩnh lặng.
Cố Dạ Đình bước xuống xe, áo sơ mi đen, cổ tay khẽ siết lại. Anh đi thẳng vào trong, nơi ngọn đèn mờ chập chờn ở tầng hai.
Mỗi bước chân vang lên nặng nề, hòa cùng tiếng nước lăn tăn vỗ vào bờ đá.
Cánh cửa khẽ mở.
Trong căn phòng sang trọng ấy, không có người, chỉ có mùi hương nước hoa quen thuộc — mùi hương mà Tống Như Nguyệt thường dùng.
Trên bàn, một ly rượu còn bốc khói.
Và giữa bàn là tấm ảnh của anh cùng Kỷ Hạo Thiên, kèm theo dòng chữ nguệch ngoạc:
> “Mọi thứ bắt đầu từ sự phản bội.”
Cố Dạ Đình khẽ nheo mắt.
Anh không sợ bẫy, chỉ ghét bị xem là quân cờ.
Đột nhiên, cửa sổ bật mở, một bóng người đứng ngoài rọi đèn pin thẳng vào mặt anh —
giọng nói lạnh lẽo vang lên:
— “Cố tổng, cuối cùng cũng đến rồi.”
Cố Dạ Đình không đáp.
Anh chỉ nhếch môi, nhìn thẳng ra ngoài:
— “Kỷ Hạo Thiên, trò này quá cũ rồi.”
Một tràng cười trầm khàn vang lên từ xa, pha lẫn tiếng sóng hồ.
— “Anh nghĩ tôi chỉ nhắm vào công ty anh thôi sao, Cố tổng? Còn gia đình anh… tôi sắp lấy lại thứ đáng lẽ thuộc về nhà họ Kỷ.”
Gương mặt Dạ Đình tối lại, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh như dao.
— “Anh nên nhớ, đụng đến nhà họ Cố, là đụng đến tôi.”
Không khí như đặc quánh lại.
Nhưng khi anh bước ra ngoài, tất cả ánh đèn quanh hồ đồng loạt tắt.
Chỉ còn lại ánh trăng phản chiếu gương mặt cứng rắn và im lặng đến đáng sợ của anh.
---
Cảnh 2 – Dinh thự nhà họ Cố
Cùng lúc đó, Tống Như Nguyệt giật mình tỉnh giấc giữa đêm.
Trong nhà tối om, đồng hồ chỉ hơn 11 giờ 10.
Bà quờ tay sang bên, chạm vào chăn trống trơn —
chỗ của Cố Dạ Đình lạnh ngắt.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên.
Bà khoác vội áo choàng, bước ra khỏi phòng, ánh đèn vàng dọc hành lang khiến không gian càng thêm trống trải.
Người làm trực đêm thấy bà liền cúi đầu:
— “Phu nhân, chủ tịch ra ngoài từ một tiếng trước rồi ạ.”
Tống Như Nguyệt đứng sững.
— “Ông ấy nói đi đâu không?”
— “Dạ, không… chỉ bảo không ai được gọi điện làm phiền.”
Bà siết chặt tay áo, mắt dõi về phía sân.
Ngoài kia, bông Tulip trong vườn đung đưa trong gió, sắc đỏ như máu.
Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía nhà khách.
Tống Nhiên bước ra, giọng khẽ:
— “Mẹ… Ba lại không về ạ?”
Như Nguyệt im lặng, gật nhẹ đầu.
Nhiên tiến lại gần, ánh mắt lo lắng:
— “Có chuyện gì giữa hai người sao?”
Bà khẽ quay sang nhìn con, giọng nhẹ mà buốt lạnh:
— “Khi một người đàn ông bắt đầu có bí mật… là khi gia đình không còn bình yên nữa.”
---
Từ xa, tiếng điện thoại reo lên.
Cố Tống Minh Dạ vừa nghe xong, gương mặt tái lại:
— “Anh trai, có người báo… ba bị theo dõi ở Tây Hồ.”
Không khí trong phòng chùng xuống.
Tống Như Nguyệt đứng dậy, ánh mắt đầy lo âu.
— “Chuẩn bị xe. Chúng ta đi đón ông ấy.”
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi.
Giữa đêm Hà Thành, tiếng bánh xe lăn đi hòa cùng tiếng sấm xa xăm — như báo hiệu cơn giông lớn sắp ập đến.
Trước Cơn Bão
Buổi sáng hôm sau.
Hà Thành đón ngày mới bằng màn sương dày và ánh nắng lạc lõng.
Tại dinh thự họ Cố, tiếng muỗng va vào tách sứ vang khẽ trong căn phòng ăn rộng lớn.
Trên bàn là bữa sáng hoàn hảo — cháo yến, trứng hấp, sữa ấm — nhưng chẳng ai đụng đến.
Tống Như Nguyệt ngồi ở đầu bàn, mặc áo lụa màu nhạt, gương mặt không biểu cảm.
Bà cầm tách trà, mắt dõi vào không trung, nơi ánh sáng rọi qua rèm tạo thành những vệt sáng nhạt.
Cố Dạ Đình ngồi đối diện.
Anh ăn sáng như thường, động tác chậm rãi, cẩn trọng, không nhìn về phía vợ dù chỉ một lần.
Không khí đặc quánh.
Ngay cả người làm đứng hai bên cũng không dám thở mạnh.
Cố Tống Minh Dạ và Tống Nhiên nhìn nhau, ánh mắt đầy bất an.
Từ khi họ trở về đêm qua, không ai nói thêm lời nào.
Ba họ — người đàn ông luôn mạnh mẽ và kiểm soát tất cả — lại im lặng một cách đáng sợ.
Tâm An đặt thìa xuống, giọng nhỏ:
— “Ba… ba không sao chứ?”
Cố Dạ Đình khẽ ngẩng lên, đôi mắt u tối mà sâu thẳm.
Anh chỉ đáp một tiếng khô khốc:
— “Không sao.”
Rồi tiếp tục ăn, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Tống Như Nguyệt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nhẹ nhưng lạnh:
— “Tối qua ông đi đâu?”
Cả bàn lặng ngắt.
Ngay cả tiếng chim ngoài hiên cũng bỗng ngừng.
Cố Dạ Đình đặt đũa xuống, ánh nhìn điềm tĩnh:
— “Công việc.”
Một câu duy nhất, bình thản đến mức khiến lòng người khó chịu.
Như Nguyệt khẽ cười, nhưng nụ cười không hề có ý vui:
— “Công việc mà phải đi đến tận Tây Hồ giữa đêm à?”
Ánh mắt hai người chạm nhau — im lặng, căng như sợi dây đàn sắp đứt.
Không ai nói thêm gì.
Không cần lời, cả hai đều biết — mối quan hệ này đã bắt đầu nứt.
Tống Nhiên thấy vậy, đứng dậy, giọng run:
— “Mẹ, ba… đừng như vậy nữa. Con…”
Nhưng Dạ Đình đã đứng lên, lạnh giọng:
— “Ta phải đến công ty. Ăn sáng xong nhớ chuẩn bị xe cho Minh Dạ.”
Anh đi thẳng ra cửa, bóng dáng cao lớn khuất sau dãy hành lang dài.
Cánh cửa khép lại, để lại khoảng lặng đến tàn nhẫn.
Tống Như Nguyệt ngồi bất động một lúc, rồi khẽ nói, như nói với chính mình:
— “Một khi người đàn ông bắt đầu giấu giếm, nghĩa là anh ta sợ bị nhìn thấu.”
Tống Nhiên siết tay mẹ:
— “Mẹ, ba không như vậy đâu. Có thể là hiểu lầm…”
Nhưng Như Nguyệt chỉ khẽ lắc đầu, giọng dịu mà buốt:
— “Không có hiểu lầm nào tồn tại quá lâu, Nhiên à.”
---
Cùng lúc đó, ở Cố Thị, Cố Dạ Đình bước vào thang máy, ánh mắt sắc lạnh.
Điện thoại anh rung lên — một tin nhắn ngắn:
> “Cảm ơn vì đã đến, Cố tổng.
Hy vọng đêm qua khiến anh nhớ mãi. – K.”
Anh siết chặt điện thoại, gương mặt không đổi sắc.
Nhưng bên trong, ngọn lửa đã bắt đầu cháy âm ỉ.
Đòn Phản Công
Cảnh 1 – Cố Dạ Đình và Kỷ Hạo Thiên
Buổi trưa, tại phòng họp cao tầng của Cố Thị.
Ánh nắng rọi qua tấm kính trong suốt, phản chiếu lên khuôn mặt lạnh như băng của Cố Dạ Đình.
Trước mặt anh là màn hình lớn hiển thị bảng dữ liệu.
Từng con số, từng bản hợp đồng được chiếu ra rõ ràng — và trong đó, có cả một chuỗi giao dịch ẩn liên quan đến Kỷ Thị.
Cố Tống Minh Dạ đứng bên, ánh mắt nghiêm nghị.
— “Ba, là thật ạ. Bên Kỷ Thị đã bí mật thu mua cổ phần của chi nhánh Nam Thành. Tổng cộng hơn 8%.”
Cố Dạ Đình nhếch môi.
— “Hắn tưởng tôi không biết sao?”
Anh xoay người, chậm rãi:
— “Chúng ta sẽ tặng lại cho hắn món quà.
Cho rò rỉ tin ‘Cố Thị đang gặp khủng hoảng tài chính’. Hắn sẽ vội vàng ra tay.”
Minh Dạ hơi lo lắng:
— “Nếu vậy cổ phiếu tụt giá thật thì sao ạ?”
Cố Dạ Đình nhìn con trai, giọng trầm:
— “Con chưa hiểu. Muốn săn thú, phải để nó nghĩ mình đã thắng.”
Rồi anh quay sang Lục Thành — người đứng im lặng nãy giờ.
— “Chú Lục, chuyển toàn bộ vốn dự phòng sang dự án Bắc Hải. Đừng để ai biết.
Và... nếu bên Kỷ Thị có động tĩnh gì, tôi muốn biết trước khi hắn kịp thở.”
Lục Thành gật đầu, nụ cười nghiêng:
— “Rõ, đại ca.
Nếu hắn muốn chơi chiến thuật tâm lý, ta sẽ cho hắn thấy thế nào là sập bẫy.”
Không khí trong phòng đặc quánh, đầy sức ép.
Cả ba người đàn ông — ba thế hệ, ba tính cách — cùng mang một vẻ quyết liệt đến đáng sợ.
Bên ngoài, gió nổi lên, tấm rèm nhẹ lay.
Cuộc phản công của Cố Dạ Đình chính thức bắt đầu.
---
Cảnh 2 – Dinh thự nhà họ Cố
Cùng lúc đó, Tống Như Nguyệt đang ngồi trong phòng làm việc riêng của mình.
Trên bàn là laptop mở sẵn — hình ảnh Kỷ Hạo Thiên hiện rõ.
Ánh mắt bà không còn hiền dịu như trước, mà đầy sự bình tĩnh lạnh lùng của một người phụ nữ đã quyết tâm đi tìm sự thật.
Tống Nhiên đẩy cửa bước vào, tay cầm ly nước:
— “Mẹ… mẹ đang xem gì vậy?”
Như Nguyệt khẽ mỉm cười:
— “Một người quen cũ.”
Cô con gái cau mày:
— “Là Kỷ Hạo Thiên phải không?”
Ánh mắt Như Nguyệt hơi khựng lại.
— “Con biết hắn?”
— “Hôm ba đưa con đến dự tiệc nhà họ Kỷ, con thấy hắn nhìn mẹ lạ lắm. Giống như… hắn biết mẹ rất rõ.”
Tống Như Nguyệt khẽ cười, nhưng trong lòng lại lạnh buốt.
— “Có những người… tưởng đã chôn vùi trong quá khứ. Nhưng hóa ra, họ chỉ đang chờ thời cơ để trở lại.”
Cô con gái im lặng, còn Như Nguyệt tiếp tục xem màn hình.
Dòng dữ liệu hiện lên — hình ảnh ghi lại Kỷ Hạo Thiên cùng một người phụ nữ trẻ bước vào khách sạn đêm trước.
Khi khuôn mặt người phụ nữ đó hiện ra, Như Nguyệt bất giác siết chặt tay áo.
Đó là cô trợ lý riêng của Cố Dạ Đình.
Môi bà khẽ run, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh đáng sợ.
— “Thì ra... hắn không chỉ muốn phá hôn nhân của ta.”
Bà khẽ khép laptop lại, giọng nói trầm xuống, lạnh và kiên quyết:
— “Nếu Kỷ Hạo Thiên đã dám ra tay…
vậy thì ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Tống Nhiên hơi sững người nhìn mẹ — lần đầu tiên cô thấy Tống Như Nguyệt mang khí chất ấy:
Lạnh, sắc, và có chút gì đó giống Cố Dạ Đình.
Mặt Nạ Rơi Xuống
Cảnh 1 – Bẫy của Cố Dạ Đình
Buổi chiều, tại phòng họp chi nhánh Bắc Hải.
Không gian yên ắng đến lạ, chỉ nghe tiếng kim đồng hồ trôi chậm trên tường.
Cố Dạ Đình ngồi đầu bàn, áo sơ mi trắng, tay cầm tập tài liệu dày.
Đối diện anh là nhóm người đại diện từ Kỷ Thị, đứng đầu là Phó tổng Trịnh An Quân — cánh tay phải của Kỷ Hạo Thiên.
Cố Dạ Đình mở tài liệu, giọng trầm:
— “Tôi nghe nói Kỷ Thị muốn đầu tư vào dự án khu phức hợp Bắc Hải?”
Trịnh An Quân cười nhẹ:
— “Đúng vậy, chúng tôi có hứng thú. Nhưng phải xem Cố Thị có đủ khả năng duy trì tài chính hay không.”
Một câu nói mang đầy ẩn ý.
Mấy người xung quanh nhìn nhau, rõ ràng đang chờ phản ứng.
Nhưng Cố Dạ Đình chỉ nhếch môi, nụ cười lạnh:
— “Vậy sao? Nếu vậy, tôi nghĩ Kỷ tổng sẽ muốn xem số liệu này.”
Anh ra hiệu, Lục Thành đặt lên bàn một tập hồ sơ mật — gồm toàn bộ dữ liệu tài chính thật của dự án, có xác nhận của ba ngân hàng lớn.
Số tiền đầu tư vượt xa những gì Kỷ Thị từng biết.
Cả phòng im phăng phắc.
Trịnh An Quân biến sắc, giọng run nhẹ:
— “Chuyện này… sao chúng tôi không hề nhận được báo cáo—”
Cố Dạ Đình cắt ngang, giọng sắc lạnh:
— “Bởi vì các người đang chơi trong ván cờ của tôi.”
Anh đứng dậy, bàn tay gõ nhịp lên mặt bàn gỗ, từng tiếng vang như dao cắt.
— “Tôi tung tin khủng hoảng để Kỷ Hạo Thiên ra tay thu mua cổ phần.
Nhưng thứ hắn đang cầm bây giờ… là toàn cổ phần của một chi nhánh ảo.”
Trịnh An Quân tái mặt.
Cố Dạ Đình nhìn thẳng, ánh mắt sâu như vực:
— “Về nói với hắn đi.
Nếu muốn đánh nhà họ Cố, thì ít nhất cũng phải biết... đâu là thật, đâu là giả.”
Anh rời khỏi phòng, để lại không khí chết lặng sau lưng.
Lục Thành đi theo, thấp giọng:
— “Anh vừa đánh một đòn quá đẹp, đại ca. Nhưng Kỷ Hạo Thiên chắc chắn sẽ không chịu im đâu.”
Cố Dạ Đình khẽ đáp, giọng đều:
— “Tôi biết.
Tôi chỉ cần hắn mất bình tĩnh… phần còn lại, tôi sẽ lo.”
---
Cảnh 2 – Cuộc gặp trong bóng tối
Chiều muộn.
Một quán cà phê nhỏ trong hẻm yên tĩnh, ánh đèn vàng mờ phủ lên mặt bàn gỗ.
Tống Như Nguyệt ngồi nơi góc khuất, mái tóc buông nhẹ, ánh mắt điềm đạm mà lạnh.
Đối diện bà là Lâm Uyên, trợ lý riêng của Cố Dạ Đình — người xuất hiện trong đoạn video đêm trước.
Không có lời chào, không có nụ cười.
Chỉ có hai người phụ nữ đối diện nhau, trong im lặng.
Như Nguyệt khẽ đẩy tách cà phê về phía đối phương:
— “Uống đi. Cho ấm người.”
Lâm Uyên nhìn ly cà phê, rồi ngẩng lên:
— “Phu nhân, tôi… tôi không biết vì sao Kỷ tổng lại có đoạn video đó. Tôi chỉ—”
— “Cô không cần nói dối.”
Giọng Như Nguyệt nhẹ, nhưng ánh mắt buốt như lưỡi dao.
— “Tôi đã điều tra.
Cô gặp Kỷ Hạo Thiên ít nhất ba lần trong tháng qua.
Và cô là người gửi email nội bộ ra ngoài.”
Lâm Uyên run rẩy, môi mím chặt.
Một giọt nước mắt rơi, cô khẽ nói:
— “Tôi không có ý phản bội Cố tổng… hắn đe dọa tôi.
Nếu tôi không làm, hắn sẽ hại gia đình tôi.”
Tống Như Nguyệt im lặng hồi lâu.
Rồi bà đặt nhẹ tay lên bàn, giọng chậm rãi:
— “Tôi không quan tâm cô làm vì lý do gì.
Từ bây giờ, cô làm việc cho tôi.”
Lâm Uyên ngẩng phắt lên, kinh ngạc.
Như Nguyệt nhìn thẳng, ánh mắt điềm nhiên:
— “Tôi muốn cô tiếp tục ở bên cạnh Cố Dạ Đình như bình thường.
Nhưng mọi thông tin từ Kỷ Hạo Thiên, cô phải báo lại cho tôi trước.”
Một khoảng lặng.
Rồi Lâm Uyên gật đầu, nước mắt lăn dài.
Khi cô rời đi, Tống Như Nguyệt nhìn theo, khẽ nói một mình:
— “Anh Cố Dạ Đình… nếu anh không bảo vệ được chính mình, tôi sẽ làm thay anh.”
Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu đổ mưa.
Từng giọt rơi xuống cửa kính, loang lổ ánh đèn —
như những ký ức đang trôi ngược, lạnh và buốt, không thể xóa.
Lưới Trời Bắt Đầu Siết
Trong văn phòng sang trọng của Kỷ Thị, âm thanh vỡ tan của ly rượu vang vọng.
Kỷ Hạo Thiên đứng bên cửa sổ, ánh mắt lạnh như thép.
“Hắn dám lừa ta… dám cho ta cắn vào chi nhánh ảo?”
Phó tổng Trịnh An Quân quỳ gối dưới sàn, giọng run run:
“Cố tổng ra tay quá nhanh. Chúng ta không kịp kiểm tra dữ liệu—”
“Câm miệng!”
Hạo Thiên đập mạnh tay xuống bàn.
Mảnh thủy tinh bắn tung, máu rịn ra ở đầu ngón tay, nhưng hắn vẫn không hề nhăn mặt.
“Cố Dạ Đình… anh đúng là giỏi. Nhưng tôi sẽ khiến anh biết, thương trường không chỉ là tiền bạc, mà còn là sinh mạng.”
Hắn quay người, ánh mắt lóe lên tia sáng hiểm độc:
“Tung tin đi. Nói rằng Cố Thị chuẩn bị chuyển toàn bộ dự án Bắc Hải cho Tây Gia. Để xem, anh ta xử lý thế nào khi bị phản đòn từ hai phía.”
Trịnh An Quân cúi đầu:
“Rõ, Kỷ tổng.”
Chiều hôm đó, Tống Như Nguyệt bước vào phòng đọc.
Ánh nắng nghiêng qua cửa sổ, rọi lên những bức ảnh cũ treo trên tường.
Một tấm hình làm bà dừng lại — Cố Dạ Đình, trẻ hơn gần hai mươi năm, đứng cạnh một người phụ nữ khác.
Gương mặt người phụ nữ đó... giống hệt Tống Nhiên.
Trái tim Như Nguyệt khẽ thắt lại.
Bà rút tấm ảnh ra khỏi khung — phía sau là một dòng chữ mờ:
> “Diên Linh, chúc anh mãi giữ được nụ cười này – M.”
“M…” — ký tự khiến tay bà run lên.
Là Minh Trân.
Trương Minh Trân.
Gió lùa qua rèm, thổi tung vài trang giấy trên bàn.
Tống Như Nguyệt ngồi sụp xuống ghế, lòng ngổn ngang.
“Thì ra, mọi chuyện... không chỉ là quá khứ.”
Tại trụ sở Cố Thị, Lục Thành bước vào văn phòng với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Anh, tôi vừa kiểm tra lại hệ thống. Ai đó đã truy cập dữ liệu dự án Bắc Hải lúc 3 giờ sáng. Tài khoản sử dụng là từ phòng thư ký.”
Cố Dạ Đình ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao.
“Thư ký?”
Lục Thành gật đầu, đưa ra bản in:
“Là Lâm Uyên.”
Một thoáng trầm mặc.
Rồi anh khẽ mỉm cười — một nụ cười lạnh, không phải giận, mà là đã hiểu.
“Không cần động đến cô ta. Cứ để xem… ai đứng sau ép cô ta làm vậy.”
Anh đứng dậy, chậm rãi bước đến cửa sổ.
Ngoài kia, Hà Thành lấp lánh ánh chiều.
“Kỷ Hạo Thiên, anh tưởng tôi không biết cô ta đang làm việc cho ai sao?”
Lục Thành im lặng, hiểu rằng đại ca đã sớm đoán được tất cả —
và có lẽ, anh đang để cho cuộc chơi tiếp tục, chỉ để kéo ra kẻ giật dây thật sự.
Đêm xuống, trong căn phòng khuất phía Tây của dinh thự, ánh đèn bàn hắt lên gương mặt Tống Như Nguyệt.
Trước mặt bà là bản sao hồ sơ bệnh viện năm xưa — năm mà Tống Diên Linh qua đời đột ngột.
Dòng chữ nhỏ in ở góc phải khiến tim bà chấn động:
> “Người bảo lãnh: Cố Dạ Đình.”
Bà lùi ghế, bàn tay siết chặt mép bàn.
Mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng — Người từng cứu sống Tống Diên Linh, chính là chồng bà.
Và nếu thế, có lẽ… Diên Linh chưa từng chết.
Như Nguyệt khẽ thì thầm, giọng run run:
“Anh giấu tôi bao nhiêu năm nay… chỉ để bảo vệ quá khứ đó sao?”
Bên ngoài, Tống Nhiên vô tình đi ngang qua, khẽ nghe thấy tiếng mẹ mình.
Cô đứng sững ngoài cửa, nắm chặt tay, lòng dấy lên một dự cảm bất an.
Đêm rơi.
Trong cùng một thành phố, ba con người cùng mở mắt, cùng suy tính:
Cố Dạ Đình, người đang âm thầm giăng bẫy để bảo vệ tất cả.
Tống Như Nguyệt, người bắt đầu phát hiện ra lớp bí mật dưới lớp vỏ hôn nhân.
Kỷ Hạo Thiên, kẻ đang chuẩn bị đòn trả thù khiến cả hai nhà phải nghiêng ngả.
Ánh trăng soi qua cửa sổ, phản chiếu lên ba hướng nhìn khác nhau —
Ba tâm trí, một lưới trời.
Và sợi dây định mệnh giữa họ… đã bắt đầu siết chặt.
Cố Dạ Đình vừa bước vào sảnh lớn thì nghe thấy tiếng hỗn loạn trong phòng khách.
Giọng Tống Nhiên, Minh Dạ, Tâm An, Thiên Dã và cả tiếng quản gia vang lên, tất cả đều đang cố gắng khuyên mẹ họ bình tĩnh.
Nhưng Tống Như Nguyệt vẫn ngồi bất động, gương mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe.
Trước mặt bà là tập hồ sơ y tế bị mở tung – thứ không ai ngờ bà lại tìm thấy.
“Ba về rồi…” – giọng Nhiên run rẩy, nhưng chưa kịp nói thêm gì, không khí đã trở nên nặng nề.
Cố Dạ Đình bước tới, ánh mắt tối sầm.
“Em tìm những thứ đó làm gì?” – anh hỏi, giọng trầm thấp, như đang cố kìm lại điều gì đó.
Như Nguyệt ngẩng đầu, cười nhạt:
“Không phải anh định giấu tôi cả đời sao? Tôi chỉ muốn biết… cô ta còn sống không.”
Không gian im lặng đến nghẹt thở.
Ngay cả người quản gia già cũng lặng lẽ cúi đầu, sợ hãi không dám thở mạnh.
“Đủ rồi.” – Cố Dạ Đình nói khẽ, nhưng từng chữ như lưỡi dao.
“Em không hiểu, chuyện đó không còn liên quan đến hiện tại nữa.”
Như Nguyệt siết chặt tập hồ sơ trong tay, ánh mắt đầy nước:
“Không liên quan? Anh cứu người phụ nữ đó, che giấu cô ta suốt bao năm, rồi bắt tôi sống trong một cuộc hôn nhân dối trá – mà bảo là không liên quan?”
Cố Dạ Đình tiến lại gần, hơi thở nặng nề, đôi mắt thoáng qua tia giận bị dồn nén quá lâu.
Tống Nhiên thấy thế liền bước tới, giọng run rẩy:
“Ba! Đừng… mẹ đang không khỏe…”
Anh dừng lại.
Khoảnh khắc đó, căn phòng yên lặng đến đáng sợ.
Chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc vang lên giữa hai người từng đầu ấp tay gối – giờ lại nhìn nhau như hai kẻ xa lạ.
Cuối cùng, Cố Dạ Đình chỉ buông một câu trầm đục:
“Ngày mai, dọn lại phòng khách. Ta không muốn thấy đống hồ sơ này nữa.”
Rồi anh quay lưng bỏ đi, để lại Như Nguyệt ngồi sụp xuống ghế, nước mắt lặng lẽ rơi.
Không ai dám nói gì thêm.
Đêm đó, dinh thự họ Cố chìm trong tĩnh lặng.
Trời Hà Thành đổ sương, ánh đèn ngoài sân phản chiếu thành vệt dài trên nền gạch men lạnh.
Cố Dạ Đình mở cửa phòng, bước vào, trong lòng vẫn nặng trĩu.
Ánh sáng mờ hắt ra từ chiếc đèn bàn góc phòng.
Trên sofa, Tống Như Nguyệt vẫn nằm nghiêng người, chăn quấn hờ, hơi thở khẽ đều.
Bà không ngủ sâu, nhưng cũng không còn muốn nói gì thêm.
Cố Dạ Đình đứng lặng một lúc.
Anh nhớ lại ánh mắt của vợ ban chiều — đầy tổn thương, lẫn trách móc.
Thứ ánh nhìn ấy, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng khiến người đàn ông từng trải như anh thấy lòng mình mềm lại.
Anh bước đến, ngồi xuống mép sofa.
Một tay khẽ chỉnh lại tấm chăn sắp tuột, một tay vén mấy sợi tóc dính trên trán bà.
Giọng anh trầm, khẽ như sợ đánh thức:
“Đừng ngủ ở đây nữa. Giường vẫn trống, lạnh lắm.”
Như Nguyệt khẽ mở mắt, đôi hàng mi còn ướt.
Bà không nhìn anh, chỉ khẽ nói, giọng mệt:
“Em quen rồi. Ở đây… ít mơ hơn.”
Cố Dạ Đình ngẩn ra.
Một câu đơn giản thôi, mà như có dao cắt vào ngực.
Anh cúi xuống, nhìn người phụ nữ từng vì anh mà rời bỏ tuổi trẻ, bỏ cả những năm tháng yên bình.
“Anh sai rồi.” – anh nói khẽ, chỉ đủ để bà nghe thấy.
“Anh chỉ không muốn em bị cuốn vào những thứ ngoài kia. Nhưng có lẽ… chính anh đã khiến em mệt mỏi nhất.”
Như Nguyệt vẫn im.
Nhưng bàn tay đang đặt trên gối khẽ run lên.
Một lúc lâu sau, bà mới cất giọng nhẹ:
“Anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?”
Cố Dạ Đình cúi đầu.
Anh không trả lời.
Chỉ siết nhẹ tay bà, khẽ nói:
“Ngủ đi. Mai anh nói. Anh hứa.”
Như Nguyệt không gật, cũng không từ chối.
Bà chỉ nhắm mắt lại, để mặc anh kéo chăn cao thêm một chút.
Anh ngồi lại rất lâu, lặng lẽ nhìn bà.
Ngoài kia, gió khẽ thổi qua khung cửa, đưa mùi hoa dạ lý lan thoang thoảng vào phòng.
Khoảnh khắc đó, Cố Dạ Đình bỗng nhận ra —
Thứ đáng sợ nhất không phải là kẻ thù ngoài kia, mà là khoảng cách đang lớn dần giữa hai người từng thương nhau bằng cả đời.
Buổi Sáng Trong Lặng Lẽ
Ánh nắng sớm xuyên qua lớp rèm mỏng, phủ lên căn phòng sắc vàng nhạt.
Hương trà thoang thoảng hòa trong mùi dạ lý lan còn sót lại từ đêm qua.
Tống Như Nguyệt khẽ cử động.
Tấm chăn trên người đã được kéo ngay ngắn, góc chăn vẫn còn ấm —
như thể ai đó vừa rời đi không lâu.
Bà mở mắt, ánh nhìn đầu tiên chạm phải chiếc áo vest được gấp gọn trên ghế sofa bên cạnh.
Cạnh đó là ly nước ấm còn hơi bốc khói.
Trên mặt bàn, một mảnh giấy nhỏ đặt yên, nét chữ quen thuộc:
> “Anh ra công ty sớm.
Ăn sáng đầy đủ, đừng bỏ bữa.
— Dạ Đình.”
Tay bà khẽ run khi chạm vào tờ giấy ấy.
Nét chữ vẫn vậy — cứng cáp, trầm, và có phần cố chấp.
Từ những năm tháng đầu tiên của hôn nhân đến bây giờ, Cố Dạ Đình chưa bao giờ thay đổi cách viết: từng nét đều thẳng, kiên định, như con người anh.
Như Nguyệt ngồi dậy, ánh mắt chạm vào khoảng trống bên cạnh sofa.
Đêm qua, anh đã ngồi đó rất lâu, lặng im như sợ đánh thức.
Bà nhớ rõ cảm giác bàn tay anh khẽ chạm vào tóc mình — dịu dàng, mà cũng xa lạ.
Trong lòng bỗng dâng lên thứ cảm xúc khó tả: vừa thương, vừa giận, vừa mệt mỏi.
Người đàn ông ấy có thể lạnh lùng với cả thế giới, nhưng chỉ cần một ánh nhìn của bà, anh lại như mất kiểm soát.
Thế mà, họ vẫn cứ làm tổn thương nhau — hết lần này đến lần khác.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
Tống Nhiên bước vào, trên tay là khay thức ăn sáng.
“Mẹ dậy rồi à?” – giọng cô dịu dàng, pha chút lo lắng.
Như Nguyệt gật nhẹ, mỉm cười:
“Ba con đi làm rồi sao?”
“Vâng, đi từ sớm. Con thấy ba còn dặn người làm nấu cháo tổ yến cho mẹ nữa đó.”
Nhiên đặt khay xuống, rồi ngồi cạnh mẹ, giọng nhỏ dần:
“Mẹ đừng buồn nữa nhé. Con biết… ba không cố ý đâu. Chỉ là… ông ấy không biết cách nói thôi.”
Như Nguyệt im lặng, đưa tay vuốt mái tóc con gái.
“Con lúc nào cũng bênh ba.”
Tống Nhiên cười nhẹ, tựa đầu vào vai mẹ:
“Vì con biết, mẹ yêu ba nhiều lắm.”
Một khoảng lặng.
Ánh sáng ban mai len vào, rọi lên gương mặt hai người phụ nữ — một đã trải qua gần nửa đời người, một đang ở tuổi thanh xuân rực rỡ.
Giữa họ, dù có bao nhiêu sóng gió, vẫn là thứ tình cảm không gì thay thế được: gia đình.
Như Nguyệt khẽ nói, giọng chậm rãi:
“Có những vết thương… không cần chữa, chỉ cần thời gian. Nhưng nếu người gây ra nó vẫn ở bên, thì thời gian sẽ chữa nhanh hơn một chút.”
Nhiên nắm tay mẹ, cười hiền:
“Vậy mẹ cho ba thêm chút thời gian nhé. Con tin, ông ấy sẽ không để mẹ thất vọng đâu.”
Như Nguyệt nhìn ra khung cửa sổ, nơi ánh nắng đã rọi đầy vườn tulip ngoài kia.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, khóe môi bà khẽ cong lên.
Có lẽ, trong sâu thẳm lòng mình, bà vẫn chưa buông được người đàn ông ấy.
Hai Ngọn Sóng Ngầm
Buổi sáng ở Hà Thành, trời trong nhưng gió lạnh.
Dòng xe trên đại lộ lướt đi ồn ã, như phản chiếu nhịp tim của cả thành phố đang chuyển động.
Cố Dạ Đình vừa bước vào tòa nhà Cố Thị, vẻ mặt anh bình thản như mọi ngày.
Nhưng trong ánh mắt ấy, ẩn giấu một tầng sâu mà chỉ người từng trải mới nhận ra —
bình lặng trước cơn bão.
“Anh, dữ liệu từ bộ phận tài chính đã xác nhận.” – Lục Thành nói nhanh khi anh bước vào phòng họp.
“Tin đồn Kỷ Hạo Thiên tung ra sáng nay đã lan ra khắp các sàn chứng khoán. Họ nói Cố Thị sẽ chuyển nhượng dự án Bắc Hải cho Tây Gia.”
Cố Dạ Đình mở cặp tài liệu, không ngẩng lên:
“Phản ứng của hội đồng?”
“Đang hoang mang. Một vài cổ đông phụ bắt đầu liên hệ Tây Gia để xác minh.”
Dạ Đình đặt bút xuống, trầm giọng:
“Gửi đi bản kế hoạch dự án gốc, nhưng ẩn một phần. Để họ thấy đủ thật để tin, nhưng vẫn thiếu để tự hại mình.”
Lục Thành khẽ cau mày:
“Anh định… dụ Kỷ Hạo Thiên tự bước vào bẫy?”
Cố Dạ Đình ngước lên, khóe môi cong nhẹ, lạnh mà đẹp:
“Không ai thắng nổi tôi bằng tin đồn. Nhưng tôi có thể khiến họ chết vì chính thứ họ tung ra.”
Anh đứng dậy, tay đút túi quần, ánh mắt hướng về phía cửa kính phủ sương.
Xa xa, tòa nhà Kỷ Thị lấp lánh ánh sáng buổi sớm — kiêu ngạo và đầy thách thức.
“Lần này,” anh nói khẽ, “để xem ai sụp trước.”
---
Trong khi đó, tại dinh thự nhà họ Cố, Tống Như Nguyệt đang ngồi trước bàn trang điểm.
Tấm gương phản chiếu gương mặt người phụ nữ đẹp, nhưng ánh mắt đã mang nỗi mệt mỏi của nhiều năm kìm nén.
Trên bàn, điện thoại đặt cạnh một bì thư cũ màu nâu.
Bên ngoài ghi dòng chữ run rẩy:
> “Gửi bà Cố – người có quyền biết sự thật.”
Bà mở thư, bên trong là vài tờ giấy cũ và một tấm ảnh chụp tại bệnh viện hơn mười năm trước.
Trong ảnh, Cố Dạ Đình đang nói chuyện với một người phụ nữ trẻ — người mà Như Nguyệt từng nghĩ đã chết.
Tên trong hồ sơ ghi rõ: Tống Diên Linh.
Bên dưới là dòng chú thích:
> “Chuyển viện sang Thượng Hải, điều trị đặc biệt. Người chi trả: Cố Dạ Đình.”
Tay Như Nguyệt run lên.
Tất cả ký ức cũ ùa về — đêm Diên Linh gặp tai nạn, Cố Dạ Đình biến mất suốt mấy ngày, rồi trở về với vết thương trên tay mà không giải thích.
Giờ đây, mảnh ghép cuối cùng đã khớp.
Bà đứng dậy, bước tới cửa sổ nhìn ra vườn tulip.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt bình thản nhưng đôi mắt đã dậy sóng.
“Anh giấu em… chỉ để bảo vệ cô ấy sao?” – bà nói khẽ, gần như tự hỏi.
Trong giọng nói không còn giận, chỉ có một nỗi hụt hẫng lạnh lẽo như gió sáng sớm.
---
Giữa trưa, Cố Dạ Đình rời khỏi phòng họp, nhận được tin nhắn từ số lạ:
> “Nếu anh vẫn còn muốn giấu, thì hãy nhớ — người phụ nữ đó chưa bao giờ rời khỏi Thượng Hải.
Tôi có bằng chứng. – Kỷ Hạo Thiên.”
Cố Dạ Đình dừng bước, mắt thoáng tối.
Ngón tay anh siết chặt điện thoại, sống lưng căng như dây đàn.
Anh biết, Kỷ Hạo Thiên đã lần ra quá khứ mà anh giấu cả đời.
Nhưng thứ khiến anh lo không phải là Kỷ Hạo Thiên,
mà là… Tống Như Nguyệt — người vợ thông minh, kiêu hãnh, và nhạy cảm đến mức chỉ cần một vết nứt là sẽ nhìn thấu tất cả.
---
Buổi chiều, tại dinh thự, Như Nguyệt mở máy tính, nhập mật khẩu của Dạ Đình mà bà đã lặng lẽ ghi nhớ từ lâu.
Thư mục có tên “Dự án Bắc Hải” hiện lên, nhưng ẩn bên trong là một tệp khác:
“D.L.”
Bà click vào.
Màn hình hiện ra hàng loạt hình ảnh — hồ sơ điều trị, hóa đơn, biên nhận chuyển viện…
Và cuối cùng, là một đoạn video ngắn, quay mờ bằng camera bệnh viện:
Cố Dạ Đình ngồi bên giường bệnh, cầm tay một người phụ nữ đang yếu ớt nằm đó.
Anh khẽ nói:
> “Ngủ đi. Anh sẽ về với em khi mọi chuyện yên ổn.”
Như Nguyệt lặng người.
Video tắt, nhưng tim bà đập mạnh, đau như nghẹn.
Một giọt nước mắt rơi xuống bàn phím.
“Anh… vẫn chưa bao giờ thật sự thuộc về em.” – bà khẽ nói, giọng vỡ vụn.
---
Cùng lúc đó, tại văn phòng Cố Thị, Cố Dạ Đình đang họp với ban điều hành thì nhận được cuộc gọi khẩn từ Lục Thành.
“Anh, có chuyện rồi.
Ai đó vừa đăng tải đoạn video cũ từ bệnh viện lên mạng nội bộ. Hình ảnh mờ, nhưng người trong video là anh… và người phụ nữ trông rất giống Tống Diên Linh.”
Phòng họp im phăng phắc.
Ánh mắt của Cố Dạ Đình lạnh băng, nhưng sâu trong đó là một thoáng hoảng hốt —
không phải vì bị lộ, mà vì anh biết… ai có thể xem được video đó trước khi nó bị gỡ xuống.
Anh không nói gì, chỉ đứng dậy, siết chặt điện thoại.
Trong lòng anh, duy nhất một cái tên vang lên:
> Tống Như Nguyệt.
---
Đêm nay, chắc chắn sẽ là đêm định đoạt giữa sự thật và lòng tin.
Người Giữ Bí Mật
Văn phòng tầng 48 tràn ngập ánh sáng buổi chiều, nhưng trong mắt Cố Dạ Đình, mọi thứ đều xám xịt.
Anh ngồi một mình trên chiếc ghế da, lưng hơi tựa, tay cầm ly whisky chưa uống.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt góc cạnh, lạnh và u tối.
Bên ngoài, tiếng Lục Thành vẫn vang lên qua điện thoại:
“Anh, chúng ta đã kiểm tra hệ thống. Không ai xâm nhập được vào dữ liệu từ bên ngoài. Có khả năng người trong nội bộ.”
Cố Dạ Đình im lặng.
Một giọt rượu rơi xuống sàn, loang ra như vết máu.
“Không cần tìm nữa.”
Giọng anh khàn, trầm đến lạ.
“Người đó… có lẽ không phải kẻ địch.”
“Anh nghi là—”
“Như Nguyệt.”
Phía đầu dây kia im bặt.
Chỉ nghe tiếng hít vào thật khẽ, rồi Lục Thành nói chậm rãi:
“Anh, nếu chị ấy đã biết hết, thì e rằng—”
“Không.” – Cố Dạ Đình cắt ngang, giọng khô và sắc.
“Cô ấy sẽ không rời đi. Không phải ngay bây giờ.”
Anh biết rõ Tống Như Nguyệt.
Người phụ nữ ấy không yếu đuối, cũng chẳng bồng bột.
Cô ấy sẽ không nổi giận, không khóc, không đánh anh.
Cô ấy sẽ im lặng, thu lại tất cả cảm xúc, và rồi từ từ rời đi, một cách nhẹ nhàng đến mức khiến người ta sợ hãi.
Cố Dạ Đình siết chặt ly rượu, tiếng thủy tinh nứt khẽ vang.
---
Đêm buông xuống rất nhanh.
Anh lái xe về nhà, con đường dài hun hút xuyên qua khu phố cổ Hà Thành.
Đèn đường hắt lên mui xe, những mảng sáng tối nhấp nháy như ký ức trôi đi.
Trong đầu anh, cứ hiện lên từng mảnh ghép – ánh mắt Như Nguyệt buổi sáng, bức thư cũ, tấm ảnh bệnh viện…
Anh nhớ lần đầu gặp cô: mùa thu, vườn trường rợp hoa ngọc lan, cô gái mặc áo trắng, đứng dưới hàng cây, ánh nắng xuyên qua tóc.
Cô cười, và anh đã nghĩ – đời này, mình chỉ cần người ấy.
Nhưng đời không bao giờ dễ như lời thề.
Một bí mật quá khứ đã khiến anh lạc lối suốt mười lăm năm.
---
Khi xe dừng trước cổng dinh thự, quản gia ra đón, cúi đầu:
“Ông chủ, bà vẫn chưa ăn gì từ sáng.”
Cố Dạ Đình khẽ nhíu mày, giọng anh trầm:
“Còn các con?”
“Cô Tống Nhiên và cậu Minh Dạ vừa rời đi, hai tiểu thiếu gia thì ở phòng khách, còn bà… vẫn trong phòng làm việc, không cho ai vào.”
Anh gật nhẹ, bước vào.
Tiếng giày vang lên chậm rãi trên nền đá, mỗi bước như dội vào lòng anh.
Cửa phòng làm việc khép hờ.
Ánh đèn hắt ra, mờ ấm.
Anh đứng đó một lúc lâu, tay đặt lên nắm cửa nhưng không đẩy vào.
Cuối cùng, anh hít sâu, mở cửa.
Tống Như Nguyệt đang ngồi bên bàn, tấm lưng mảnh khảnh đối diện ánh sáng.
Trên màn hình vẫn là hình ảnh bệnh viện, dừng lại ở khoảnh khắc anh cầm tay người phụ nữ kia.
Cố Dạ Đình bước tới.
“Em xem rồi à?”
Giọng anh trầm thấp, nhưng run rất nhẹ.
Như Nguyệt không quay lại, chỉ đáp khẽ:
“Anh nghĩ em sẽ không tìm ra sao?”
Cả phòng chìm vào im lặng.
Chỉ còn tiếng gió ngoài cửa sổ thổi nhẹ qua.
“Em chỉ muốn biết…” – cô nói tiếp, giọng đều, lạnh –
“Lúc tôi nói yêu anh, là thật… hay chỉ vì anh giống cô ấy?”
Cố Dạ Đình nhắm mắt.
Một khoảnh khắc, anh ước gì có thể lùi lại mười lăm năm trước, để không phạm sai lầm ấy.
Anh bước đến, ngồi xuống đối diện, khẽ nói:
“Lúc đó… tôi không biết thế nào là yêu.
Tôi chỉ biết, khi gặp em, tôi mới hiểu rằng — dù quá khứ có là gì, thì người tôi không thể mất chính là em.”
Như Nguyệt nhìn anh, ánh mắt ướt nhưng kiên định:
“Anh nói vậy để em tin à? Để em quên đi tất cả những gì em vừa thấy?”
Anh không trả lời.
Chỉ vươn tay, khẽ chạm vào tay cô, giọng khàn hẳn đi:
“Tôi không xin em tha thứ. Tôi chỉ muốn em ở lại… đến khi tôi dọn hết đống đổ nát này.”
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh.
Như Nguyệt bật cười, nhẹ mà buồn đến nao lòng:
“Em chưa nói sẽ đi. Nhưng Cố Dạ Đình, nếu một lần nữa anh lừa em, em sẽ là người kết thúc tất cả.”
Anh nhìn sâu vào mắt cô, khẽ gật:
“Tôi biết. Và tôi chấp nhận.”
---
Đêm ấy, Cố Dạ Đình rời phòng, nhưng không đi xa.
Anh đứng tựa lan can ngoài ban công, nhìn vào khoảng không đen thẳm.
Gió đêm thổi qua, mang theo mùi hoa tulip từ vườn sau.
Ánh trăng chiếu xuống, phủ một lớp sáng bạc lên gương mặt anh — người đàn ông từng đứng trên đỉnh cao, giờ lại sợ mất một điều duy nhất còn khiến anh thấy mình là con người.
Anh rút điện thoại, gọi cho Lục Thành:
“Chuẩn bị họp khẩn. Sáng mai tôi sẽ công bố kế hoạch phản đòn.
Nếu Kỷ Hạo Thiên muốn chơi, tôi sẽ cho hắn biết… ai mới là người điều khiển cuộc chơi này.”
Rồi anh tắt máy, nhắm mắt, khẽ thở ra.
Trong lòng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:
> “Chỉ cần cô ấy vẫn ở đây, tôi còn sức để đánh cả thế giới.”
Hai Mặt Trận
Sáng hôm sau, phòng họp tầng 38 của Cố Thị vang lên tiếng bước chân đều đặn.
Ánh sáng lọt qua kính lớn, soi rõ khuôn mặt những người đàn ông đang ngồi quanh bàn: Cố Dạ Đình, Lục Thành, Cố Tống Minh Dạ, và vài lãnh đạo then chốt. Không khí nặng nề, mọi ánh mắt đổ dồn về một người: người đàn ông vẫn giữ nụ cười lạnh ấy.
Cố Dạ Đình mở lời, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén:
— “Sáng nay Kỷ Hạo Thiên sẽ thấy điều chúng ta muốn anh ta thấy. Hãy để tin đồn tiếp tục, nhưng đồng thời đóng băng mọi giao dịch thật. Khi hắn ra tay, chúng ta sẽ phơi bày toàn bộ chuỗi giao dịch ảo và ép hắn lộ bài — công khai, không cho hắn cơ hội quay đầu.”
Lục Thành trình chi tiết: cơ sở dữ liệu bị làm giả ở đâu, những tài khoản mồi rỉ rả như thế nào, và ai là người dễ bị lợi dụng nhất trong mắt kẻ thù. Minh Dạ theo dõi sát, học cách ba mình nghĩ xuôi ngược từng nước cờ.
Cố Dạ Đình nhìn vào tài liệu, đôi mắt ánh lên một thứ lạnh lùng khác: không phải chỉ vì tiền, mà vì danh dự, vì mái nhà.
— “Chúng ta sẽ cho Kỷ Hạo Thiên thấy mình có thể thiệt hại gì. Nhưng nhớ — tuyệt đối giữ bí mật nội bộ. Ai lộ ra một chữ, người đó không còn chỗ đứng ở đây.”
Cuộc họp kết thúc bằng những đầu việc rõ ràng: câu trả lời trên thị trường, kịch bản truyền thông, người xử lý khủng hoảng nội bộ, và chuẩn bị phương án pháp lý. Cố Dạ Đình rời phòng họp sớm, gương mặt không thay đổi, nhưng trong lòng có một luồng lo lắng khác — nỗi sợ mất đi người còn lại giữa anh và bà.
---
Cùng lúc, trong dinh thự, Tống Như Nguyệt bước đi giữa những kệ sách, tay cầm tấm ảnh bệnh viện và các hồ sơ vừa in. Ánh sáng buổi chiều hắt qua khung cửa, in lên mặt bà những đường vệt nhẹ. Lời của Cố Dạ Đình đêm trước vẫn còn lẫn trong đầu: “Tôi không xin em tha thứ. Tôi chỉ muốn em ở lại…” — câu nói vừa tha thiết vừa dỗi cằn, khiến bà nếm vị cay của tình yêu và dối trá cùng lúc.
Như Nguyệt ngồi xuống, mở laptop, đọc lại mọi giấy tờ bà vừa tìm được: hồ sơ chuyển viện, biên nhận, những tờ giấy ký tên mơ hồ. Từng chi tiết như mảnh ghép máu lạnh ghép thành bức tranh lớn — hình ảnh Cố Dạ Đình không chỉ là người đàn ông đứng sau danh xưng, mà còn là người can thiệp sâu vào quá khứ của Diên Linh. Bà nghĩ đến tiếng thở dài của con gái, đến khuôn mặt bình thản như thể vẫn có thể chịu đựng — và bà hiểu: nếu bà bỏ đi, phần thắng sẽ thuộc về kẻ đang khơi gợi mọi vết thương.
Một quyết định nảy sinh trong bà — không phải vì giận, mà vì bảo vệ. Bảo vệ bản thân, và bảo vệ gia đình khỏi kẻ ngoài kia lợi dụng sự rạn nứt này như một con dao. Bà thu xếp lại tài liệu, ghi chú vài cái tên, vài nơi còn phải kiểm chứng. Đêm nay, bà sẽ đến thẳng bệnh viện cũ, gặp những người biết chuyện. Bà sẽ đi vào quá khứ để kéo trở lại sự thật — nhưng chị đi tìm sự thật không phải để làm cho quá khứ sống lại, mà để biết người đàn ông bên cạnh mình đã chọn bảo vệ ai, và bà có còn chỗ đứng trong lựa chọn đó hay không.
---
Buổi chiều trôi đi. Trên đường về dinh thự, Cố Dạ Đình dừng lại, nhìn vườn tulip thoảng hương trong gió. Anh gọi Lục Thành, giọng nghiêm:
— “Chuẩn bị sẵn đội PR. Khi tôi ra dấu, mọi thứ bung ra phải theo kịch bản. Và lặng lẽ hơn nữa với nội bộ — ai biết trước, xử lý nghiêm.”
Lục Thành đáp: “Rõ, đại ca.”
Trong câu trả lời có một chút lo lắng — không phải cho công ty, mà cho con người hai người giữa bao chuyện đời.
---
Đêm xuống, hai mặt trận cùng chuẩn bị.
Cố Dạ Đình đứng trong phòng, ngắm bức ảnh gia đình trên bàn — một nụ cười đã phai màu. Anh nghĩ về lời Như Nguyệt: nếu bà rời đi, anh sẽ mất nhiều hơn một người vợ; anh sẽ mất cả thứ cảm giác làm người. Điều đó khiến anh quyết liệt hơn. Không phải để chứng minh mình đúng, mà để giữ lại điều duy nhất còn có thể làm anh trở nên trọn vẹn.
Còn Tống Như Nguyệt, bà ngồi trong xe, nhìn đường phố trôi. Sự tĩnh lặng của bà không phải là đầu hàng, mà là tích trữ sức mạnh. Bà sẽ đi đến bệnh viện. Bà sẽ đối mặt sự thật. Và bà sẽ quyết định: ở lại hay rời đi — nhưng quyết định ấy phải xuất phát từ hiểu biết chứ không phải bị dẫn dắt bởi nghi ngờ hay lời dối trá của kẻ khác.
---
Hai con người, hai mặt trận — một nơi là sàn thương trường đầy toan tính, một nơi là trái tim đầy vết cắt.
Sáng mai, khi thị trường còn đang bị thao túng bởi tin đồn, thì trong một căn phòng bệnh viện cũ, câu trả lời cho một phần sự thật sẽ hiện lên. Và từ đó, mọi nước đi tiếp theo sẽ được định đoạt: bởi sức mạnh, bởi sự thật, hoặc bởi thứ tình cảm đã bị thử thách đến cùng kiệt.
Khi Sự Thật Bắt Đầu Nói
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tấm kính trong suốt tầng 48.
Không khí trong phòng họp đặc quánh như sắp bùng nổ.
Cố Dạ Đình đứng ở đầu bàn, áo sơ mi đen, tay cầm tập hồ sơ mỏng. Mọi người đều im lặng, ánh mắt hướng về người đàn ông khiến cả Hà Thành phải dè chừng.
Anh đặt tài liệu xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên:
— “Kỷ Hạo Thiên đã đưa ra tin giả, cấy số liệu tài chính của chi nhánh Đông Thành vào hồ sơ công bố. Mục đích là khiến cổ đông nghi ngờ Cố thị đang thao túng dòng tiền. Hôm nay, chúng ta công khai toàn bộ — từng số liệu, từng chuyển khoản, từng người liên quan.”
Anh quay sang Lục Thành:
— “Chuẩn bị thông cáo báo chí, mười giờ phát hành. Minh Dạ — con xử lý mạng nội bộ, tách phần thông tin Kỷ gia đã chạm tới. Ta chỉ để lại một cửa, cho hắn tự chui vào.”
Minh Dạ gật đầu, đôi mắt sáng lên quyết tâm.
Lục Thành hỏi nhỏ:
— “Anh… có chắc hắn sẽ mắc bẫy?”
Cố Dạ Đình cười nhạt:
— “Người như hắn không chịu được cảm giác bị xem thường. Chúng ta chỉ cần ném cho hắn một miếng mồi, hắn sẽ tự nghĩ mình thông minh hơn tất cả.”
Ánh nhìn anh sắc như dao. Căn phòng yên lặng trong vài giây, rồi khẽ vang tiếng bàn phím gõ.
Chiến dịch phản công chính thức bắt đầu.
---
Trong khi đó, ở phía tây thành phố, Tống Như Nguyệt bước xuống khỏi chiếc xe màu xám bạc.
Trước mặt bà là một bệnh viện cũ, bảng tên đã phai màu, rêu phong bám khắp tường. Nơi đây từng là nơi bắt đầu của một phần ký ức mà bà chưa từng chạm đến.
Người y tá trực ca, khoảng năm mươi, ngẩng đầu nhìn lên khi bà đến.
— “Cô cần gì?”
Như Nguyệt đưa ra một tấm ảnh: một người phụ nữ trong phòng bệnh, khuôn mặt quen thuộc đến rợn người.
— “Tôi muốn hỏi về bệnh nhân này. Cách đây mười lăm năm.”
Người y tá hơi giật mình, nhìn quanh, rồi hạ giọng:
— “Cô là người nhà sao?”
— “Không. Tôi là người… cần biết sự thật.”
Người y tá nhìn vào mắt bà rất lâu, rồi khẽ thở dài.
— “Nếu cô đã đến đây, có lẽ đã đến lúc cô nên biết. Người phụ nữ đó không chết ở đây. Cô ta được chuyển đi ban đêm, có người ký giấy. Tên người ký là… Cố Dạ Đình.”
Tim Tống Như Nguyệt chùng xuống. Cái tên ấy — quá quen, nhưng trong bối cảnh này lại khiến mọi thứ đổ sập.
— “Cô chắc chứ?”
— “Tôi nhớ rất rõ. Hôm đó mưa lớn, anh ta đến muộn, ký rất nhanh, rồi đưa người đi. Chúng tôi không hỏi. Sau đó bệnh viện xóa hồ sơ, chỉ còn bản sao trong kho lưu trữ.”
Bà siết chặt túi xách, giọng run:
— “Còn hồ sơ đó… ở đâu?”
Người y tá liếc về phía cuối hành lang.
— “Phòng lưu trữ tầng hầm, nhưng bây giờ bị niêm phong. Muốn vào, phải có lệnh của chủ bệnh viện.”
---
Cùng lúc đó, tại Cố Thị, tin tức nổ tung trên mạng xã hội.
Tất cả các tờ báo lớn đều đăng cùng một nội dung: “Cố thị công khai toàn bộ dữ liệu, Kỷ Hạo Thiên bị nghi thao túng tin giả.”
Lục Thành nhìn màn hình, nở nụ cười nhẹ:
— “Anh, ta thành công rồi.”
Cố Dạ Đình không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.
Trong gương phản chiếu, đôi mắt anh chứa thứ gì đó vừa thắng lợi, vừa trống rỗng.
Anh rút điện thoại, mở danh bạ — dừng lại ở cái tên “Như Nguyệt”.
Ngón tay anh khựng lại, nhưng không ấn gọi.
Anh sợ giọng nói ở đầu dây bên kia lạnh như đêm trước.
---
Ở bệnh viện, Tống Như Nguyệt đã vào tầng hầm.
Ánh đèn vàng yếu ớt hắt xuống những tủ hồ sơ phủ bụi.
Bà tìm, từng tờ một — cho đến khi thấy một bìa hồ sơ cũ, góc có dấu đỏ: “Bảo mật – Cố Dạ Đình ký xác nhận.”
Bà mở ra.
Một tờ giấy chứng nhận điều trị, một bản chuyển viện, và một dòng ghi chú nguệch ngoạc:
> “Bệnh nhân được bảo hộ. Không tiết lộ danh tính. Liên hệ trực tiếp – Cố Dạ Đình.”
Ánh mắt bà run lên, rồi chậm rãi nhắm lại.
Nước mắt rơi, không ồn ào, chỉ một giọt kéo dài.
“Thì ra… anh vẫn giấu em.”
---
Chiều cùng ngày, tại văn phòng, Lục Thành bước vào, đưa tài liệu:
— “Anh, Kỷ Hạo Thiên đang rút tiền khỏi dự án Bắc Giang. Hắn mất rồi.”
Cố Dạ Đình chỉ gật đầu.
Nhưng ánh nhìn anh xa xăm, như thể đang ở nơi khác.
Anh biết, ở khoảnh khắc mình thắng, là lúc anh thua trong một thứ khác — niềm tin.
---
Buổi tối.
Khi xe anh rẽ vào cổng nhà, Tống Như Nguyệt đã ngồi đó, dưới hàng đèn tulip, gương mặt bình lặng.
Không có nước mắt, không có lời trách, chỉ có im lặng — thứ im lặng mà anh sợ nhất.
Cố Dạ Đình bước đến, dừng lại trước mặt vợ.
— “Em đi đâu cả ngày?”
Bà nhìn anh, giọng khẽ:
— “Đến nơi anh từng đến. Nơi anh ký tên mười lăm năm trước.”
Không khí chùng xuống.
Anh hiểu — không còn gì có thể giấu nữa.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Một bên là sự thật, một bên là tình yêu.
Và giữa họ — là một vết nứt mảnh, nhưng sâu đến mức có thể nuốt trọn cả gia đình.
---
> Đêm đó, Hà Thành vẫn sáng đèn.
Nhưng trong căn dinh thự lộng lẫy nhất, có hai người ngồi im lặng đến bình minh —
một người giữ bí mật, một người giữ đau thương.