Người Giữ Trái Tim Em – Phần 3

Chương 1 – Vườn Tulip trong đêm hội

Trước Sau

break

Đêm Hà Thành trải một lớp sương mỏng, ánh đèn pha lê từ đại sảnh dinh thự nhà họ Cố phản chiếu xuống vườn Tulip rộng lớn như một dòng ánh sáng tràn ra từ cõi mộng.

Bên trong, dàn nhạc giao hưởng cất lên những nốt nhạc đầu tiên. Giai điệu của bản Moonlight Sonata vang vọng, nhẹ nhàng mà sắc bén như dao cắt qua không khí tĩnh lặng. Khách mời bước vào, từng người một, trong những bộ lễ phục tinh xảo được đặt may riêng. Tiếng cười, tiếng cụng ly, tiếng giày cao gót khẽ chạm lên nền đá hoa cương hòa thành một bản nhạc của giới thượng lưu – vừa hoa lệ, vừa lạnh lẽo.

Tại trung tâm đại sảnh, Cố Tống Nhiên đứng đó.

Nàng khoác trên mình chiếc váy dạ hội màu lam tro, cổ chữ V vừa đủ tinh tế để phô bày đường nét thanh thoát của bờ vai, nhưng không gợi cảm theo kiểu phô trương. Ánh sáng chiếu lên gương mặt nàng – điềm tĩnh, dịu lạnh, ánh mắt như mặt hồ phẳng lặng soi bóng đêm.

Từ khi bước vào tuổi hai mươi ba, Tống Nhiên đã học được cách im lặng để quan sát. Trong gia đình này, im lặng là một loại quyền lực, còn ánh mắt – là vũ khí duy nhất không ai có thể chống lại.

“Tiểu thư, phía Trương gia đã đến.” – người hầu thì thầm bên tai.

Nhiên khẽ gật đầu.

Từ cửa chính, ba bóng người tiến vào. Trương Hạ Sâm, dáng người cao, phong thái tự tin của một doanh nhân từng trải; Tô Diệp Lâm, phu nhân ông, thanh nhã và kiêu sa trong chiếc váy nhung đen.

Và ở giữa họ — Trương Minh Trân.

Chiếc váy trắng bạc khẽ lay động theo từng bước chân của cô, đôi mắt mang ánh sáng tựa hồ nước mùa đông – lạnh mà trong.

Cả đại sảnh dường như im lặng trong thoáng chốc khi cô xuất hiện.

Tống Nhiên khẽ nhếch môi. Cô không hề bất ngờ.

Trương Minh Trân – người con gái mà giới thượng lưu Hà Thành gọi là “đóa hoa trắng của Trương gia” – hôm nay lại chọn váy trắng.

Một lựa chọn vừa khéo, vừa ngạo mạn.

Nhiên nâng ly rượu sâm panh lên, bước tới chào:

— “Chào mừng Trương tiên sinh, phu nhân và tiểu thư Minh Trân. Đã lâu không gặp.”

Giọng cô nhẹ, không quá thân mật cũng chẳng quá xa cách.

Trương Hạ Sâm đáp lại bằng nụ cười xã giao, còn Tô Diệp Lâm chỉ gật đầu, ánh mắt lướt qua Nhiên như dò xét.

Chỉ có Minh Trân, khi ánh nhìn của cô và Nhiên chạm nhau, thời gian dường như ngừng lại.

Hai người phụ nữ – một trưởng thành, một trẻ trung – đứng đối diện nhau giữa ánh đèn vàng.

Không một lời thừa, nhưng trong đôi mắt họ đã nói hết:

Thách thức.

Cảnh giác.

Và… một chút đồng cảm sâu kín mà cả hai đều cố phủ nhận.

— “Tống tiểu thư.” – Minh Trân mỉm cười, giọng nói ngọt ngào đến mức tưởng như vô hại.

— “Tôi vẫn nhớ, lần cuối gặp nhau là ở buổi triển lãm của Cố thị hai năm trước. Cô vẫn… điềm tĩnh như khi ấy.”

— “Cảm ơn.” – Nhiên khẽ đáp, đôi môi cong lên một đường cười nhạt. – “Còn cô thì vẫn trắng như tuyết giữa mùa hạ. Thật khó để không chú ý.”

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng từng chữ rơi xuống lại như mảnh băng mỏng.

Không khí xung quanh họ dường như lạnh đi.

Người hầu lảng đi chỗ khác, nhạc nền chuyển sang giai điệu tango chậm.

Trong khoảnh khắc ấy, Cố Dạ Đình bước vào.

Bộ vest đen ôm gọn dáng người cao lớn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua khán phòng như một lưỡi dao vô hình.

Khách khứa đồng loạt cúi đầu chào.

Phía sau ông là Lục Thành, người đàn ông trẻ hơn, nét mặt nghiêm nghị. Anh đứng ở vị trí khiêm tốn, nhưng ánh mắt không hề tầm thường – lướt qua khắp căn phòng, dừng lại thoáng chốc nơi góc khuất: Thẩm Dược Linh đang đứng quan sát, trong bộ váy xanh nhạt, lặng lẽ như bóng nước.

Cố Dạ Đình nhìn thoáng qua Tống Nhiên, gật nhẹ, rồi quay sang Trương Hạ Sâm.

— “Đã lâu không gặp, Trương tiên sinh. Hà Thành vẫn nhớ Trương thị như một đối tác đáng tin cậy.”

Trương Hạ Sâm mỉm cười đáp lễ.

— “Ngài Cố vẫn phong độ như xưa. Hợp tác giữa chúng ta, tôi mong sẽ còn lâu dài.”

Họ bắt tay. Ánh đèn chớp sáng, máy ảnh của báo chí ghi lại khoảnh khắc ấy – bức ảnh tưởng như hoàn hảo, nhưng trong ánh nhìn của những người trong cuộc, là tầng tầng lớp lớp cảm xúc phức tạp: kiềm chế, nghi kỵ, và một chút dối trá cần thiết để giữ yên thế cân bằng mong manh.

Ở góc vườn Tulip bên ngoài, gió đêm len qua cánh cửa, cuốn theo hương rượu và hương hoa.

Tống Nhiên bước ra, đứng im lặng giữa thảm hoa rực rỡ.

Phía sau, tiếng bước chân nhẹ vang lên – Trương Minh Trân đã theo ra.

— “Cô tránh tôi sao?” – Minh Trân hỏi, giọng nhỏ nhưng sắc.

Nhiên không quay lại.

— “Không. Tôi chỉ không muốn bị người khác nhìn thấy khi ở cạnh cô.”

— “Vì tôi là Trương Minh Trân?”

— “Vì cô là người khiến cha tôi mất bình tĩnh.”

Một khoảng lặng. Rồi Minh Trân khẽ cười, nụ cười ấy đẹp đến mức tàn nhẫn:

— “Thật thú vị, tôi lại có thể khiến người như Cố Dạ Đình… dao động.”

Gió thổi, cánh Tulip nghiêng theo, hương thơm tan vào đêm.

Tống Nhiên quay lại, ánh mắt cô tối sẫm:

— “Dao động? Hay cô chỉ đang lợi dụng tên họ Cố để leo cao hơn?”

Minh Trân tiến lên một bước, khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn nửa cánh tay.

— “Nếu vậy thì sao? Trong thế giới này, chỉ kẻ đủ tàn nhẫn mới được quyền yêu.”

Câu nói ấy khiến Tống Nhiên sững lại. Trong khoảnh khắc, ánh mắt cô lộ ra điều gì đó sâu kín – một ký ức cũ mà chính cô cũng không dám gọi tên.

Ở phía xa, Cố Dạ Đình đang trò chuyện cùng Trương Hạ Sâm, còn Lục Thành lặng lẽ nhìn theo bóng hai người phụ nữ giữa vườn hoa – nơi những cánh Tulip đỏ như máu đang khẽ rơi trong gió đêm.

Phần 2: Dưới ánh đèn pha lê

Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương rượu và tiếng nhạc xa xăm từ đại sảnh vọng ra.

Vườn Tulip chìm trong ánh đèn dịu vàng, những bông hoa như biển lửa khẽ lay động theo nhịp hơi thở của đêm.

Tống Nhiên đứng quay lưng, ánh mắt hướng về phía hồ nước phản chiếu bầu trời trong veo.

Còn Minh Trân vẫn đứng sau, ánh nhìn cô gái hai mươi tuổi vừa hồn nhiên, vừa nguy hiểm — như một con dao giấu trong nhung.

Sự im lặng giữa họ kéo dài đến khi tiếng bước chân vang lên từ phía xa.

Giọng nói trầm, lạnh nhưng rõ ràng của Cố Dạ Đình phá vỡ bầu không khí ấy:

— “Nhiên.”

Nàng quay lại. Người đàn ông trung niên trong bộ vest đen tiến lại, ánh đèn rọi lên nửa khuôn mặt ông, nửa sáng nửa tối, khiến cả khí chất cũng trở nên khó đoán.

Cạnh ông là Trương Hạ Sâm, vừa cười vừa nâng ly rượu.

— “Xem ra tiểu thư nhà họ Cố và con gái tôi nói chuyện rất hợp.” – Trương Hạ Sâm cất giọng.

Nhiên mỉm cười:

— “Trương tiểu thư có nhiều điều thú vị. Chúng tôi chỉ đang trao đổi vài quan điểm nhỏ.”

— “Vậy thì tốt.” – Cố Dạ Đình khẽ nói, ánh mắt lướt qua Minh Trân, chỉ trong một giây thôi, nhưng Nhiên đã bắt được tia dao động rất nhỏ trong ánh nhìn ấy.

Cô siết nhẹ ly rượu trong tay.

Minh Trân khẽ cúi đầu, giọng nói mềm mại:

— “Cố tiên sinh, buổi tiệc của ngài thật đẹp. Hà Thành đúng là không ai sánh bằng Cố gia.”

— “Lời khen của cô quá lời rồi.” – Dạ Đình đáp, nhưng trong giọng ông là một âm điệu khó nắm bắt — không hẳn là xa cách, cũng chẳng phải thân thiện.

Trương Hạ Sâm quay sang nói tiếp, giọng mang vẻ xã giao:

— “Tôi nghe nói Cố thị đang mở rộng sang lĩnh vực y sinh học. Không biết có cơ hội hợp tác cùng Trương thị không?”

Cố Dạ Đình nâng ly, ánh mắt trầm xuống:

— “Nếu Trương tiên sinh sẵn lòng, Cố thị tất nhiên hoan nghênh. Tuy nhiên…”

Ông dừng lại một chút, giọng thấp hơn.

— “Còn phải xem chúng ta có cùng mục tiêu hay không.”

Nụ cười trên môi Trương Hạ Sâm hơi khựng lại, rồi nhanh chóng khôi phục.

Trong ánh mắt ấy, Nhiên nhận ra thứ gì đó – không chỉ là sự cạnh tranh thương trường, mà là bí mật chưa được nói ra giữa hai người đàn ông từng thân thiết.

Cô nhìn sang Minh Trân, bắt gặp ánh mắt cô gái trẻ ấy cũng đang nhìn cha mình với chút gì đó không an tâm.

Không khí bỗng trở nên nặng nề.

Thì đúng lúc ấy, Lục Thành bước vào vườn.

Anh hơi cúi người:

— “Ngài Cố, phu nhân nhà Kỷ gia vừa đến.”

Cố Dạ Đình gật đầu, giọng trầm tĩnh:

— “Sắp xếp họ ở khu bàn chính. Ta sẽ ra sau.”

Trương Hạ Sâm nhân cơ hội ấy nâng ly, chào:

— “Tôi xin phép quay lại sảnh. Cố tiên sinh, hi vọng lát nữa ta có dịp bàn kỹ hơn.”

Ông và con gái rời đi. Minh Trân lướt qua Nhiên, khẽ nghiêng đầu thì thầm:

— “Chúng ta sẽ còn gặp lại. Nhiều hơn cô nghĩ.”

Gót giày trắng bạc dẫm lên nền cỏ, tiếng vang nhỏ mà sắc lạnh như lưỡi dao khẽ rạch vào mặt đêm.

---

Trong đại sảnh, ánh sáng pha lê chiếu xuống mặt bàn dài phủ khăn trắng tinh.

Các vị khách lần lượt ngồi vào vị trí, tiếng nhạc du dương chuyển sang bản Clair de Lune.

Phía bên kia bàn, phu nhân Kỷ gia – Kỷ Mẫn Khanh xuất hiện cùng con trai, Kỷ Tư Hàn, người đàn ông trẻ với ánh mắt sắc và giọng nói lạnh.

Cả hai vừa bước vào đã khiến không ít người quay đầu.

— “Nghe nói Kỷ gia từ phương Bắc về. Đã lâu không thấy họ dự tiệc.” – một vị khách thì thầm.

Cố Dạ Đình đứng dậy đón tiếp, xã giao vừa phải.

— “Mẫn Khanh phu nhân, Hà Thành có vinh hạnh được đón Kỷ gia, đúng là rạng rỡ.”

— “Ngài khách sáo rồi.” – Kỷ Mẫn Khanh cười nhẹ, ánh mắt lướt qua một lượt bàn tiệc, dừng lại nơi Tống Nhiên. – “Cô gái ấy… là con gái ngài?”

— “Đúng.”

— “Khí chất rất giống ngài, nhưng ánh mắt lại khác. Có phần… lạnh hơn.”

Dạ Đình không đáp, chỉ cười mỉm.

Nhưng trong giây phút ấy, ánh nhìn của Kỷ Tư Hàn – con trai bà – lại không rời khỏi Tống Nhiên.

Ánh mắt ấy trầm, sâu và khó đọc, như thể đang đoán xem sau nụ cười bình thản của cô là thứ gì.

---

Cùng lúc đó, ở hành lang bên phải, Lục Thành đứng trò chuyện cùng Thẩm Dược Linh.

Cô mặc váy xanh ngọc, đơn giản nhưng tinh tế, đôi mắt sáng lấp lánh như giấu cả thế giới.

— “Anh tránh mặt tôi mấy tháng nay rồi đấy.” – Dược Linh nói, giọng nhẹ nhưng có chút trách móc.

Lục Thành khẽ cười, lảng tránh:

— “Tôi bận.”

— “Bận việc, hay bận nghĩ?”

Anh im lặng.

Trong ánh sáng vàng dịu, gương mặt anh khẽ hiện rõ sự mệt mỏi, pha lẫn điều gì đó không thể thốt ra.

Dược Linh nhìn anh, khẽ thở dài:

— “Tôi biết anh vẫn thích tôi.”

Anh ngẩng đầu, ánh mắt hơi dao động:

— “Thẩm tiểu thư, có những việc… thích không có nghĩa là được phép.”

Nói xong, anh quay đi, để lại cô đứng một mình giữa dãy hành lang dài, nơi tiếng nhạc và tiếng cười vọng lại, nghe xa xôi và lạnh lẽo đến lạ.

---

Trở lại bàn tiệc, Cố Dạ Đình đang trò chuyện cùng Trương Hạ Sâm và Kỷ Mẫn Khanh thì bất ngờ có tiếng động nhẹ ở phía cuối sảnh.

Một người hầu chạy vào, cúi đầu nói nhỏ bên tai ông.

Gương mặt Dạ Đình khẽ biến sắc.

Ông đặt ly rượu xuống, giọng lạnh đi:

— “Ai bảo đưa tài liệu đó ra ngoài?”

Trương Hạ Sâm nhíu mày, nhưng chưa kịp hỏi thì Dạ Đình đã rời khỏi bàn.

Tống Nhiên liếc thấy sắc mặt cha, linh cảm có điều gì đó bất thường.

Nàng đứng dậy theo, bỏ lại sau lưng tiếng nhạc vẫn êm đềm, và những ánh nhìn tò mò đuổi theo.

Trong kho lưu trữ ở tầng dưới, mùi giấy cũ và gỗ sẫm nặng nề bao trùm.

Cố Dạ Đình đang xem xét tập hồ sơ vừa bị ai đó đánh cắp một phần.

Trang đầu tiên là logo của Tây thị — gia tộc mà ít ai dám đụng tới.

Nhiên bước vào, giọng cô thấp:

— “Cha, có chuyện gì sao?”

Ông ngẩng lên, ánh mắt đầy cảnh giác:

— “Không ai được biết chuyện này. Con nghe rõ chưa?”

— “Là liên quan đến Tây gia?”

Cố Dạ Đình siết chặt hồ sơ, không đáp.

Ánh sáng từ ô cửa hắt lên gương mặt ông, lộ ra vẻ mệt mỏi chưa từng thấy.

Giữa tầng quyền lực lạnh lẽo ấy, chỉ có một thứ vẫn khiến ông dao động – và nó không nằm trong tấm hồ sơ này.

---

Ở trên, buổi tiệc vẫn tiếp diễn.

Trương Minh Trân bước ra vườn một lần nữa, ánh trăng chiếu lên gương mặt trắng muốt.

Cô khẽ mỉm cười, lấy từ túi nhỏ một mảnh giấy mỏng – bản sao của hồ sơ bị mất.

“Cố gia…” – cô thì thầm – “Lần này, sẽ là ai giữ được trái tim của ai đây?”

Phần 3: Đêm sau tiệc Tulip

Đêm ấy, Hà Thành mưa nhẹ.

Trên bầu trời, những đám mây xám cuộn lại, che đi ánh trăng. Dinh thự Cố gia im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi lách tách trên mái ngói và hương Tulip vẫn thoang thoảng quanh khu vườn phía đông.

Tống Nhiên chưa ngủ.

Nàng ngồi trong thư phòng, ánh đèn bàn chiếu lên những tập tài liệu chưa kịp sắp xếp. Đôi tay mảnh khảnh của cô khẽ lật từng trang, ánh mắt dừng lại ở những dòng chữ mờ trong hồ sơ Cố Dạ Đình đã cất giấu — dự án hợp tác với Tây thị, được đánh dấu bằng chữ “Tuyệt mật.”

Một giọt nước mưa rơi qua khung cửa sổ hé mở, chạm lên mặt giấy, lan ra một vòng mờ đục.

Cô đưa tay chạm nhẹ, rồi khẽ thở dài.

“Ba giấu gì trong đây vậy…?” – giọng cô khẽ, gần như chỉ đủ để gió nghe thấy.

Cánh cửa khẽ mở.

Ánh sáng từ ngoài hành lang chiếu vào, và giọng nói trầm của Cố Dạ Đình vang lên:

— “Con vẫn chưa nghỉ?”

Tống Nhiên ngẩng lên, giấu vội tập hồ sơ ra sau lưng.

— “Con chỉ đang xem vài tài liệu cũ.”

Người đàn ông tiến đến gần, bóng ông phủ dài lên sàn. Dưới ánh đèn bàn, đôi mắt ấy không còn chỉ là sự nghiêm khắc của một người ba – mà còn có thứ gì đó sâu hơn, phức tạp hơn: một nỗi lo xen lẫn sự cảnh giác.

— “Những thứ trong tay ba, con không được chạm vào.” – giọng ông trầm thấp, chậm rãi, từng chữ như kim lạnh.

— “Con chỉ muốn hiểu thêm về Cố thị.” – cô đáp, bình tĩnh nhưng ánh mắt không giấu được chút phản kháng.

Cố Dạ Đình nhìn cô, lâu đến mức khiến căn phòng như ngừng lại.

Cuối cùng ông chỉ nói:

— “Hiểu càng nhiều, càng dễ mất đi bình yên.”

Ông quay lưng rời đi, bóng ông khuất sau khung cửa.

Chỉ còn lại hương thuốc nhẹ trong không khí, và một khoảng trống lạnh giữa ba và con gái.

---

Phía ngoài, trong hành lang dẫn ra vườn Tulip, Trương Minh Trân đang đứng nhìn mưa.

Chiếc áo choàng mỏng phủ lên vai, tóc cô hơi ướt, ánh mắt xa xăm.

Cô nhớ lại khoảnh khắc trong buổi tiệc – khi ánh nhìn của Cố Dạ Đình lướt qua mình, chỉ trong một giây ngắn ngủi. Cảm giác đó… vừa ấm, vừa lạnh.

Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cô.

Cô xoay lại, đối diện với Kỷ Tư Hàn.

— “Tối muộn rồi, tiểu thư Trương vẫn chưa nghỉ sao?” – anh hỏi, giọng khàn nhẹ, đầy ẩn ý.

Cô mỉm cười, không tránh.

— “Ngài cũng vậy thôi. Người như anh, không có chuyện nào lại không tính trước.”

Kỷ Tư Hàn nhướng mày.

— “Cô nghĩ tôi đang tính gì?”

Minh Trân bước lên một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng hơi thở.

— “Tôi nghĩ… anh đang tìm kẻ nào đã lấy hồ sơ của Tây thị. Phải không?”

Câu nói khiến không khí đông cứng lại.

Tư Hàn nhìn cô chằm chằm, khóe môi cong lên:

— “Cô biết nhiều hơn tôi tưởng.”

— “Có những thứ tôi phải biết.” – Cô đáp, ánh mắt lóe lên. – “Vì nó liên quan đến người đàn ông mà tôi không nên để ý.”

Anh khẽ cười, lùi lại nửa bước.

— “Người đàn ông đó… là Cố Dạ Đình?”

Cô không trả lời. Chỉ nhìn anh, nụ cười trên môi nhạt dần.

Trong khoảnh khắc, Tư Hàn hiểu ra.

Không chỉ là trò chơi quyền lực nữa — mà là một cuộc chiến trái tim, nơi người ta sẵn sàng dùng cả lý trí lẫn cảm xúc để làm tổn thương nhau.

---

Sáng hôm sau, tin tức đầu tiên lan khắp giới tài chính Hà Thành:

> “Một phần tài liệu mật của Cố thị bị rò rỉ, nghi có nội gián.”

Phòng họp cao nhất của Cố thị sáng đèn từ sớm.

Tống Nhiên ngồi ở vị trí bên phải ba mình, đối diện là Lục Thành.

Trên màn hình, hình ảnh phóng đại của hồ sơ bị phát tán hiện rõ — bản sao hệt như mảnh giấy tối qua Minh Trân cầm trong tay.

— “Ai có quyền truy cập hệ thống bảo mật?” – giọng Cố Dạ Đình vang lên.

Lục Thành đáp:

— “Ngoài tôi, chỉ có cô Nhiên, và trợ lý Phạm. Nhưng thời gian rò rỉ xảy ra lúc cô Nhiên đang dự tiệc.”

Mọi ánh nhìn đều dồn về phía Tống Nhiên.

Cô không đổi sắc mặt, chỉ bình thản đáp:

— “Nếu ba nghĩ là con, vậy thì cứ điều tra.”

Giọng nói nhẹ, nhưng trong từng chữ là một lưỡi dao mảnh.

Cố Dạ Đình siết chặt cây bút trong tay, ánh mắt thoáng dao động — rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng.

Bên ngoài cửa kính, mưa vẫn chưa dứt.

Một cánh Tulip rơi xuống từ tầng cao, vỡ tan trên nền đá.

Không ai để ý rằng ở góc khuất hành lang, có một bóng dáng nữ khẽ dõi theo — Trương Minh Trân, với nụ cười nửa như thương hại, nửa như thách thức.

Phần 4: Bóng Hoa Trong Sương

Buổi sáng sau cơn mưa, vườn Tulip nhà họ Cố long lanh trong ánh nắng.

Nhưng không ai trong dinh thự cảm nhận được vẻ đẹp ấy — bởi cả nhà đang bị bao phủ trong không khí căng thẳng đến ngột ngạt.

Phòng họp lớn chưa tắt đèn từ tối qua.

Cố Dạ Đình vẫn ngồi ở đầu bàn, tay gõ nhịp đều lên mặt gỗ, ánh mắt trầm như biển sâu.

Tống Nhiên bước vào, mái tóc buộc gọn, vẻ mặt bình thản.

— “Ba.”

Ông chỉ liếc nhìn, giọng khàn nhẹ:

— “Con vẫn quyết điều tra chuyện này à?”

— “Nếu không ai tin con, con càng phải tìm ra sự thật.”

Cố Dạ Đình không đáp. Ông chỉ hạ mắt, nụ cười rất mỏng xuất hiện nơi khóe môi.

— “Con gái ba… càng lớn càng giống ta.”

Câu nói đó khiến Tống Nhiên thoáng khựng lại.

Nhưng rồi cô chỉ khẽ cúi đầu, giọng nhỏ đi:

— “Giống thì sao, khác thì sao. Con chỉ không muốn mình là con rối trong bàn cờ của người khác.”

Cố Dạ Đình không nói gì thêm. Ông ra hiệu cho cô đi.

Tống Nhiên rời khỏi phòng, để lại sau lưng tiếng gõ bút trầm đục — âm thanh duy nhất trong căn phòng quá rộng.

---

Buổi chiều, Tống Nhiên đến văn phòng phụ trách công nghệ thông tin của Cố thị.

Người cô muốn gặp là chú Lục.

Cánh cửa khép lại, chỉ còn hai người.

Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt chú, trầm ổn và điềm tĩnh như mọi khi.

— “Chú Lục, cháu muốn xem nhật ký truy cập hệ thống tối qua.”

Chú Lục quay sang, ánh mắt thoáng nghi ngờ:

— “Cháu biết việc đó bị cấm mà.”

— “Nếu chú tin cháu, hãy giúp cháu. Chỉ cần vài phút thôi.”

Một khoảng lặng.

Rồi chú khẽ thở dài, xoay màn hình về phía cô.

Dòng lệnh hiện lên, hàng nghìn ký tự trôi qua.

Tống Nhiên chăm chú đọc, cho đến khi thấy một chuỗi IP lạ, gắn thẻ “ngoại vi – truy cập tạm thời”.

— “Đây là gì ạ?”

Chú Lục nhíu mày:

— “Kênh kết nối được mở từ một địa chỉ ở… Tây gia.”

Tống Nhiên khựng người.

— “Tây gia?”

Chú gật nhẹ:

— “Nhưng không phải từ Tây thị chính. Mà là từ tài khoản cá nhân của Tây Tĩnh Du.”

Tên ấy khiến cô lạnh sống lưng.

Tây Tĩnh Du — người từng được đồn là vị hôn thê cũ của ba cô, trước khi ông cưới mẹ cô, Tống Như Nguyệt.

Một người phụ nữ thông minh, đầy dã tâm, và chưa từng biến mất thật sự khỏi Hà Thành.

Tống Nhiên nắm chặt bàn tay.

— “Chú Lục, chuyện này… đừng để ba biết.”

Chú nhìn cô, đôi mắt dịu lại:

— “Cháu đang chơi với lửa đó, Nhiên.”

— “Nếu cháu không làm, ngọn lửa đó sẽ nuốt cả nhà này.”

---

Đêm.

Tống Nhiên lái xe một mình qua khu phố cũ, nơi Tây gia từng ở.

Trời trở lạnh, những ngọn đèn vàng loang trên mặt đường ướt nước.

Cô dừng xe trước một căn biệt thự bỏ trống, cửa gỗ khép hờ.

Bước vào trong, hương hoa hồng khô thoảng trong gió — và một giọng nói vang lên từ tầng trên:

— “Cố tiểu thư đến thật nhanh hơn tôi tưởng.”

Tây Tĩnh Du bước ra từ bóng tối.

Dù đã ngoài bốn mươi, bà vẫn giữ vẻ đẹp sắc sảo khiến người ta vừa kính vừa sợ.

Mỗi bước đi của bà đều toát ra khí chất của kẻ từng đứng ngang hàng với Cố Dạ Đình.

— “Bà lấy tài liệu của Cố thị?” – Tống Nhiên hỏi thẳng.

Tĩnh Du bật cười, ánh mắt lướt qua cô như dao lụa:

— “Lấy ư? Cố thị từng thuộc về ai, con bé? Ba của cô đã nợ tôi cả cuộc đời này. Ta chỉ lấy lại phần của mình.”

— “Ba tôi không nợ ai hết.”

— “Ồ, con bé, con ngây thơ quá.”

Giọng bà trầm xuống, ánh mắt như xuyên qua cô:

— “Nếu không có ta, Cố Dạ Đình không bao giờ có được vị trí hôm nay. Nhưng ông ta chọn phản bội.

Giờ thì đến lượt con phải trả giá thay.”

Một tiếng rắc nhỏ vang lên.

Tống Nhiên nhận ra cánh cửa phía sau đã bị khóa.

— “Bà định làm gì?”

Tĩnh Du mỉm cười, nghiêng đầu:

— “Chỉ muốn cho con thấy, trái tim của đàn ông như Cố Dạ Đình… vốn không biết yêu ai thật lòng cả.

Con chỉ là bản sao của một người đã chết.”

Nói rồi, bà rút ra từ túi áo một bức ảnh cũ, ném lên bàn.

Trong ảnh — là Cố Dạ Đình và một người phụ nữ trẻ… có gương mặt giống hệt Tống Nhiên.

Cô sững người, máu trong người như đông lại.

— “Bà nói dối…”

— “Hãy hỏi ba cô, nếu dám.”

Giọng Tĩnh Du tan vào bóng tối, để lại Tống Nhiên đứng lặng.

Ngoài cửa, tiếng gió rít qua những hàng Tulip khô héo, nghe như tiếng ai đó đang khóc.

Phần 5: Cơn Giận Dưới Bóng Tulip

Trời về sáng.

Sương phủ kín lối vào dinh thự Cố gia, từng giọt đọng trên cánh Tulip trắng muốt như nước mắt chưa kịp rơi.

Chiếc xe của Tống Nhiên dừng lại trong sân, thân xe vẫn còn vương hơi nước. Cô bước xuống, gương mặt tái nhợt. Trong tay là bức ảnh cũ — thứ mà Tây Tĩnh Du đã ném lên bàn đêm qua.

Mọi thứ vẫn vang trong đầu cô:

> “mẹ cô chỉ là bản sao của một người đã chết.”

Tim cô đập dồn, từng nhịp như bóp nghẹt lồng ngực.

Cô không tin. Không thể tin.

Nhưng hình ảnh trong bức ảnh quá thật — đôi mắt, nụ cười, từng đường nét như phản chiếu lại chính mình.

Cánh cửa phòng làm việc bật mở.

Cố Dạ Đình đang đứng bên cửa sổ, lưng hướng về phía cô. Ánh sáng mờ buổi sớm rọi lên thân hình ông, cao lớn, trầm mặc, khiến cả căn phòng như phủ một tầng sương dày.

— “Con về rồi à.” – giọng ông vang lên, khàn trầm, không hề quay lại.

Tống Nhiên nắm chặt bức ảnh, giọng run khẽ:

— “Ba biết bà ta à? Tây Tĩnh Du.”

Cố Dạ Đình im lặng.

Một lát sau, ông mới xoay người, ánh mắt như lưỡi dao sắc lạnh.

— “Ai cho con đến gặp bà ta?”

— “Con cần biết sự thật!”

— “Sự thật à?” – Ông bật cười khẽ, giọng lạnh đến rợn người. – “Con tưởng con hiểu được bao nhiêu trong thế giới này?”

Tống Nhiên bước lên một bước, mắt rưng đỏ:

— “Bà ta nói, ba từng yêu bà ấy! Ba vì quyền lực mà phản bội! Ba… vì bà ấy mà khiến mẹ đau khổ!”

Cố Dạ Đình sững người, nhưng ánh nhìn không đổi.

Ông chậm rãi đáp:

— “Ta không cần giải thích gì với con.”

— “Ba không cần giải thích, nhưng con cần biết!” – cô bật khóc, giọng nghẹn. – “Bà ta nói con giống một người đã chết. Người đó là ai, ba?”

Không khí đông đặc lại.

Cố Dạ Đình bước đến, giật bức ảnh khỏi tay cô. Tờ giấy bị ông siết mạnh, nhăn lại, rồi bị ném xuống sàn.

— “Con không được gặp bà ta nữa, nghe rõ chưa!”

— “Tại sao? Ba sợ con biết chuyện gì à?”

Tiếng bàn tay ông đập mạnh xuống bàn, vang rền.

— “Vì ta đang bảo vệ con!”

Câu nói ấy khiến Tống Nhiên khựng lại.

Giữa khoảnh khắc đó, ánh mắt của ông không còn lạnh lẽo nữa — mà là đau đớn, kìm nén, như thể có điều gì sâu trong lòng ông đang rạn vỡ.

— “Rời khỏi đây đi, Nhiên.” – giọng ông trầm xuống, run nhẹ. – “Đừng để ta phải trông thấy con phạm sai lầm giống ta.”

Tống Nhiên không nói thêm.

Cô cúi đầu, nước mắt lăn dài, rồi quay người bỏ đi.

---

Ngoài hành lang, chú Lục đang đứng đợi.

Thấy cô đi ra, ánh mắt chú thoáng dao động, rồi dịu lại.

— “Cháu vừa cãi nhau với ba à?”

Tống Nhiên không đáp, chỉ khẽ gật.

Chú nhìn cô, giọng chậm rãi:

— “Ba cháu là người ít nói, nhưng ông ấy chưa từng không để tâm đến ai như thế.”

Cô ngẩng lên, mắt hoe đỏ:

— “Chú Lục, cháu thật sự muốn biết… người trong ảnh là ai. Vì sao gương mặt đó lại giống cháu đến vậy?”

Chú im lặng một lúc, rồi khẽ nói:

— “Người đó tên Tống Diên Linh.”

Cái tên khiến cô thoáng sững người.

— “Tống… Diên Linh?”

— “Là chị gái sinh đôi của mẹ cháu. Nhưng cô ấy mất từ trước khi cháu chào đời.”

Không khí trong hành lang dường như ngừng lại.

Tống Nhiên cảm thấy đôi chân mình như mất đi điểm tựa.

— “Sinh đôi ư…?” – cô thì thầm. – “Vậy… ba cháu từng yêu cô ấy?”

Chú Lục nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

Một lát sau, chú khẽ nói:

— “Có những chuyện, cháu nên nghe từ chính ba cháu. Đừng để người ngoài bóp méo ký ức của ông ấy.”

Rồi chú đặt tay lên vai cô, giọng nhẹ nhưng chắc chắn:

— “Nếu cháu thật sự muốn tìm sự thật… chú sẽ giúp. Nhưng phải hứa với chú, đừng để mình bị tổn thương.”

Tống Nhiên ngước nhìn, ánh mắt kiên định dần lên:

— “Cháu hứa.”

---

Đêm hôm đó, trong phòng làm việc, Cố Dạ Đình ngồi một mình.

Trước mặt ông là bức ảnh bị vò nát.

Ông mở ra, ngón tay run nhẹ lướt trên gương mặt trong tấm hình.

> “Diên Linh…” – ông khẽ gọi. – “Ta đã cố quên, sao vẫn không thể.”

Bên ngoài, cơn mưa mới lại bắt đầu.

Gió rít qua vườn Tulip, những cánh hoa trắng ngả rạp trong đêm.

Giữa bóng tối, Cố Dạ Đình nhắm mắt, giọt nước mắt đầu tiên sau bao năm khẽ rơi xuống bàn.

Phần 6: Bóng Hoa Trong Gió Năm Ấy

Hai mươi năm trước.

Hà Thành khi ấy vẫn còn vắng lặng, những con phố cổ chưa lên đèn điện sáng trưng như bây giờ. Trong khu vườn nhà họ Tống, hoa mộc lan trắng ngần nở rộ, hương thơm len nhẹ qua từng làn gió.

Tống Diên Linh đứng giữa vườn, áo dài lụa trắng phất nhẹ, đôi mắt trong suốt như làn nước. Cạnh đó, Tống Như Nguyệt — em gái sinh đôi của cô — lại rực rỡ hơn, hoạt bát và cứng cỏi.

“Chị Linh, hôm nay chị lại ra đây à?” – Như Nguyệt cười, cầm theo hai ly trà sen.

Diên Linh khẽ gật, mỉm cười dịu dàng.

— “Chị nghe nói nhà họ Cố hôm nay có tiệc lớn, chắc ba muốn đến.”

— “Ba nói chỉ muốn đi cùng em thôi.” – Như Nguyệt nũng nịu. – “Chị đi nhiều lại bị ba nhắc nữa.”

Diên Linh khẽ thở dài.

Từ nhỏ, hai chị em đã khác nhau như nước với lửa. Diên Linh trầm lặng, dịu dàng, còn Như Nguyệt sôi nổi và có phần ngang bướng.

---

Tối hôm ấy, buổi tiệc của Cố gia rực rỡ ánh đèn.

Cố Dạ Đình khi đó chỉ mới ngoài hai mươi, vừa tiếp quản công việc từ ông nội — dáng người cao, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu lắng.

Lần đầu tiên ông nhìn thấy Tống Diên Linh, chính là giữa khúc nhạc valse.

Người ta kể lại rằng, lúc ấy, trong cả đại sảnh chỉ có hai người họ thực sự hòa nhịp.

Không phải vì vũ điệu, mà vì ánh nhìn — lặng lẽ, như thể đã chờ nhau từ rất lâu.

Sau buổi tiệc, Cố Dạ Đình đến xin phép ông Tống lão gia cho được đến nhà chơi.

Ai cũng nghĩ, người ông muốn gặp là Như Nguyệt, con gái út hoạt bát và hợp tác thương mại giỏi giang.

Nhưng không — ánh mắt ông chỉ dừng lại nơi Diên Linh.

---

> “Anh nói xem, người như em có thể khiến anh để tâm đến vậy sao?” – Diên Linh từng cười hỏi trong một chiều gió thu.

“Không phải có thể,” – Cố Dạ Đình nhìn sâu vào mắt cô, – “mà là đã khiến rồi.”

Tình yêu của họ khi ấy đẹp như giấc mơ.

Nhưng định mệnh của hai gia tộc không bao giờ dễ dàng như vậy.

Một hôm, Cố lão gia – cha của Cố Dạ Đình – gọi ông vào phòng, giọng trầm lạnh:

— “Con định lấy con gái cả họ Tống thật sao?”

— “Vâng.”

— “Con biết cô ta mắc bệnh tim bẩm sinh, có thể không sống qua ba mươi tuổi?”

Cố Dạ Đình khựng lại.

Ông chưa bao giờ nghe điều đó từ Diên Linh.

— “Nhưng con yêu cô ấy.”

Cố lão gia gằn giọng:

— “Hôn nhân không chỉ là tình yêu. Nó là lợi ích của hai gia tộc. Con không được phép lấy người sắp chết.”

---

Một tháng sau, Tống Diên Linh biến mất.

Không ai biết cô đi đâu, chỉ để lại một lá thư — ngắn gọn, đầy nước mắt.

> “Dạ Đình,

Xin lỗi, em không thể ở lại.

Hãy quên em đi, vì đó là điều duy nhất em có thể làm cho anh.”

Khi Cố Dạ Đình tìm được cô thì đã muộn — Diên Linh qua đời ở vùng ngoại ô, tim ngừng đập giữa cơn bão mùa hạ.

Ngày tang lễ, Tống Như Nguyệt quỳ dưới mưa, ôm chặt di ảnh chị gái, khóc đến ngất lịm.

Và chính lúc ấy, Cố Dạ Đình đến. Ông quỳ xuống bên cạnh, không nói gì — chỉ nhìn người con gái đã chết như thể cả thế giới sụp đổ.

---

Sau này, Tống Như Nguyệt trở thành người vợ danh nghĩa của Cố Dạ Đình.

Không ai trong hai người nói về Diên Linh nữa.

Nhưng trong lòng họ, hình bóng ấy chưa từng biến mất.

Nhiều năm sau, khi Tống Nhiên ra đời — ánh mắt, nụ cười, và cả giọng nói của cô đều giống hệt Tống Diên Linh.

Mỗi lần nhìn con gái, Cố Dạ Đình lại cảm thấy một nỗi đau lặng lẽ, vừa yêu thương vừa day dứt.

---

Trở lại hiện tại.

Trong căn phòng tối, Cố Dạ Đình mở ngăn kéo, lấy ra chiếc hộp gỗ cũ.

Bên trong là một chiếc kẹp tóc bạc khắc hình Tulip — vật duy nhất còn sót lại của Tống Diên Linh.

Ông siết chặt nó, giọng khàn run:

> “Nhiên, ba không muốn con biết… vì sợ con sẽ hận ba như mẹ con từng hận.”

Một giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn.

Bên ngoài, tiếng sấm xa dần.

Nhưng trong lòng Cố Dạ Đình, cơn bão vẫn không bao giờ dừng lại.

Mảnh Gương Trong Đêm

Đêm nay, dinh thự nhà họ Cố yên tĩnh đến rợn người.

Cơn mưa cuối thu vừa dứt, để lại lớp sương mỏng giăng khắp khu vườn Tulip phía sau nhà.

Trong căn phòng tầng hai, ánh đèn bàn le lói hắt lên khuôn mặt Tống Như Nguyệt — sắc sảo, kiêu kỳ, nhưng ẩn sau đôi mắt ấy là một vực sâu lạnh giá.

Bà ngồi trước gương, chải mái tóc dài đã điểm vài sợi bạc. Tiếng đồng hồ quả lắc vang lên đều đặn, từng nhịp một như nhắc lại những năm tháng cũ.

Cửa phòng hé mở, người giúp việc khẽ nói:

— “Phu nhân, ông chủ vẫn còn trong phòng làm việc ạ.”

Tống Như Nguyệt khẽ gật đầu, giọng nhẹ như gió:

— “Tôi biết rồi. Cô xuống nghỉ đi.”

Khi cánh cửa đóng lại, bà đứng dậy. Áo choàng lụa sẫm màu quét nhẹ qua sàn gỗ, tiếng gót giày vang đều trong hành lang tĩnh mịch.

Bà dừng trước cửa phòng làm việc của Cố Dạ Đình. Ánh sáng vẫn còn hắt ra từ khe cửa.

Không một tiếng động, bà xoay nhẹ nắm tay cầm. Cánh cửa khẽ mở, để lộ cảnh tượng bên trong.

Cố Dạ Đình ngồi bên bàn, chiếc hộp gỗ nhỏ mở toang. Trong tay ông là một chiếc kẹp tóc bạc hình Tulip.

Ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt ông, khiến từng đường nét trở nên lặng lẽ đến đau lòng.

Tống Như Nguyệt đứng lặng trong bóng tối.

Mắt bà run lên, trái tim như bị ai bóp nghẹt.

Bà biết… mình không hề lầm.

---

Kẹp tóc ấy.

Thứ từng nằm trong tay Tống Diên Linh, chị gái sinh đôi của bà.

Hai mươi năm qua, bà luôn mơ hồ cảm nhận được rằng trong lòng người đàn ông bên cạnh mình — chưa từng thật sự có chỗ cho bà.

Nhưng tận mắt nhìn thấy vật ấy… lại là một cảm giác khác.

Đau đến mức không thể thở.

---

Bà bước vào.

Tiếng gót giày vang lên khiến Cố Dạ Đình khựng lại, vội đóng hộp gỗ.

— “Em chưa ngủ sao?” – ông hỏi, giọng khàn, cố giữ bình thản.

Tống Như Nguyệt khẽ cười, nụ cười mảnh như vết dao:

— “Vật trong tay anh… là của ai?”

Cố Dạ Đình không đáp.

Ánh mắt ông nhìn xuống, nặng nề.

— “Đừng nói là món quà cho đối tác.” – Giọng bà trầm thấp, run nhẹ. – “Tôi nhớ rõ… chị ấy từng đeo thứ đó.”

Một thoáng im lặng.

Cơn gió đêm lùa qua khung cửa hé, thổi tung tấm rèm trắng.

Cuối cùng, Cố Dạ Đình khẽ nói, giọng nghẹn:

— “Phải. Là của Diên Linh.”

Bốn chữ ấy rơi xuống, nặng nề như lưỡi dao.

---

Tống Như Nguyệt lùi lại một bước.

Trong mắt bà, ánh đèn chập chờn như những mảnh gương vỡ.

— “Hai mươi năm… anh vẫn giữ nó?”

— “Anh không thể vứt.” – Ông nhìn xuống bàn, giọng lặng đi. – “Vì nó là… tất cả những gì còn lại.”

Tống Như Nguyệt bật cười, tiếng cười như nghẹn nơi cổ họng.

— “Tất cả những gì còn lại? Còn tôi thì sao, Cố Dạ Đình? Tôi là ai trong căn nhà này? Là vợ anh, hay là cái bóng thay thế?”

Ông im lặng.

Sự im lặng ấy chính là câu trả lời tàn nhẫn nhất.

---

Bà bước tới, bàn tay run lên khi chạm vào chiếc hộp gỗ.

Giọng bà khẽ khàng nhưng lạnh như băng:

> “Tôi đã biết từ lâu… chỉ là tôi tự lừa mình.

Vì con. Vì danh tiếng họ Tống và họ Cố.

Nhưng giờ, tôi nhận ra… mọi thứ chưa bao giờ thuộc về tôi cả.”

Cố Dạ Đình cúi đầu.

Ánh mắt ông hiện lên nỗi mệt mỏi khôn cùng.

> “Nguyệt… mọi chuyện đã qua rồi. Chúng ta—”

> “Không!” – bà cắt lời, giọng gắt nghẹn. – “Đã qua với anh, chứ với tôi thì chưa bao giờ hết!”

Bà xoay người bỏ đi, tà áo dài vờn lên trong gió, chỉ để lại hương nước hoa thoảng qua cay xè nơi mũi.

Cố Dạ Đình nhìn theo, đôi mắt u tối.

Chiếc hộp gỗ vẫn nằm trên bàn, hé mở. Ánh bạc từ kẹp tóc Tulip phản chiếu lên tường, lấp lánh như một mảnh quá khứ không thể chôn vùi.

Khoảng Trống Trên Chiếc Giường Lạnh

Đêm Hà Thành chìm trong hơi sương.

Cố Dạ Đình đứng lặng trước khung cửa sổ tầng hai, mắt nhìn ra khu vườn Tulip phía sau dinh thự. Ánh trăng lạnh trải dài, nhuộm bạc cả bậc thềm đá nơi Tống Diên Linh từng đứng năm nào.

Ông khẽ khép cửa lại, quay về phòng.

Không khí bên trong tĩnh lặng đến lạ.

Chiếc giường rộng lớn, ga trắng phẳng phiu, nhưng bên cạnh ông — trống trơn.

Không có mùi hương hoa nhài thoang thoảng quen thuộc, không có tiếng hơi thở nhẹ nhàng của người vợ từng nằm cạnh suốt hai mươi năm.

Cố Dạ Đình khẽ gọi khẽ:

— “Nguyệt…”

Không ai đáp lại.

Ông nhìn quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở góc phòng.

Trên chiếc sofa dài gần cửa sổ, Tống Như Nguyệt nằm nghiêng, lưng quay về phía ông. Ánh đèn ngủ mờ nhạt hắt lên gương mặt bà, phản chiếu đôi hàng mi khẽ run.

Bà không rời đi.

Nhưng cũng chẳng còn nằm bên cạnh ông nữa.

---

Cố Dạ Đình bước chậm lại gần.

Trên bàn cạnh sofa có một tờ giấy gấp nhỏ. Ông mở ra — là nét chữ quen thuộc của Tống Như Nguyệt.

> “Tôi không thể rời khỏi căn phòng này,

vì nơi đây còn có con, có những năm tháng của chúng ta.

Nhưng tôi cũng không thể nằm chung giường với một người không còn nhìn về phía mình.

Đừng tìm cách giải thích, Dạ Đình.

Tôi không cần.

Chỉ cần anh nhớ, khoảng trống ấy không phải để giận hờn, mà là để cả hai hiểu… điều gì đã chết từ lâu.”

Cố Dạ Đình siết nhẹ tờ giấy.

Tiếng gió bên ngoài khe khẽ ùa vào qua khung cửa, mang theo hương Tulip lẫn trong hơi sương lạnh.

Ông lặng người đứng đó hồi lâu, rồi khẽ kéo chăn mỏng đắp lên vai bà.

Tống Như Nguyệt không mở mắt, cũng không động đậy, chỉ để mặc hơi ấm ấy phủ qua người.

Cố Dạ Đình quay đi, từng bước nặng trĩu.

Căn phòng lớn im lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ quả lắc vang đều đặn — đếm từng nhịp giữa hai người đã không còn tìm thấy nhau trong cùng một giấc ngủ.

Bữa Sáng Không Tiếng Nói

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng nhạt xuyên qua lớp rèm trắng, phủ lên khắp đại sảnh nhà họ Cố.

Tiếng bát đĩa chạm khẽ vang lên, hòa cùng mùi cà phê thơm nhẹ và hương bánh mì mới nướng.

Tống Nhiên ngồi bên bàn ăn dài, trước mặt là bát súp còn bốc khói. Cô cầm thìa khuấy nhẹ, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía hai người ngồi đối diện.

Cố Dạ Đình vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, tay cầm tờ báo, thi thoảng đưa mắt nhìn qua phần tin tài chính.

Tống Như Nguyệt ngồi ở đầu bàn, sắc mặt nhợt nhạt nhưng từng cử chỉ vẫn chuẩn mực, sang trọng.

Cả bàn ăn mười hai chỗ, nhưng sáng nay, không ai mở lời.

Ngay cả tiếng muỗng va vào thành bát cũng nghe rõ mồn một.

---

Người giúp việc bưng khay lên, khẽ cúi đầu:

— “Phu nhân, hôm nay đầu bếp chuẩn bị thêm món cháo gà hầm nấm, bà có muốn dùng thử không ạ?”

Tống Như Nguyệt khẽ lắc đầu, giọng nhẹ như gió:

— “Không cần. Cảm ơn.”

Cố Dạ Đình liếc qua, ánh mắt thoáng qua một nét mệt mỏi.

Tối qua, ông gần như không ngủ.

Sáng nay, nhìn thấy bà vẫn ngồi đó, vẫn điềm nhiên như mọi ngày — trong lòng ông lại dấy lên cảm giác trống rỗng lạ lùng.

Tống Nhiên nhìn ba mẹ, cảm giác có điều gì đó sai lệch mà cô không thể gọi tên.

— “Ba, mẹ… tối qua hai người ngủ muộn lắm sao?” – cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ.

Tống Như Nguyệt đặt ly trà xuống, môi khẽ cong lên một nụ cười mỏng:

— “Ba con bận việc, còn mẹ thì… chỉ khó ngủ thôi.”

Câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng ẩn trong đó một lưỡi dao tinh tế.

Cố Dạ Đình nghe, chỉ im lặng gấp tờ báo lại, đặt lên bàn.

Không khí trong phòng lại đặc quánh.

---

Một lát sau, Cố Tống Minh Dạ bước vào, tay cầm điện thoại, tóc còn rối.

— “Ba, con nghe nói hôm nay có cuộc họp với tập đoàn Kỷ gia?”

Cố Dạ Đình khẽ gật, giọng trầm thấp:

— “Đúng. Ba muốn con cùng đi. Gặp Kỷ Hạo Thiên, xem thử thái độ hợp tác của họ thế nào.”

Minh Dạ hơi khựng lại.

Từ khi trở về từ du học, anh hiếm khi được ba tin tưởng giao việc lớn. Việc này — rõ ràng là một cơ hội.

Nhưng trong ánh mắt Cố Dạ Đình vẫn ẩn chứa nét gì đó lạnh và nặng nề.

Tống Như Nguyệt nhìn con trai, giọng chậm rãi:

— “Minh Dạ, nhớ giữ chừng mực. Kỷ gia không dễ đối phó. Họ lịch sự, nhưng không bao giờ thật lòng.”

Cố Dạ Đình thoáng liếc nhìn vợ, ánh mắt giao nhau chưa đầy một giây, nhưng đủ khiến Tống Nhiên cảm nhận được cơn sóng ngầm dưới lớp bình thản ấy.

---

Sau bữa sáng, mọi người lần lượt rời bàn.

Tống Nhiên nán lại, ánh mắt hướng về phía mẹ.

— “Mẹ, mẹ ổn chứ?”

Tống Như Nguyệt khẽ cười, giọng trầm buồn:

— “Con đừng lo. Mẹ chỉ hơi mệt.

Người lớn mà, có những chuyện không nói ra được, nhưng rồi cũng sẽ qua thôi.”

Tống Nhiên siết nhẹ tay bà, nhưng trong lòng dấy lên linh cảm mơ hồ.

Đêm qua cô nghe thấy tiếng động từ phòng ba mẹ, rồi thấy đèn vẫn sáng tới tận khuya.

Giờ nhìn ánh mắt mẹ, cô hiểu — có điều gì đó đã thay đổi, dù chỉ là một khe nứt nhỏ.

---

Khi Cố Dạ Đình bước ra khỏi cổng lớn, xe chờ sẵn.

Trên bậc thềm, Tống Như Nguyệt vẫn đứng nhìn theo, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ông quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc — rồi cả hai đều quay đi, như thể chẳng ai còn muốn nói thêm điều gì.

> “Mọi thứ vẫn ổn.” – Ông tự nhủ.

Nhưng sâu trong lòng, ông biết…

Khoảng trống trên chiếc giường đêm qua — sẽ không bao giờ được lấp lại.

Hai Làn Sóng Ngầm

Cảnh 1 – Tập đoàn Cố thị

Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua lớp kính cường lực cao ngất của tòa nhà Cố thị.

Phòng họp tầng 38, nơi chỉ những người có địa vị cao nhất trong giới thương nghiệp mới được đặt chân tới, vang lên tiếng mở cửa khẽ khàng.

Cố Dạ Đình bước vào, áo vest đen chỉn chu, theo sau là Cố Tống Minh Dạ.

Trước mặt họ, Kỷ Hạo Thiên đã ngồi sẵn — dáng người cao, mái tóc vuốt gọn, gương mặt điềm nhiên với đôi mắt sâu, lạnh, ánh lên vẻ khó đoán.

Hắn khoảng ba mươi lăm tuổi, cái tuổi mà đàn ông vừa đủ chín để tàn nhẫn, vừa đủ trẻ để không mất đi sự sắc bén.

— “Chủ tịch Cố.” – Kỷ Hạo Thiên đứng dậy, chìa tay, giọng trầm thấp, lịch sự. – “Đã lâu không gặp.”

Cố Dạ Đình siết tay đáp lại, ánh nhìn sắc như dao.

— “Cậu Kỷ thay cha quản lý Kỷ thị, tôi nghe tiếng đã lâu. Lần này hợp tác, mong chúng ta đều có lợi.”

Cả hai ngồi xuống.

Trên bàn, tài liệu hợp đồng đã được chuẩn bị.

Cuộc nói chuyện diễn ra chậm rãi, từng lời đều mang sức nặng.

Phía Kỷ gia muốn mở rộng đầu tư sang bất động sản trung tâm Hà Thành, trong khi Cố thị đang nắm quyền chi phối.

Một sự hợp tác — hoặc là cùng lợi, hoặc là cùng chết.

---

Minh Dạ ngồi bên, cố giữ bình tĩnh, nhưng tay anh siết chặt bút.

Anh cảm nhận rõ trong từng ánh mắt của ba mình và Kỷ Hạo Thiên là một cuộc đấu không tiếng súng.

Kỷ Hạo Thiên khẽ cười, giọng mang chút giễu cợt:

— “Tôi nghe nói, tập đoàn Cố thị vốn là tượng trưng của ổn định. Nhưng gần đây, có tin đồn nói nội bộ của ông… hơi xáo động?”

Không khí trong phòng lập tức chùng xuống.

Cố Dạ Đình ngẩng lên, nụ cười nhạt lạnh:

— “Tin đồn vốn là công cụ của kẻ yếu.

Cố thị vẫn vững vàng, cũng như tôi — chưa bao giờ để ai khác chạm đến quyền lực của mình.”

Hai ánh mắt chạm nhau — im lặng, nhưng đầy sát khí.

Kỷ Hạo Thiên cười khẽ, nghiêng đầu:

— “Tốt. Tôi thích làm việc với người không dễ khuất phục.”

---

Khi buổi họp kết thúc, Minh Dạ theo ba ra khỏi phòng, lòng còn nặng trĩu.

Anh khẽ nói:

— “Ba, con cảm giác Kỷ Hạo Thiên không đơn giản…”

Cố Dạ Đình đáp, giọng trầm:

— “Không ai trong giới này đơn giản, kể cả con. Hãy nhớ, đừng bao giờ để lộ cảm xúc khi con ngồi trước bàn thương lượng.”

Minh Dạ gật nhẹ, nhưng trong lòng vẫn ám ảnh bởi nụ cười của Kỷ Hạo Thiên — nụ cười có gì đó quen thuộc đến rợn người, như thể hắn biết điều gì đó… về gia đình họ Cố.

---

Cảnh 2 – Dinh thự nhà họ Cố

Trong khi đó, ở dinh thự, Tống Như Nguyệt ngồi bên bàn trà ngoài hiên, tay cầm quyển sổ cũ.

Tống Nhiên bước ra, vừa định lên tiếng thì thấy mẹ đang chăm chú nhìn vào tấm ảnh cũ.

Tấm ảnh đã úa vàng, chụp ba người trẻ: Cố Dạ Đình, Tống Diên Linh, và Tống Như Nguyệt — năm ấy, khi mọi thứ còn chưa tan vỡ.

Tống Nhiên khựng lại.

— “Mẹ… đây là ai vậy?”

Tống Như Nguyệt khép ảnh lại, nụ cười dịu nhưng xa xăm:

— “Một người đã rời khỏi thế gian này rất lâu rồi, con à.”

Tống Nhiên ngồi xuống bên cạnh, giọng nhỏ:

— “Con thấy dạo này mẹ buồn lắm. Có chuyện gì giữa ba và mẹ sao?”

Tống Như Nguyệt im lặng rất lâu, rồi khẽ nói:

— “Có những thứ không nên nói ra, vì nói rồi… chỉ khiến người nghe tổn thương.

Con chỉ cần nhớ, trên đời này, đừng đặt hết trái tim mình vào bất kỳ ai. Ngay cả người con nghĩ sẽ bảo vệ con mãi mãi.”

Tống Nhiên nhìn mẹ, cảm giác trong lòng nặng trĩu.

Lời nói ấy như một dự cảm, như thể cánh cửa giữa hai mẹ con đang khẽ khép lại.

---

Khi Tống Nhiên rời đi, Tống Như Nguyệt vẫn ngồi đó.

Bà mở lại quyển sổ, bên trong là một tờ giấy mới — bản sao hợp đồng đầu tư giữa Cố thị và Kỷ thị.

Khóe môi bà khẽ cong lên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

> “Kỷ Hạo Thiên…

Nếu anh ta thật sự muốn bước vào cuộc chơi này, vậy thì để xem ai sẽ là người mất tất cả trước.”

Ngoài vườn, gió thổi qua, những cánh Tulip rơi rụng, chạm vào mặt đất như rơi xuống khởi đầu của một cơn bão mới.

Giao Điểm Của Bão

Cảnh 1 – Văn phòng Cố Dạ Đình

Buổi chiều Hà Thành phủ ánh hoàng hôn, rọi xuống những tấm kính cao tầng phản chiếu ánh vàng nhàn nhạt.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Cố Dạ Đình ngồi trước bàn làm việc, trên màn hình là báo cáo nội bộ vừa gửi lên từ phòng dự án.

Một con số không khớp.

Một khoản đầu tư bị rút trước hạn.

Một bản sao hợp đồng lộ ra ngoài khi chưa có chữ ký cuối cùng.

Mọi thứ đều… rò rỉ.

Ông nhắm mắt, ngả người ra sau ghế, hít một hơi sâu.

Bàn tay đeo nhẫn cưới khẽ gõ nhịp lên mặt bàn, từng tiếng khô khốc, đều đặn — giống như nhịp tim của một người đang đếm từng bước phản bội.

Cố Dạ Đình ấn nút liên lạc:

— “Gọi phòng kiểm soát nội bộ lên. Tôi muốn biết ai truy cập tài liệu hợp đồng Cố – Kỷ trong 48 giờ qua.”

Giọng thư ký đáp lại, hơi run:

— “Dạ, vâng… thưa Chủ tịch.”

---

Vài phút sau, bản báo cáo được đưa đến.

Tên người truy cập hiện rõ: Tống Như Nguyệt.

Ánh mắt Cố Dạ Đình dừng lại rất lâu.

Bàn tay ông khẽ siết lại, chiếc nhẫn phát ra âm thanh nhỏ lạnh lẽo.

Một thoáng, ông nhớ đến dáng người nằm trên sofa đêm trước — người phụ nữ từng vì ông mà từ bỏ tuổi trẻ, giờ lại đứng ở phía đối lập.

Ông không giận.

Chỉ thấy trong lòng có thứ gì đó đang rạn nứt — không ồn ào, nhưng sâu đến mức không thể chạm vào.

Cố Dạ Đình khẽ cười, giọng nói mang theo chút mỉa mai tự trào:

— “Thì ra… em vẫn chưa bao giờ thật sự ngủ yên bên cạnh tôi.”

---

Cảnh 2 – Quán cà phê Lavelle, trung tâm Hà Thành

Cùng thời điểm đó, Tống Nhiên bước vào quán cà phê Lavelle — nơi hẹn gặp bạn thân.

Không khí sang trọng, tiếng nhạc jazz nhẹ vang lên.

Nhưng người bạn kia đến muộn, nên cô chọn bàn gần cửa sổ, gọi ly mocha nóng.

Cô đang cúi xuống xem điện thoại thì một giọng nam trầm vang lên phía sau:

— “Xin lỗi, hình như cô ngồi nhầm bàn của tôi rồi.”

Tống Nhiên ngẩng lên.

Trước mặt cô là Kỷ Hạo Thiên, áo sơ mi đen, tay cầm laptop, nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt sắc lạnh.

Cô hơi lúng túng:

— “À… xin lỗi, tôi không biết…”

Kỷ Hạo Thiên nhìn cô, ánh nhìn dừng lại một giây, như vừa nhận ra điều gì.

— “Không cần xin lỗi. Nếu cô đã ngồi rồi, vậy thì tôi đổi chỗ cũng được.”

Hắn đặt laptop xuống bàn bên cạnh, nhưng vẫn nghiêng người về phía cô, giọng mang chút đùa cợt:

— “Cô là người của Cố thị?”

Tống Nhiên ngạc nhiên:

— “Sao anh biết?”

— “Ánh mắt.” – Kỷ Hạo Thiên đáp khẽ, cười. – “Những người của Cố thị đều có ánh nhìn giống nhau — luôn muốn chứng minh rằng họ không yếu hơn ba mình.”

Câu nói ấy khiến Tống Nhiên sững lại.

Cô chưa kịp đáp thì hắn đã đứng dậy, để lại trên bàn danh thiếp bạc ánh:

> Kỷ Hạo Thiên – Chủ tịch Kỷ thị

Gió bên ngoài thổi vào, cuốn tấm danh thiếp lật nhẹ, lộ ra hàng chữ nhỏ khắc ở góc:

> “Người ta không giữ trái tim bằng lời thề, mà bằng sức mạnh.”

Tống Nhiên nhìn theo bóng hắn bước ra khỏi quán, lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ — vừa lạnh, vừa cuốn hút, vừa nguy hiểm.

Cô không biết rằng…

Đó chính là người đàn ông đang khiến cả đế chế của ba cô chao đảo.

Đêm Không Lời Thú Tội

Trời đã khuya.

Dinh thự nhà họ Cố chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ quả lắc vang đều trong đại sảnh.

Cố Dạ Đình bước vào phòng ngủ.

Ngọn đèn ngủ vẫn sáng mờ, hắt lên tấm lưng mảnh mai đang ngồi trước gương — Tống Như Nguyệt.

Bà đang chải tóc, từng đường chậm rãi, bình thản như thể đã chờ đợi ông từ lâu.

Ông khép cửa lại, không nói gì.

Chỉ có tiếng bản lề khẽ vang, nặng nề và lạnh.

Một lúc lâu, Cố Dạ Đình lên tiếng, giọng trầm khàn:

— “Tại sao em làm thế?”

Tống Như Nguyệt dừng tay, nhưng không quay lại.

— “Anh đang nói chuyện gì vậy?”

— “Tài liệu hợp đồng giữa Cố thị và Kỷ thị. Người truy cập cuối cùng… là em.”

Không gian ngưng đọng.

Ánh mắt bà trong gương vẫn yên lặng, đôi môi hơi mím lại. Một lúc sau, bà khẽ cười.

— “Vậy ra bây giờ, ngay cả mật khẩu trong hệ thống của anh cũng biết đến lượt tôi phải chịu trách nhiệm sao?”

Cố Dạ Đình tiến đến gần hơn, bóng ông phủ xuống gương.

— “Đừng vòng vo, Nguyệt. Tôi muốn nghe từ miệng em.”

Tống Như Nguyệt quay lại.

Ánh đèn phản chiếu vào đôi mắt bà — trong veo, nhưng sâu thẳm như mặt hồ đang giấu đi một cơn bão.

— “Anh sợ tôi nói ra à?” – giọng bà nhẹ nhưng đầy châm chọc. – “Hay sợ tôi biết quá nhiều?”

— “Tôi chỉ muốn biết vì sao em lại can thiệp vào chuyện của Cố thị.”

Bà bật cười khẽ, tiếng cười buồn như gió thổi qua cánh cửa cũ:

— “Cố thị ư? Anh còn nhớ không, bao năm qua tôi đã làm gì vì cái tên đó? Tôi đã từ bỏ ước mơ, từ bỏ bạn bè, thậm chí từ bỏ cả bản thân mình… chỉ để đứng sau lưng anh, trong cái dinh thự lạnh lẽo này, làm vợ của Cố Dạ Đình.”

Ông im lặng.

Bà nhìn thẳng vào ông, ánh mắt lạnh như băng:

— “Anh hỏi vì sao ư?

Bởi vì tôi đã quá mệt với việc giả vờ không biết. Giả vờ không thấy anh vẫn đặt tấm ảnh của Diên Linh trong ngăn tủ.

Giả vờ không nghe tiếng anh gọi tên cô ấy trong mơ.”

Cố Dạ Đình nhắm mắt, giọng trầm xuống:

— “Chuyện đó đã là quá khứ…”

Tống Như Nguyệt ngắt lời, giọng run nhẹ nhưng đầy kiên quyết:

— “Không, với anh thì chưa bao giờ là quá khứ cả!

Còn với tôi… nó là vết sẹo chưa từng lành.”

---

Không khí giữa hai người đặc quánh.

Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt Cố Dạ Đình — vẻ kiêu hãnh của người đàn ông từng khiến cả Hà Thành phải cúi đầu, nay lại hiện rõ mỏi mệt và lạc lõng.

Ông bước chậm lại gần, giọng nói thấp đi:

— “Em đã thay đổi, Nguyệt.”

Bà nhìn thẳng vào mắt ông, đáp khẽ:

— “Không, Đình.

Tôi chỉ vừa bắt đầu sống lại.”

Nói rồi, Tống Như Nguyệt đứng dậy, chậm rãi bước qua ông, mở cửa.

Trước khi đi, bà dừng lại một nhịp, giọng nhỏ như hơi thở:

— “Đừng tìm tôi đêm nay.

Nếu Cố thị sụp đổ, có lẽ anh sẽ hiểu cảm giác của tôi… khi nhìn hôn nhân của mình rơi xuống vực.”

Cánh cửa khép lại.

Trong phòng, chỉ còn lại Cố Dạ Đình đứng đó — một mình, giữa ánh đèn vàng hắt xuống bóng ông dài trên sàn gỗ.

Bên ngoài, gió thổi mạnh, cuốn những cánh Tulip trong vườn bay lả tả, như vùi chôn điều gì đó đã chết từ rất lâu.

Những Sợi Chỉ Giấu Dưới Hoa

Cảnh 1 – Trong Bóng Tối Của Quyền Lực

Sáng hôm sau.

Phòng làm việc của Cố Dạ Đình trầm mặc như một bức tranh tĩnh vật.

Mùi cà phê đen thoảng trong không khí, xen lẫn tiếng kim đồng hồ đều đặn.

Thư ký Trần bước vào, đặt tập hồ sơ dày lên bàn.

— “Thưa Chủ tịch, đây là báo cáo của bộ phận an ninh nội bộ. Họ đã xác nhận có một chuỗi liên lạc giữa phu nhân và người của Kỷ thị, bắt đầu từ ba tuần trước.”

Cố Dạ Đình mở tập hồ sơ.

Những dòng tin nhắn được in ra — những câu ngắn gọn, không tên, chỉ ký hiệu mã hóa, nhưng quá đủ để ông hiểu: Nguyệt đã liên hệ với Kỷ Hạo Thiên.

Ông dựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra cửa kính.

Bên ngoài, trời Hà Thành đang mưa nhẹ, những giọt nước đọng trên mặt kính như vẽ nên một bức tranh mờ ảo, không rõ đâu là thật, đâu là phản chiếu.

Ông nói khẽ, giọng trầm, lạnh:

— “Theo dõi bà ấy, nhưng đừng để bà biết. Và… đừng động vào Nhiên.”

Thư ký Trần thoáng ngẩng lên, hơi ngạc nhiên:

— “Thiếu tiểu thư?”

Cố Dạ Đình gật nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi lẫn kiên quyết:

— “Con bé không được dính vào chuyện này. Dù có chuyện gì xảy ra, nó phải được an toàn.”

---

Sau khi thư ký rời đi, Cố Dạ Đình đứng dậy.

Ông đến bên tủ sách, lấy ra một hộp nhỏ bằng gỗ gụ.

Bên trong là tấm ảnh cũ của Tống Diên Linh — người phụ nữ đã mất hai mươi năm trước, và cũng là người khiến hôn nhân của ông mãi không thể yên bình.

Ông nhìn tấm ảnh hồi lâu, rồi khẽ nói:

— “Nguyệt, em đang làm gì thế này... Em muốn trả thù tôi, hay thay cô ấy hoàn thành điều còn dang dở?”

Một tia sét chớp ngoài trời, phản chiếu qua lớp kính, chia đôi khuôn mặt ông — nửa sáng, nửa tối.

---

Cảnh 2 – Quán rượu Lavelle (Buổi chiều cùng ngày)

Mưa ngừng rơi, đường phố phủ một lớp hơi nước mỏng.

Tống Nhiên bước nhanh qua lối nhỏ dẫn vào quán rượu Lavelle — nơi cô từng đến cùng bạn bè giới thượng lưu.

Cô không định ở lại lâu, chỉ ghé lấy tài liệu hộ bạn.

Nhưng khi vừa bước vào, cô khựng lại.

Ở góc khuất phía trong — nơi ánh đèn vàng rọi mờ ấm áp — Tống Như Nguyệt đang ngồi đối diện một người đàn ông.

Áo sơ mi đen, cúc trên cùng mở lơi, giọng nói trầm thấp, nụ cười mang nét tự tin lạ lùng.

Kỷ Hạo Thiên.

Tống Nhiên nép sau cột gỗ, tim đập mạnh.

Tại sao mẹ lại ở đây… cùng người đó?

---

Giữa bàn, ly rượu vang sóng sánh ánh đỏ.

Tống Như Nguyệt nâng ly, giọng bình thản:

— “Nếu anh thật sự muốn hợp tác, tôi có thể cho anh thứ Cố thị chưa từng tiết lộ.”

Kỷ Hạo Thiên khẽ nghiêng đầu, mỉm cười:

— “Còn đổi lại, bà muốn gì?”

— “Tự do.” – Bà đáp, giọng không một gợn run.

Kỷ Hạo Thiên bật cười nhẹ, cái cười pha lẫn khinh và hứng thú:

— “Thật thú vị. Người phụ nữ từng được xem là biểu tượng của Hà Thành… lại muốn đổi cả đế chế của chồng mình chỉ để được tự do.”

Tống Như Nguyệt không đáp.

Bà chỉ nhìn hắn, ánh mắt lạnh và rực sáng cùng lúc.

Ở phía xa, Tống Nhiên đứng chết lặng.

Từng lời của mẹ xuyên vào đầu như tiếng sấm — Tự do? Hợp tác với Kỷ thị?

Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết trong lòng dâng lên một nỗi bất an không tên.

---

Kỷ Hạo Thiên khẽ liếc sang phía cột nơi Tống Nhiên đang núp.

Ánh mắt hắn chạm cô một giây — đủ để khiến sống lưng Tống Nhiên lạnh đi.

Hắn khẽ cười, giọng thấp:

— “Có vẻ như, buổi nói chuyện của chúng ta… có khán giả.”

Tống Như Nguyệt quay đầu, nhưng lúc đó Tống Nhiên đã vội quay lưng, bước nhanh ra khỏi quán.

Cơn mưa ngoài trời lại bắt đầu rơi, hạt nước đập vào mái che, hòa cùng tiếng tim cô đập rối loạn.

Bên trong, Kỷ Hạo Thiên nhấc ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, giọng nhàn nhạt:

— “Con gái bà… xinh đẹp thật.”

Tống Như Nguyệt khẽ cau mày, nhưng không nói gì.

Chỉ có ánh nhìn của bà trong khoảnh khắc đó — vừa cảnh giác, vừa thoáng một nỗi sợ mơ hồ.

Vết Nứt Dưới Mái Nhà Sang Trọng

Đêm Hà Thành lại lạnh.

Mưa vừa tạnh, gió vẫn thổi nhè nhẹ qua khu vườn Tulip phía sau dinh thự.

Ánh đèn hắt xuống hàng hiên, vàng nhạt, dài và tĩnh như hơi thở của ngôi nhà.

Tống Nhiên bước vào, gót giày chạm nền đá phát ra tiếng khẽ vang.

Trái tim cô vẫn còn đập dồn, hơi lạnh từ quán rượu dường như còn đọng lại trên vai áo.

Cô thấy mẹ — Tống Như Nguyệt — đang ngồi một mình trong phòng khách, tách trà trước mặt vẫn còn nghi ngút khói.

Vẻ ngoài bà vẫn bình thản, nhưng ánh mắt… lạnh đến khó tin.

Tống Nhiên hít một hơi, rồi cất giọng khàn nhẹ:

— “Mẹ… con có chuyện muốn hỏi.”

Tống Như Nguyệt ngẩng lên.

— “Ừ?”

— “Hôm nay… con thấy mẹ ở Lavelle.”

Không khí khựng lại.

Nguyệt đặt tách trà xuống, động tác chậm rãi nhưng có chút nặng nề.

— “Thấy rồi thì sao?”

Tống Nhiên nhìn thẳng vào mẹ, giọng run nhẹ:

— “Người đàn ông đó là ai? Là Kỷ Hạo Thiên — đối thủ của ba, đúng không?

Mẹ… đang làm gì vậy?”

Nguyệt im lặng, chỉ đưa mắt nhìn con gái.

Cái nhìn ấy khiến Tống Nhiên thấy lạnh cả sống lưng — đó không còn là ánh mắt của người mẹ dịu dàng, mà là của một người phụ nữ đã quá quen với việc giấu nỗi đau sau nụ cười.

Một lát sau, bà nói, giọng bình thản đến đáng sợ:

— “Con không cần biết.”

Tống Nhiên sững lại:

— “Không cần biết? Nhưng mẹ đang phản bội ba! Mẹ đang làm gì với Kỷ gia? Họ là kẻ muốn kéo Cố thị xuống kia mà!”

Tống Như Nguyệt khẽ cười — nụ cười nhạt đến đau lòng:

— “Phản bội à?

Con có biết suốt hai mươi năm qua, ai mới là người phản bội trước không?”

Tống Nhiên lùi lại nửa bước, nước mắt chực trào:

— “Mẹ… mẹ đang nói gì vậy?”

Tống Như Nguyệt đứng dậy, bước đến gần, giọng bà trầm xuống, từng chữ như dao cắt:

— “Con còn quá nhỏ để hiểu, Nhiên.

Trên đời này, hôn nhân không phải lúc nào cũng được xây bằng tình yêu.

Ba con cưới mẹ không phải vì yêu — mà vì cô ấy đã chết.”

— “Cô ấy…?” – Tống Nhiên nghẹn giọng.

Nguyệt khẽ mỉm cười, ánh mắt xa xăm:

— “Tống Diên Linh.

Chị gái song sinh của mẹ.”

Tống Nhiên lùi lại, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ.

Cô đã từng nghe cái tên đó — mơ hồ, như một bóng ma trong những câu chuyện cũ. Nhưng chưa bao giờ cô biết nó lại nằm giữa ba và mẹ mình.

---

Sau một lúc im lặng, Tống Nhiên khàn giọng:

— “Vậy mẹ đang trả thù ba sao?”

Tống Như Nguyệt đáp khẽ:

— “Không. Mẹ chỉ đang đòi lại thứ lẽ ra thuộc về mình.

Một người đàn ông không bao giờ nên yêu bóng hình đã mất, trong khi người thật vẫn đang đứng trước mặt.”

Tống Nhiên siết chặt tay, giọng nghẹn:

— “Nhưng mẹ không thể kéo cả nhà xuống chỉ để chứng minh điều đó!”

Ánh mắt hai mẹ con chạm nhau — một cái nhìn chứa đầy yêu thương, hận thù, và tuyệt vọng.

Rồi, Tống Như Nguyệt quay đi, giọng nhỏ nhưng sắc lạnh:

— “Con chưa hiểu đâu, Nhiên.

Có những vết thương nếu không khiến người khác đau, thì cả đời này… sẽ chẳng ai thấy mình từng bị tổn thương đến thế nào.”

---

Tống Nhiên đứng bất động rất lâu.

Sau lưng cô, tiếng bước chân mẹ vang lên chậm rãi, xa dần trong hành lang.

Gió đêm thổi qua khung cửa sổ, mang theo hương Tulip từ vườn sau — hương thơm ngọt ngào mà giờ đây lại khiến lòng cô nghẹn lại.

Tống Nhiên khẽ nói, như một lời tự nhủ:

— “Mẹ… con sợ… mọi thứ sẽ không quay lại được nữa.”

Ánh Đèn Trong Cơn Mưa

Trời Hà Thành đổ mưa lất phất.

Những hạt nước nhỏ rơi lên mui xe đen bóng của Cố Dạ Đình, vỡ ra thành những vệt ánh sáng mờ ảo dưới đèn phố.

Xe dừng trước khách sạn Imperial, nơi Kỷ thị vừa tổ chức tiệc riêng cùng giới tài phiệt.

Ông không định đến đây.

Nhưng bản năng thôi thúc — một linh cảm quen thuộc, mơ hồ, lạnh lẽo, và đáng sợ.

Từ phía xa, dưới tán ô trắng, Tống Như Nguyệt bước ra cùng Kỷ Hạo Thiên.

Cô mặc váy lụa xanh sẫm, tóc búi gọn, cổ tay đeo chiếc vòng ngọc ông từng tặng ngày sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi.

Bà khẽ nghiêng người khi Kỷ Hạo Thiên cầm ô che cho mình, ánh đèn hắt qua mặt hai người, như thể họ là một cặp tình nhân hoàn hảo giữa cơn mưa nhẹ.

Cố Dạ Đình siết chặt vô-lăng, bàn tay nổi rõ gân xanh.

Hơi thở ông khựng lại —

giữa tiếng mưa và nhịp tim dồn dập, chỉ còn một cảm giác duy nhất: phản bội.

Ông không lao đến.

Không nói một lời.

Chỉ lặng lẽ ngồi trong xe, nhìn họ đi khuất dần vào đại sảnh khách sạn, bóng dáng Tống Như Nguyệt chìm dần sau lớp kính trong suốt.

Một giọt nước lăn qua gò má — không rõ là mưa rơi vào, hay là điều gì khác.

---

Một giờ sau.

Trên đường về dinh thự, xe chạy xuyên qua những con phố vắng. Ánh đèn neon phản chiếu trên cửa kính, kéo dài thành những vệt sáng nhòe nhoẹt.

Cố Dạ Đình không nói gì suốt chặng đường.

Trong đầu ông chỉ có một hình ảnh duy nhất — nụ cười của Tống Như Nguyệt khi nhìn Kỷ Hạo Thiên.

Nụ cười mà suốt mười năm qua, ông chưa từng được thấy lại.

Khi xe dừng trước cổng dinh thự, Tống Như Nguyệt cũng vừa về.

Bà mở cửa, ướt một bên vai áo.

Ánh mắt hai người chạm nhau — một cái nhìn lạnh lẽo, nặng nề, và đầy vết nứt.

Cố Dạ Đình bước chậm đến, giọng khàn:

— “Cô đi đâu về?”

Tống Như Nguyệt bình thản đáp:

— “Tiệc từ thiện của hội phu nhân. Anh quên rồi sao?”

Ông nhìn sâu vào mắt bà, giọng thấp nhưng đầy kìm nén:

— “Vậy Kỷ Hạo Thiên cũng là phu nhân à?”

Không khí trong sảnh như đóng băng.

Chỉ còn tiếng đồng hồ quả lắc kêu tích tắc đều đều, lạnh và vang.

Tống Như Nguyệt mím môi, ánh mắt thoáng run, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ điềm tĩnh:

— “Anh theo dõi tôi à?”

Cố Dạ Đình cười nhạt, một nụ cười khiến lòng người nghẹn lại:

— “Không cần phải theo dõi.

Vì người ta chỉ cần đứng yên, cũng sẽ thấy rõ kẻ nào không còn muốn quay về.”

Ông quay người đi lên cầu thang, bước chân nặng như kéo cả một cơn giông theo sau.

Tống Như Nguyệt đứng lại, lặng người nhìn theo, môi khẽ run — nhưng chẳng nói được gì.

Bên ngoài, mưa lại rơi.

Từng giọt rơi qua ô cửa sổ, vỡ tan như tiếng thở dài của một cuộc hôn nhân đã không còn cứu được nữa.

Bữa Sáng Không Có Tiếng Cười

Sáng hôm sau.

Ánh nắng nhạt xuyên qua lớp rèm lụa trắng, chiếu lên bàn ăn dài phủ khăn gấm.

Bữa sáng nhà họ Cố như thường lệ — sang trọng, đầy đủ, nhưng sáng nay lại thiếu đi một điều gì đó.

Không khí lạnh.

Lặng.

Đến cả tiếng dao nĩa chạm đĩa cũng vang lên khô khốc.

Cố Dạ Đình ngồi ở đầu bàn, đọc tờ báo sáng, nhưng ánh mắt không dừng lại ở dòng chữ nào.

Đối diện, Tống Như Nguyệt lặng lẽ khuấy cà phê, không nhìn chồng một lần.

Giữa họ, Cố Tống Nhiên và Cố Tống Minh Dạ ngồi im, không ai dám mở lời.

Không khí nặng đến mức ngay cả ánh sáng cũng trở nên nhạt nhòa.

Minh Dạ hắng giọng, cố gắng phá vỡ sự im lặng:

— “Ba… hôm nay con có cuộc họp với phía Kỷ thị, con…”

Cố Dạ Đình ngẩng lên, ánh mắt lạnh tanh:

— “Hủy đi.”

— “Nhưng, ba, đây là dự án ba từng phê duyệt—”

— “Tôi bảo hủy là hủy.”

Giọng ông trầm, khô, dứt khoát đến mức khiến không ai dám nói thêm.

Minh Dạ khựng lại, rồi khẽ gật đầu.

Tống Như Nguyệt không nói gì, chỉ đặt tách cà phê xuống, rời bàn, bước thẳng ra khỏi phòng ăn.

Cửa khẽ đóng lại.

Một tiếng “cạch” nhỏ mà khiến cả không gian như vỡ ra.

---

Minh Dạ ngồi thẳng dậy, quay sang chị gái, giọng thấp:

— “Chị, em không chịu nổi không khí kiểu này nữa. Ba mẹ mà cứ thế này, cả nhà sẽ nổ tung mất.”

Tống Nhiên cắn môi, mắt đỏ hoe.

— “Tối qua… chị thấy ba trở về rất muộn. Còn mẹ thì… không ngủ trong phòng. Chị sợ… chuyện này không chỉ là giận dỗi.”

Cô rút điện thoại ra, ngón tay run run bấm số.

Đầu dây bên kia vang lên giọng Cố Tống Tâm An, có chút ngái ngủ:

— “Chị Nhiên? Sớm vậy chị gọi làm gì thế?”

Nhiên cố giữ giọng bình tĩnh:

— “Tâm An, em đang ở đâu?”

— “Ở ký túc thôi… Có chuyện gì sao?”

— “Em với Thiên Dã thu xếp về Hà Thành đi. Ngay hôm nay.”

Giọng Tâm An lập tức nghiêm lại:

— “Có chuyện gì với ba mẹ à?”

Tống Nhiên nhìn qua anh trai — Minh Dạ khẽ gật đầu, ánh mắt nặng trĩu.

— “Không sao đâu… nhưng chị cần các em về. Gia đình mình… cần nói chuyện.”

---

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Tâm An khẽ đáp:

— “Được. Em hiểu rồi. Em sẽ gọi Thiên Dã. Tụi em về liền.”

Tống Nhiên tắt máy, đặt điện thoại xuống bàn.

Minh Dạ ngẩng đầu nhìn lên cầu thang — nơi Tống Như Nguyệt vừa biến mất sau cánh cửa.

Cả hai cùng hiểu, lần đầu tiên trong đời, gia đình họ Cố thực sự đang đứng trước nguy cơ tan vỡ.

Bên ngoài, nắng sớm rực rỡ trải xuống khu vườn Tulip,

nhưng trong dinh thự Cố gia — mùa đông đã bắt đầu từ chính bữa sáng ấy.

Ngôi Nhà Không Tiếng Cười

Chiều Hà Thành, trời se lạnh.

Cổng lớn dinh thự nhà họ Cố mở ra chậm rãi, tiếng sắt vang nhẹ giữa khoảng không tĩnh mịch.

Chiếc xe đen dừng lại trước bậc thềm đá.

Cố Tống Tâm An bước xuống trước, áo khoác dài, tóc buộc gọn, ánh mắt dõi quanh ngôi nhà quen thuộc.

Ngay sau cô, Cố Tống Thiên Dã kéo vali, vẫn giữ vẻ vô tư thường ngày — nhưng ánh nhìn lại thấp thoáng lo lắng.

Trước mắt họ, dinh thự vẫn đồ sộ, nguy nga như ngày nào.

Nhưng không khí… đã khác.

Tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng lá Tulip rơi ngoài vườn.

Người ra đón họ không phải ba, cũng chẳng phải mẹ.

Chỉ có quản gia Lâm – mái tóc bạc, dáng người khom nhẹ, giọng khẽ run:

— “Cô Tâm An, cậu Thiên Dã… hai người về rồi à. Ông bà chủ đang ở trong phòng riêng.

Hai thiếu gia, tiểu thư lớn cũng chưa xuống.”

Tâm An thoáng khựng, rồi khẽ gật đầu:

— “Vâng, cảm ơn bác Lâm. Bác vẫn khỏe chứ?”

Quản gia Lâm cười hiền, nụ cười gượng gạo:

— “Khỏe, cô à… nhưng nhà dạo này lạ lắm. Ít tiếng nói cười hơn trước.

Cô về… có lẽ ông bà sẽ vui.”

Thiên Dã nhìn quanh, giọng cộc nhưng đầy thật thà:

— “Vui gì mà chẳng ai ra đón. Cả nhà đông người thế mà im re.”

Bác Lâm thở dài, chỉ khẽ nói:

— “Có những chuyện… người lớn khó nói, cậu à.

Hai cô cậu cứ vào đi, phòng vẫn được dọn mỗi ngày.”

---

Bên trong dinh thự, mọi thứ vẫn tinh tế và sang trọng như một bảo tàng.

Trên tường treo những bức tranh sơn dầu lớn, đèn pha lê phản chiếu ánh sáng ấm áp,

nhưng Tâm An lại thấy lạnh — lạnh đến buốt người.

Cô đặt túi xuống ghế sô pha, quay sang em trai:

— “Em đi tắm rửa, thay đồ trước đi. Tối chị gọi Minh Dạ với Nhiên lại nói chuyện.”

Thiên Dã gật đầu, nhưng trước khi lên cầu thang, cậu nhìn quanh phòng khách, giọng nhỏ:

— “Chị này…

Chị có thấy ngôi nhà này… hình như đang sợ không?”

Tâm An khựng lại.

Câu nói đơn giản ấy khiến lòng cô siết lại.

Cô quay nhìn lên tầng hai — nơi cánh cửa phòng ba mẹ đóng kín.

Đằng sau cánh cửa ấy, cô có thể cảm nhận được một khoảng cách rất dày, rất lạnh,

và có lẽ chẳng gì có thể phá tan được nữa.

---

Bên ngoài, hoàng hôn phủ xuống khu vườn Tulip.

Ánh nắng cuối cùng tắt trên mái ngói cổ, chỉ còn lại bóng đêm len qua từng khung cửa sổ,

chiếu lên bức tranh gia đình treo giữa phòng khách —

nơi năm người trong ảnh vẫn mỉm cười,

trong khi hiện tại… chẳng ai còn đủ can đảm để nhìn lại nụ cười ấy nữa.

Bức Ảnh Trên Bàn và Lệnh Điều Tra

Cảnh 1 – Phòng sách nhà họ Cố

Trời đã khuya.

Mưa rơi nhẹ lên khung cửa kính, tạo thành những vệt mờ dài.

Ánh đèn trong phòng sách ấm vàng, phản chiếu lên bốn gương mặt đang ngồi quanh bàn dài phủ gỗ mun.

Tống Nhiên ngồi chính giữa, nét mặt trầm ngâm.

Bên trái cô là Cố Tống Minh Dạ, tay gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt lạnh và khó chịu.

Phía đối diện là Tâm An, vẫn giữ vẻ điềm đạm, nhưng rõ ràng đang cố kiềm nén lo lắng.

Thiên Dã ngồi hơi lệch một bên, tay chống cằm, mắt dõi ra cửa sổ.

Không ai nói gì trong vài phút.

Chỉ có tiếng đồng hồ cổ đếm nhịp thời gian chậm rãi.

Cuối cùng, Tống Nhiên mở lời:

— “Chuyện ba mẹ… không còn là hiểu lầm nữa. Ba đã bắt gặp mẹ đi cùng Kỷ Hạo Thiên tối qua.”

Cả phòng im bặt.

Thiên Dã bật dậy:

— “Cái gì? Mẹ với Kỷ Hạo Thiên?! Sao lại—”

Tâm An đặt tay lên vai em, giọng thấp:

— “Bình tĩnh đi, nghe chị Nhiên nói hết đã.”

Tống Nhiên nhìn mọi người, giọng nghẹn nhưng cứng rắn:

— “Tối qua, ba về rất muộn. Sáng nay… không khí giữa hai người như băng. Chị đã gọi các em về vì sợ chuyện này sẽ lan ra ngoài.”

Minh Dạ lạnh giọng:

— “Nếu lan ra, thì không chỉ là chuyện gia đình. Ba là người đứng đầu Cố thị, mẹ là phu nhân danh giá nhất Hà Thành.

Chỉ cần một tin đồn thôi — cổ phiếu tụt, đối thủ cười, Cố gia mất mặt.”

Thiên Dã đập tay lên bàn:

— “Vậy giờ làm gì? Ba mẹ mà ly hôn, coi như mọi thứ tan nát!”

Tâm An nhắm mắt, nói khẽ:

— “Chúng ta không được để chuyện này ra ngoài.

Trước tiên, phải tìm hiểu xem Kỷ Hạo Thiên muốn gì.”

Minh Dạ liếc qua:

— “Em nghĩ hắn chỉ muốn thương vụ à? Không, hắn muốn hạ ba.

Và mẹ… có thể đang là con cờ trong tay hắn.”

Không ai nói thêm.

Chỉ có ánh đèn lung linh chiếu lên khung ảnh gia đình treo trong phòng — hình ảnh năm người từng rạng rỡ, nay chỉ còn phản chiếu qua những ánh nhìn nghi ngờ và mệt mỏi.

---

Cảnh 2 – Văn phòng riêng của Cố Dạ Đình

Đêm muộn.

Đèn trong văn phòng Cố Dạ Đình vẫn sáng.

Bên ngoài cửa kính, mưa rơi nặng hạt, phản chiếu bóng người đàn ông đang ngồi trầm ngâm bên bàn làm việc.

Trước mặt ông là một tấm ảnh — ảnh Tống Như Nguyệt cùng Kỷ Hạo Thiên tại khách sạn Imperial, chụp qua ống kính mờ.

Ông nhìn rất lâu, tay siết chặt mép ảnh đến nhăn lại.

Một bóng người bước vào — là Trần Lâm, trợ lý thân cận nhất.

— “Chủ tịch, tôi đã xác minh. Kỷ Hạo Thiên đang âm thầm mua cổ phần của chi nhánh Cố thị tại Thượng Hải.”

Cố Dạ Đình không ngẩng đầu, giọng khẽ nhưng đầy áp lực:

— “Tiếp tục điều tra.

Mọi giao dịch, mọi người liên hệ với hắn… kể cả những ai từng gặp Nguyệt trong hai tháng qua.”

Trần Lâm ngập ngừng:

— “Ngài muốn tôi điều tra cả… phu nhân sao?”

Ông dừng lại, ánh mắt sâu hun hút, giọng khàn:

— “Đừng hỏi lại.

Nếu cần, theo dõi cả cô ấy.”

Trần Lâm cúi đầu, rời khỏi phòng.

Cánh cửa khép lại, để lại Cố Dạ Đình một mình trong căn phòng ngập ánh đèn vàng u tối.

Ông dựa người ra ghế, mệt mỏi nhắm mắt.

Một giọt nước rơi xuống từ cốc whisky, hòa vào tấm ảnh — xóa mờ khuôn mặt của người phụ nữ ông từng yêu đến đau đớn.

Lưới Mỏng và Đốm Lửa

Cảnh 1 – Bóng Theo Sau Người Phụ Nữ

Buổi chiều Hà Thành đổ nắng nhẹ.

Tại quán cà phê nhỏ trên tầng thượng của khách sạn Imperial,

Tống Như Nguyệt ngồi bên cửa sổ, mặc chiếc váy màu be nhạt, tay cầm tách trà,

ánh sáng phản chiếu lên ngón tay trắng muốt, chiếc nhẫn cưới mờ đi theo năm tháng.

Từ xa, người đàn ông với dáng dấp lịch thiệp cúi đầu chào bà —

Lý Thành, thư ký riêng của Kỷ Hạo Thiên.

Như Nguyệt gật nhẹ, giọng bình tĩnh:

— “Anh Kỷ nói tối nay hủy buổi gặp à?”

— “Vâng, thưa phu nhân. Tổng giám đốc có việc gấp. Ông ấy dặn gửi lời xin lỗi.”

Như Nguyệt khẽ cười, giọng nhẹ như gió:

— “Tôi hiểu.”

Nhưng khi bước ra khỏi quán, ánh mắt bà vô thức quét qua tấm kính bên đường.

Một bóng người thấp thoáng phía sau — đứng bên cột đèn, tay cầm điện thoại.

Bà khựng lại trong nửa giây.

Không nói gì, chỉ xoay người bước nhanh hơn, lên xe.

Trong lòng, một cảm giác lạnh lan ra — mơ hồ, nhưng rất rõ:

bà đang bị theo dõi.

Trên xe, Tống Như Nguyệt trầm ngâm nhìn qua cửa kính, môi mím lại.

Một lát sau, bà mở điện thoại, nhập một dãy số lạ —

một cuộc gọi không lưu tên, chỉ hiện dòng chữ “Không định danh”.

Giọng bà nhẹ nhưng sắc:

— “Anh Kỷ, tôi cần biết… có phải anh cho người theo dõi tôi không?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi vang lên giọng trầm ấm của Kỷ Hạo Thiên:

— “Không phải tôi.

Nhưng tôi biết ai làm.”

— “Là ai?”

— “Là chồng cô.”

Như Nguyệt siết điện thoại, tim đập mạnh.

Bên ngoài, nắng chiều hắt qua, phủ một màu vàng u buồn lên gương mặt bà —

nửa giận, nửa tổn thương, nửa… sợ hãi.

---

Cảnh 2 – Đốm Lửa Dưới Ánh Đèn Tiệc

Buổi tối.

Tại khách sạn Riverside, một buổi tiệc thương nghiệp của giới trẻ Hà Thành được tổ chức.

Tiếng nhạc vang nhẹ, hương rượu hòa với mùi nước hoa cao cấp.

Tống Nhiên xuất hiện trong bộ váy đen thanh lịch, dáng vẻ tự tin nhưng ánh mắt lại nặng trĩu.

Cô được mời với tư cách đại diện chi nhánh Cố thị.

Trong khoảnh khắc cô đang ký tên lên bảng khách mời, một giọng nam trầm khẽ vang bên tai:

— “Cô Tống, thật hân hạnh được gặp.”

Cô quay lại —

trước mặt là Kỷ Hạo Thiên.

Ánh đèn hắt qua gương mặt người đàn ông ấy — đôi mắt sâu, giọng nói trầm, nụ cười vừa đủ lịch thiệp để không lộ ý đồ, nhưng vẫn khiến tim người đối diện khẽ lệch nhịp.

Tống Nhiên khựng:

— “Kỷ tổng… tôi tưởng hôm nay là sự kiện nội bộ.”

— “Thương trường mà, cô Tống. Chỉ cần có lợi, mọi giới hạn đều có thể mở.”

Kỷ Hạo Thiên mỉm cười, đưa ly rượu cho cô.

— “Tôi nghe nói… gần đây Cố thị đang gặp chút vấn đề nội bộ.

Hy vọng cô không quá mệt.”

Tống Nhiên siết ly, ánh mắt cảnh giác:

— “Tin tức thật nhanh.”

— “Tin nhanh… hoặc người đưa tin rất gần.”

Kỷ Hạo Thiên nhún vai, ánh nhìn nhẹ mà sâu:

— “Đôi khi, những người ta tin nhất lại chính là kẻ giấu ta nhiều nhất.”

Câu nói ấy như mũi dao lạnh lẽo, cắt qua suy nghĩ của Tống Nhiên.

Cô cố giữ vẻ bình thản, nhưng lòng chao đảo.

Kỷ Hạo Thiên khẽ cúi đầu, giọng trầm:

— “Nếu cô cần ai đó… để nói chuyện,

tôi luôn sẵn lòng lắng nghe.

Không phải với tư cách đối thủ, mà là… người hiểu cô hơn cô nghĩ.”

Tống Nhiên im lặng.

Trong mắt cô, ánh đèn tiệc lung linh như muôn ngàn mảnh thủy tinh vỡ —

đẹp, nhưng đau.

---

Bên ngoài, mưa lại rơi.

Một chiếc xe đen lặng lẽ đỗ cách đó vài chục mét.

Trong xe, Cố Dạ Đình nắm chặt tay lái, ánh mắt nhìn xuyên qua lớp kính mờ.

Ông thấy rõ hình ảnh Kỷ Hạo Thiên cúi gần bên Tống Nhiên —

và ánh mắt con gái mình, run lên trong phút giây ngắn ngủi.

Một giọt máu rỉ ra nơi lòng bàn tay ông — vì siết quá chặt.

Đêm Không Có Sao

Cảnh 1 – Cố Dạ Đình & Kỷ Hạo Thiên

Đêm Hà Thành, một màu xám lạnh phủ kín.

Phòng họp trên tầng 35 của khách sạn Riverside chỉ còn hai người:

Cố Dạ Đình và Kỷ Hạo Thiên.

Giữa họ là bàn kính dài,

bên trên còn vương lại ly rượu chưa uống cạn và tập hồ sơ dày.

Cố Dạ Đình châm thuốc, khói thuốc cuộn quanh gương mặt ông —

lạnh, điềm tĩnh, nhưng trong đáy mắt ẩn ngọn lửa đang bốc cháy.

Kỷ Hạo Thiên ngả người ra ghế, nụ cười nhạt:

— “Cố tổng, tôi không nghĩ ông lại quan tâm đến những buổi tiệc của con gái như vậy.”

Cố Dạ Đình liếc qua, giọng trầm:

— “Tôi quan tâm đến những kẻ cố tình đến gần con gái tôi.”

— “Tôi chỉ đến với tư cách khách mời.

Còn nếu cô ấy muốn nói chuyện, đó là lựa chọn của cô ấy.”

Khói thuốc phả ra giữa không gian.

Cố Dạ Đình đặt điếu thuốc xuống, ánh nhìn như dao cắt:

— “Tôi biết rõ những gì anh đang làm, Kỷ tổng.

Anh đến gần không chỉ vì công việc.

Anh muốn thứ khác.”

Kỷ Hạo Thiên bật cười khẽ, không phủ nhận:

— “Có lẽ.

Nhưng Cố tổng, ông nên tự hỏi:

người bên cạnh ông, liệu còn trung thành như ông nghĩ?”

Cố Dạ Đình khựng, ánh mắt tối sầm.

— “Anh đang nói đến ai?”

Kỷ Hạo Thiên nghiêng người, ánh mắt sắc bén:

— “Tống Như Nguyệt.”

Không gian chết lặng.

Chỉ nghe tiếng đồng hồ treo tường nhích từng nhịp.

Cố Dạ Đình nheo mắt, giọng khàn:

— “Anh nên biết ranh giới của mình, Kỷ Hạo Thiên.”

Kỷ Hạo Thiên nhún vai, đứng dậy:

— “Ranh giới ư?

Có lẽ chính ông là người đã xóa nó, từ khi bắt đầu nghi ngờ người từng cùng ông đi qua nửa đời.”

Cửa mở, Kỷ Hạo Thiên bước ra, để lại Cố Dạ Đình đứng một mình giữa ánh đèn mờ.

Khói thuốc tản ra, mùi đắng lan khắp phòng.

Ông ngồi xuống, châm điếu khác,

nhưng tay run nhẹ — lần đầu trong suốt mấy chục năm, ông sợ mất kiểm soát.

---

Cảnh 2 – Tống Như Nguyệt & Cố Dạ Đình

Đêm cùng ngày, dinh thự nhà họ Cố.

Tiếng đồng hồ cổ gõ nhịp đều đều, ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên hành lang dài.

Tống Như Nguyệt bước ra từ phòng khách, trong tay vẫn cầm điện thoại —

tin nhắn từ số lạ vừa đến: “Người của ông ta đang theo sát cô.”

Cô đứng trước cửa phòng Dạ Đình, ánh mắt lạnh, đôi tay siết chặt.

Một thoáng ngập ngừng… rồi đẩy cửa bước vào.

Cố Dạ Đình đang ngồi bên bàn, áo sơ mi mở vài nút, ánh đèn chiếu lên gương mặt mệt mỏi.

Ông ngẩng lên:

— “Sao chưa ngủ?”

Tống Như Nguyệt nhìn thẳng, giọng nhẹ mà lạnh:

— “Anh cho người theo dõi tôi?”

Cố Dạ Đình im lặng.

Cái im lặng ấy đủ để xác nhận tất cả.

Cô cười nhạt, ánh mắt long lanh nước:

— “Vậy ra sau từng ấy năm, tôi chỉ là kẻ đáng nghi ngờ trong mắt anh?”

— “Anh chỉ muốn bảo vệ.”

— “Bảo vệ bằng cách giám sát à?”

Cô tiến lại gần, giọng cao hơn:

— “Anh có biết cảm giác bị chính chồng mình theo dõi là thế nào không, Dạ Đình?”

Ông đứng dậy, ánh nhìn căng cứng:

— “Nguyệt, anh thấy cô đi với Kỷ Hạo Thiên! Em muốn anh tin bằng cách nào?”

Cô bật cười, nước mắt rơi mà vẫn giữ vẻ kiêu hãnh:

— “Tôi đi gặp người đàn ông khác,

vì ở cạnh anh, tôi chẳng còn được là chính mình nữa.”

Một khoảng lặng chết người.

Cả hai nhìn nhau — trong đôi mắt đều là đau và giận,

nhưng sâu trong đó vẫn còn tàn dư của thứ gọi là yêu.

Cố Dạ Đình khẽ bước tới, tay siết lấy vai cô:

— “Nguyệt, đừng bắt anh phải nghi ngờ thêm nữa.”

Cô ngẩng đầu, nước mắt rơi lên mu bàn tay ông:

— “Thế thì anh đừng để tôi phải sợ anh.”

Hai người đứng đó, giữa phòng ngủ sang trọng,

nhưng khoảng cách như hai thế giới song song — không thể chạm.

Bên ngoài, sấm vang xa.

Gió tạt qua cửa sổ, làm bức ảnh gia đình trên bàn nghiêng lệch.

Tiếng Vỡ Giữa Đêm

Tiếng sấm rền vang.

Mưa bắt đầu nặng hạt.

Trong căn phòng lớn của dinh thự nhà họ Cố, không khí đặc quánh như khói thuốc chưa tan.

Cố Dạ Đình đứng giữa phòng, khuôn mặt u ám, còn Tống Như Nguyệt thì quay lưng,

mái tóc dài rối vì gió, đôi vai run lên vì tức giận lẫn uất ức.

Giọng ông trầm khàn:

— “Em có thể hận anh, nhưng đừng lẩn tránh anh, Nguyệt.”

Cô không quay lại.

— “Tôi không hận. Tôi chỉ thấy… đau.”

Tiếng “đau” ấy vừa thoát ra, cửa phòng bị đẩy bật mở.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Tống Nhiên, Minh Dạ, Tâm An và Thiên Dã cùng lúc chạy vào,

mắt ai nấy đều hoảng loạn.

— “Ba! Mẹ! Có chuyện gì vậy ạ?” — Tống Nhiên thốt lên, ánh mắt chuyển từ người này sang người kia.

Minh Dạ siết chặt tay nắm cửa, giọng thấp nhưng run:

— “Ba mẹ đang cãi nhau à?”

Tâm An tiến lại, đặt tay lên vai mẹ:

— “Mẹ, có chuyện gì xảy ra sao? Sao mẹ lại khóc?”

Tống Như Nguyệt khẽ lắc đầu, lau vội nước mắt:

— “Không sao đâu… Các con về phòng đi.”

Cố Dạ Đình định nói gì đó, nhưng rồi lại nuốt xuống.

Ông nhìn những đứa con của mình — những đứa từng khiến ông tự hào nhất —

và trong ánh mắt họ, giờ chỉ còn nỗi sợ và bối rối.

Thiên Dã nắm tay áo anh trai, giọng nhỏ xíu:

— “Anh Dạ… họ sẽ ly hôn à?”

Câu hỏi ấy như nhát dao lạnh xuyên qua tim mọi người.

Phòng im bặt.

Tất cả đều nghe, nhưng không ai đủ can đảm trả lời.

Tống Như Nguyệt quay sang, khẽ cúi xuống, giọng dịu lại:

— “Không đâu con, mẹ và ba chỉ… hiểu lầm thôi.”

Nhưng Cố Dạ Đình khẽ nói, giọng trầm lạnh,

— “Nếu là hiểu lầm, thì em không cần trốn tránh anh như vậy.”

Tống Nhiên lập tức chen vào, ánh mắt sắc:

— “Ba! Mẹ đã nói là không sao! Sao ba cứ phải làm căng vậy?”

Cố Dạ Đình nhìn con gái, đôi mắt vốn đầy uy lực nay thoáng chùng xuống.

— “Con không hiểu chuyện người lớn đâu, Nhiên.”

Cô siết nắm tay, giọng lạc đi:

— “Không hiểu chuyện người lớn… hay người lớn chẳng còn hiểu chuyện của nhau?”

Không ai đáp.

Mưa ngoài kia nặng hơn, dội vào khung cửa sổ.

Tâm An nhìn quanh, khẽ thì thầm:

— “Căn nhà này… đã lâu rồi không có bữa cơm chung.”

Tống Như Nguyệt lặng đi.

Cố Dạ Đình nhìn từng khuôn mặt con mình —

những đứa trẻ ông từng nghĩ mình bảo vệ được suốt đời,

nhưng giờ chính ông lại khiến chúng tổn thương.

Giọng ông khàn hẳn đi:

— “Các con về phòng nghỉ đi. Mọi chuyện để ba mẹ giải quyết.”

Tống Nhiên còn định nói gì đó, nhưng Tâm An kéo lại, lắc đầu khẽ:

— “Chị, để họ yên.”

Bốn anh em rời khỏi phòng trong im lặng.

Cửa khép lại.

Bên trong, chỉ còn hai người lớn giữa căn phòng lạnh —

và tiếng mưa rơi ngoài kia, như từng giọt vỡ vụn của niềm tin.

Bữa Sáng Thiếu Một Người

Sáng hôm sau.

Trời Hà Thành mờ sương.

Ánh nắng yếu ớt rọi qua hàng cửa kính lớn của phòng ăn dinh thự họ Cố,

chiếu lên bộ bàn dài phủ khăn trắng,

trên đó là những món ăn tinh tế được chuẩn bị tỉ mỉ —

nhưng ghế đầu bàn trống trơn.

Tống Như Nguyệt không xuống.

Người làm đứng bối rối ở góc phòng, tay xoay xoay khăn ăn.

Cố Tống Nhiên, Minh Dạ, Tâm An và Thiên Dã đã ngồi đầy đủ,

mỗi người một vẻ,

nhưng không ai mở lời.

Chỉ có tiếng leng keng nhẹ của muỗng chạm vào tách trà —

âm thanh nhỏ đến mức như đâm vào lòng.

Cửa phòng ăn mở ra, Cố Dạ Đình bước vào.

Ông mặc sơ mi đen, áo vest khoác hờ, gương mặt không một biểu cảm.

Ngồi xuống ghế chủ tọa, ông nhìn quanh bàn ăn —

rồi dừng lại ở chiếc ghế trống đối diện.

Một thoáng, đôi mắt ông khẽ tối đi.

Ông cất giọng trầm:

— “Mẹ các con đâu?”

Người giúp việc cúi đầu:

— “Dạ… bà chủ nói hôm nay không muốn ăn.

Bà bảo để phần lên phòng.”

Không khí như bị rút cạn.

Tống Nhiên đặt nhẹ muỗng xuống bàn, giọng bình tĩnh nhưng đầy sắc lạnh:

— “Ba, mẹ khóc suốt đêm qua.

Nếu ba còn chút thương mẹ, thì đừng ép mẹ nữa.”

Minh Dạ ngẩng đầu nhìn chị, khẽ kéo tay áo:

— “Chị…”

Nhưng Tống Nhiên vẫn nhìn thẳng vào ba mình:

— “Tụi con đều thấy, đều nghe.

Ba nghi ngờ mẹ, rồi khiến cả nhà này lạnh như mộ đá.”

Cố Dạ Đình im lặng, bàn tay đặt trên muỗng cà phê khẽ siết.

Ánh mắt ông, dù cố giữ bình tĩnh, vẫn thoáng đau nhói:

— “Con nghĩ ba muốn thế sao?”

Tâm An xen vào, giọng nhẹ hơn nhưng đầy ý tứ:

— “Ba à, đôi khi… giữ một người không phải bằng quyền lực,

mà bằng lòng tin.”

Câu nói ấy khiến cả bàn ăn im lặng thêm lần nữa.

Chỉ còn tiếng kim đồng hồ và tiếng mưa ngoài hiên lác đác rơi.

Thiên Dã cúi đầu, giọng ngây thơ mà nghẹn:

— “Hay… con lên gọi mẹ xuống nhé?”

Không ai trả lời.

Một lúc lâu sau, Cố Dạ Đình khẽ nói:

— “Không cần.

Để mẹ con nghỉ.”

Ông đứng dậy, rời bàn ăn.

Tiếng bước chân vang xa dọc hành lang dài.

Khi cửa phòng ăn khép lại, Tống Nhiên nhìn theo bóng lưng ông,

rồi thở ra thật khẽ:

— “Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì căn nhà này cũng chẳng còn ai muốn về.”

Minh Dạ cúi đầu, Tâm An siết tách trà, còn Thiên Dã chỉ nhìn lên trần nhà,

đôi mắt trong veo của tuổi mười bốn nay đục ngầu bởi điều gì đó gọi là buồn.

Bóng Người Ghé Thăm

Cảnh 1 – Nụ Cười Giữa Căn Nhà Lạnh

Sáng muộn.

Cơn mưa đêm qua vừa dứt, để lại bầu trời xám nhạt và mùi đất ẩm.

Tiếng xe hơi dừng lại trước cổng dinh thự nhà họ Cố.

Người tài xế bước xuống mở cửa.

Lục Thành bước ra — vest xám, dáng người cao, nụ cười ấm và đôi mắt luôn toát lên vẻ gần gũi.

Anh mới 34 tuổi, trẻ hơn Cố Dạ Đình gần chục tuổi, nhưng từng là người em thân thiết nhất của ông.

Cửa lớn mở, quản gia Lâm vội cúi đầu:

— “Chú Lục, chú đến sớm quá.”

Lục Thành cười hiền:

— “Không sớm đâu, lâu rồi tôi chưa ghé.

Nghe nói mấy đứa nhỏ đều về, tôi nhớ tụi nó lắm.”

Anh vừa bước vào sảnh, đã nghe tiếng nói cười nhỏ từ phòng khách.

Thiên Dã đang ngồi chơi game cùng Minh Dạ, còn Tâm An thì đang đọc sách.

Chỉ có Tống Nhiên vẫn ngồi trầm ngâm nơi cửa sổ, mắt nhìn ra khu vườn Tulip.

Khi thấy bóng người quen, Thiên Dã bật dậy:

— “Chú Lục! Chú Lục về rồi kìa!”

Cậu chạy tới ôm lấy anh, nụ cười ngây ngô khiến cả căn nhà sáng lên phần nào.

Tâm An cũng đứng dậy, khẽ cười:

— “Lâu rồi chú mới đến. Hôm nay có mang bánh cho tụi con không đấy?”

Lục Thành bật cười:

— “Có chứ, chú biết khẩu vị từng đứa luôn mà.”

Anh ra hiệu cho tài xế mang vào một giỏ quà lớn: bánh, sách, vài món đồ nhỏ xinh từ nước ngoài.

Không khí phòng khách lập tức ấm hơn.

Minh Dạ, dù ít nói, cũng mỉm cười:

— “Chú vẫn chu đáo như hồi trước.”

Tống Nhiên lúc này mới quay lại, giọng khẽ:

— “Chú đến đúng lúc đấy. Cả nhà mấy hôm nay… hơi lặng.”

Lục Thành nhìn cô, ánh mắt hiền hòa nhưng thấu hiểu:

— “Chú biết.

Chú về, không phải chỉ để thăm tụi con đâu.”

Không khí thoáng chùng xuống.

Thiên Dã ngơ ngác:

— “Chú nói gì vậy?”

Lục Thành mỉm cười, xoa đầu cậu:

— “Không sao, chuyện người lớn thôi.

Còn tụi con, cứ vui vẻ đi, để căn nhà này còn tiếng cười.”

Ánh nắng cuối cùng rọi qua cửa kính, chạm vào nụ cười dịu dàng của người chú.

Trong khoảnh khắc, căn phòng bỗng có hơi ấm thật sự —

như thể anh mang nắng theo về cùng mình.

---

Cảnh 2 – Cuộc Trò Chuyện Sau Cánh Cửa

Buổi trưa.

Cố Dạ Đình vừa từ công ty về, áo sơ mi vẫn còn vương bụi nắng.

Anh bước vào thư phòng, nơi Lục Thành đã ngồi sẵn, hai tay cầm ly trà nóng.

Họ im lặng một lúc.

Cố Dạ Đình khẽ nói:

— “Anh biết chú sẽ đến.”

Lục Thành ngẩng đầu, ánh mắt điềm đạm:

— “Anh không cần đoán, em vốn chẳng giỏi giấu.

Dạo gần đây, tin về anh và chị dâu lan ngoài kia rồi.”

Cố Dạ Đình nhíu mày:

— “Lan?”

— “Ừ.

Giới thương trường không có gì giữ được kín mãi.

Đặc biệt là khi có người muốn nó lan ra.”

Ánh mắt Dạ Đình lạnh hẳn:

— “Kỷ Hạo Thiên?”

Lục Thành đặt ly trà xuống, gật khẽ:

— “Em không chắc, nhưng anh ta đang đi quá xa.

Anh nên cẩn trọng, vì thứ anh ta muốn… không chỉ là người, mà cả đế chế họ Cố.”

Không gian trầm đặc.

Cố Dạ Đình siết chặt tay, giọng trầm khàn:

— “Anh không để yên đâu.”

Lục Thành đứng dậy, đặt tay lên vai anh:

— “Em biết. Nhưng anh nên nhớ… chị dâu vẫn là người đau nhất.

Nếu anh không kéo chị ấy về, Kỷ Hạo Thiên sẽ làm điều đó thay anh.”

Câu nói ấy như đâm thẳng vào tim.

Cố Dạ Đình nhìn người em, trong ánh mắt dồn nén quá nhiều thứ:

giận, bất lực, và thứ gì đó rất giống hối hận.

Lục Thành cười nhẹ, rời đi:

— “Em không xen vào chuyện hai người.

Chỉ mong lần sau em đến, bàn ăn nhà họ Cố lại đủ năm người.”

Khi cửa đóng lại, Cố Dạ Đình vẫn ngồi yên rất lâu.

Trong im lặng, ánh nắng chiều nghiêng qua khung cửa sổ,

hắt lên tấm ảnh gia đình cũ treo trên tường —

nơi tất cả vẫn đang mỉm cười, chưa biết rằng một ngày,

niềm tin ấy sẽ sụp đổ.

Bữa Cơm Không Tiếng Nói

Cơn mưa chiều buông nhẹ.

Dinh thự nhà họ Cố chìm trong thứ ánh sáng ảm đạm.

Sau khi Lục Thành rời đi, căn nhà lại trở về sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

Quản gia Lâm nhẹ nhàng bước lên lầu, khẽ gõ cửa phòng:

— “Phu nhân… Chú Lục vừa mới ghé, thăm mấy cậu chủ, tiểu thư. Giờ chú ấy về rồi.”

Bên trong, Tống Như Nguyệt vẫn đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra khoảng sân ướt nước.

Bà không đáp, chỉ khẽ gật đầu, giọng mệt mỏi:

— “Tôi biết rồi, dọn cơm đi.”

Một lát sau, khi mọi người đã ngồi quanh bàn ăn lớn, không khí trở nên kỳ lạ.

Cố Dạ Đình ở vị trí đầu bàn, trầm mặc.

Minh Dạ, Tống Nhiên, Tâm An, và Thiên Dã đều ngồi yên, chẳng ai nói gì.

Rồi, Tống Như Nguyệt bước xuống.

Chiếc váy lụa trắng đơn giản, tóc cột thấp, khuôn mặt hơi xanh — không còn là dáng vẻ người phụ nữ dịu dàng từng khiến cả căn nhà sáng bừng.

Thiên Dã định cất tiếng:

— “Mẹ... mẹ xuống rồi ạ.”

Như Nguyệt mỉm cười khẽ:

— “Ừ, ăn đi con.”

Bà ngồi xuống bên cạnh Cố Dạ Đình. Khoảng cách giữa họ rất gần, nhưng lại như cách xa cả vạn dặm.

Cố Dạ Đình gắp cho bà miếng cá, giọng trầm thấp:

— “Ăn chút đi, em gầy nhiều rồi.”

Như Nguyệt khựng lại, nhìn đũa trong tay, rồi khẽ nói:

— “Em vẫn ổn.”

Câu trả lời ngắn, lạnh nhạt, rơi vào không khí khiến cả bàn ăn như đóng băng.

Tống Nhiên cúi đầu, Minh Dạ liếc qua cha, rồi lại im lặng.

Chỉ có tiếng va chạm của chén đũa vang khẽ, đều đặn như một nhịp tim mệt mỏi.

Một lúc lâu, Cố Dạ Đình buông đũa, nói khẽ:

— “Lục Thành có nói gì không?”

Quản gia vừa rót canh, nghe thấy liền đáp thay:

— “Dạ, chú ấy chỉ dặn cậu chủ, tiểu thư ăn uống điều độ... và nhắn rằng lần sau sẽ mang bánh ngọt đến cho tiểu thư Tâm An.”

Tâm An khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười chỉ thoáng qua rồi vụt tắt.

Không ai để ý, Tống Như Nguyệt khẽ siết tay lại, dưới bàn, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Ánh mắt bà liếc qua Dạ Đình, không nói gì thêm.

Bữa cơm kết thúc trong im lặng.

Khi mọi người rời khỏi bàn, Cố Dạ Đình vẫn ngồi yên, nhìn chiếc ghế trống bên cạnh.

Chiếc ghế ấy từng là nơi người phụ nữ ông yêu ngồi, từng cười, từng đỡ tay ông rót trà.

Giờ chỉ còn lại hơi lạnh.

Ở góc cầu thang, Tống Nhiên đứng nhìn, ánh mắt cô chồng chéo giữa thương và giận.

Cô quay sang Minh Dạ, giọng nhỏ:

— “Nếu mọi thứ cứ thế này... sớm muộn gì căn nhà này cũng vỡ.”

Minh Dạ không đáp, chỉ nhìn theo dáng mẹ đang bước lên lầu, bóng lưng nhỏ bé, cô độc.

Cậu khẽ nói một câu gần như thì thầm:

— “Có lẽ... nó đã vỡ từ lâu rồi, chỉ là chúng ta không chịu nhìn.”

Sự Im Lặng Của Kẻ Tổn Thương

Chiều muộn, ánh nắng nghiêng qua những hàng cây bên đường.

Khu trung tâm Hà Thành vẫn ồn ào, xa hoa như mọi khi — nơi những con người thuộc tầng lớp danh giá thường gặp nhau trong những cuộc nói chuyện tưởng chừng bình thường, nhưng ẩn sau là ngàn tầng sóng ngầm.

Chiếc xe đen sang trọng dừng trước khách sạn Grand Solace.

Người đàn ông bước xuống, vest đen, gương mặt lạnh, khí chất uy nghi — Cố Dạ Đình.

Anh đến không báo trước.

Một cuộc hẹn công việc bị hủy giữa chừng, khiến anh vô tình đi ngang qua nơi ấy.

Nhưng số phận luôn biết cách sắp đặt những khoảnh khắc con người không muốn thấy nhất.

Qua khung cửa kính tầng trệt, anh nhìn thấy cô.

Tống Như Nguyệt.

Cô ngồi bên bàn gần cửa sổ, đối diện Kỷ Hạo Thiên — người đàn ông trẻ tuổi, dáng ngồi tự tin, ánh mắt chăm chú về phía cô, và nụ cười nửa như dịu dàng, nửa như thách thức.

Cố Dạ Đình đứng lặng.

Không một lời, không một cử động, chỉ có bàn tay anh khẽ siết chặt lấy chìa khóa xe.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh xung quanh như biến mất.

Từ bên trong, Kỷ Hạo Thiên nghiêng người rót rượu cho Như Nguyệt.

Bà thoáng khựng lại, rồi mỉm cười nhận ly, ánh mắt không tránh khỏi nét do dự.

Cố Dạ Đình nhìn thấy tất cả — từng cử chỉ, từng ánh nhìn, từng nụ cười.

Anh không bước vào.

Anh chỉ quay người, rời khỏi nơi ấy, đôi mắt trầm đến mức người khác không dám nhìn thẳng.

---

Đêm xuống.

Khi Tống Như Nguyệt trở về dinh thự, sân nhà chỉ còn ánh đèn vàng và tiếng côn trùng yếu ớt.

Cửa mở ra — Cố Dạ Đình đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, áo sơ mi đã tháo khuy cổ, cà vạt lỏng, trông mệt mỏi nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ.

Như Nguyệt thoáng sững người, tay cầm túi xách khẽ run:

— “Anh… chưa ngủ à?”

Anh nhìn lên.

Ánh mắt không có giận, không có đau, chỉ là một tầng lạnh đến mức trống rỗng.

— “Anh chờ em.”

Giọng anh trầm thấp, khàn nhẹ.

Bà hít một hơi thật sâu, cố giữ giọng bình tĩnh:

— “Chỉ là gặp đối tác, không có gì cả.”

Cố Dạ Đình im lặng vài giây, rồi đứng dậy, bước đến gần, ánh mắt như xuyên thấu qua từng lớp vỏ ngoài của lời nói.

Anh không hỏi thêm, cũng không tranh cãi.

Chỉ khẽ nói:

— “Về nhà đi, Như Nguyệt.”

Một câu nói bình thường, nhưng đủ khiến tim bà siết lại.

Không còn “em”, không còn dịu dàng như trước, chỉ là “Như Nguyệt” – lạnh lẽo, xa cách.

Cố Dạ Đình quay lưng bước đi, bóng anh khuất dần sau cầu thang.

Tống Như Nguyệt đứng yên giữa phòng khách, lòng rối bời.

Nước mắt không rơi, nhưng ánh nhìn của bà dần nhòe đi — như thể vừa mất đi điều gì đó quan trọng hơn cả niềm kiêu hãnh.

Trên tầng hai, ánh đèn phòng Dạ Đình bật sáng suốt đêm.

Không ai biết, trong căn phòng ấy, người đàn ông từng nắm cả thương trường trong tay lại đang ngồi một mình, nhìn vào khoảng không, tay vẫn nắm chặt chiếc nhẫn cưới đã trầy xước theo năm tháng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc