“Nếu muốn phân biệt chị gái, thật ra là một chuyện vô cùng đơn giản.”
“Rốt cuộc, em đã từng là một người ghê tởm như một con sâu ở trong chỗ tối nhìn trộm chị gái nhiều năm như vậy, trên thế giới này, sẽ không có người nào hơn em quen thuộc nhất cử nhất động của chị gái.”
…
Sau khi ra khỏi không gian của Diệp Tuân, cô thấy đám người Lam Lam đang giằng co với Mục Uyển Oánh.
Khi Mục Uyển Oánh ở căn cứ Vĩnh Đông, bà thức tỉnh dị năng phòng ngự hệ lôi cũng không coi là kẻ mạnh, ở trong căn cứ chỉ có thể được coi là trung đẳng.
Mà hiện tại, bà đứng trước mặt mấy dị năng giả thực lực ở căn cứ Lâm Nam, khi thế hung ác ngoan cường nhưng một chút cũng không rơi vào thế yếu.
Đám người Lam Lam đứng đối diện phòng thủ, sau khi phát hiện cô và Diệp Tuân xuất hiện, lập tức lớn tiếng nói với người phụ nữ đang tức giận:
“Mau ngừng đánh, con gái của cô đã ra, chuyện gì cũng không có… Không đấu.”
Bởi vì nhìn thấy cô và Diệp Tuân cùng nhau xuất hiện lần nữa Lam Lam vừa mừng vừa sợ, như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức thay đổi sắc mặt:
“… Cô ấy sao có thể hoàn hảo không một chút hoa tổn nào trở ra? Không gian của anh Tuân, không phải là ngoại trừ hắn ra không thể chứa bất luận vật còn sống nào sao…”
Nhưng những lời nói khiếp sợ của Lam Lam quá nhỏ, trừ bỏ Mập Mạp bên cạnh cô ấy ra thì không người nào nghe thấy, không chỉ cô ấy, trên mặt đám người Mập Mạp, Hứa Lâm cũng đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ đến khó tin.
Chỉ có Mục Uyển Oánh là người không để ý tới chuyện này.
Người phụ nữ nghe được động tĩnh phía sau, liền lập tức xoay người, hốt hoảng lại vui mừng chạy về phía cô, giống như đánh mất rồi lại tìm được gắt gao ôm cô vòng trong ngực.
“Kha Kha, Kha Kha, con có sao không? Có bị đau ở nơi nào hay không…”
Mục Uyển Oanh dùng một tay ôm chặt lấy cô, một tay vội vàng kiểm tra cơ thể của cô, hai mắt khẩn trường quét qua từng tấc da thịt bên ngoài của cô.
“Con không việc gì mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, lúc nảy là do đội trưởng Diệp dị năng mất khống chế mới đem con kéo vào không gian của hắn.”
Cô kiêm nhẫn trấn an cảm xúc của người phụ nữ, mặt bất động thanh sắc rời xa phía sau Diệp Tuân.
“Dị năng mất khống chế?”
Sắc mặt Mục Uyển Oánh cũng thay đổi, bà chậm rãi đem cô che chắn ở phía sau, chậm rãi quét qua đám người Diệp Tuân và Lam Lam, nói:
“Dị năng mất khống chế dẫn tới bạo động là rất nguy hiểm, đặc biệt là đội trưởng Diệp là người có dị năng rất mạnh. Nhiệm vụ phân phối của các người ở Lâm Nam, đều không không có kiểm tra trước chuyện này sao?”