Buổi sáng hôm sau, thành phố vẫn còn lác đác mưa nhẹ. Mùi ẩm lạnh của sương sớm len qua khung cửa sổ. Kỳ Trân thức dậy muộn hơn thường lệ, đầu vẫn còn vương chút cảm giác mơ hồ của đêm qua.
Trên bàn là chiếc điện thoại cô quên chưa tắt chuông. Một tin nhắn mới hiện lên — từ Lưu Diên.
> “Hôm qua em quên nói cảm ơn chị. Em từng nghĩ sẽ chẳng còn can đảm để gặp lại, nhưng nhờ có đám cưới ấy… em thấy nhẹ lòng hơn. Em hy vọng chị cũng vậy.”
Kỳ Trân nhìn dòng chữ thật lâu. Cô không trả lời ngay. Tay cầm điện thoại, ánh mắt khẽ dao động — như đang cân nhắc giữa việc nhắn lại hay để im như thế.
Cuối cùng, cô chỉ gõ vài chữ:
> “Ừ. Gặp lại em, chị cũng thấy nhẹ hơn rồi. Giữ gìn nhé.”
Cô đặt điện thoại xuống, bước ra ban công. Ánh sáng mờ chiếu qua mây, phản lên mái ngói ướt nước. Tiếng xe ngoài đường bắt đầu vang lên, cuộc sống lại trở về nhịp thường ngày.
Cô ngẩng đầu hít sâu một hơi, gió lạnh nhưng dễ chịu.
Không còn những tiếng nhạc, không còn pháo hoa hay ánh đèn lộng lẫy — chỉ có một buổi sáng bình thường, và trong lòng, cảm giác bình yên vừa đủ.
Dưới phố, một chiếc xe chạy ngang qua, thoáng thấy bóng Lưu Diên ngồi bên trong, gương mặt nghiêng nhìn ra ngoài cửa kính.
Ánh mắt họ không chạm nhau, nhưng dường như đều hiểu: có những người, chỉ cần từng gặp trong đời, đã đủ để nhớ mãi.
Kỳ Trân khẽ mỉm cười.
Không phải nụ cười của tiếc nuối, mà là của chấp nhận.
Mọi thứ đã qua, nhưng không mất — nó chỉ trở thành một phần yên tĩnh trong lòng, không còn khiến người ta đau, mà chỉ khiến họ trưởng thành hơn.
Cô quay vào nhà, rót một ly cà phê, ánh nắng đầu tiên xuyên qua mây chiếu lên bàn.
Một chương cũ đã khép lại, êm đềm, không lời tạm biệt.
Và có lẽ, chỉ như thế mới là kết thúc thật sự — không ồn ào, không bi kịch, chỉ là một buổi sáng bình thường giữa hai người từng yêu, từng nhớ, rồi học cách mỉm cười khi nghĩ về nhau.
Ánh nắng nhẹ hắt qua rèm cửa. Tiếng chim ngoài vườn vang lên trong trẻo, báo hiệu một ngày mới. Chu Thừa Dạ vừa thức dậy thì nghe tiếng Tinh Nhiên gọi khẽ từ phòng tắm. Giọng cô run run, vừa lo vừa vui:
— Anh… anh Dạ… hình như… em có thai rồi.
Anh sững lại, bước nhanh đến. Trong tay cô là que thử với hai vạch đỏ hiện rõ ràng. Tinh Nhiên ngẩng lên nhìn anh, mắt rưng rưng.
Một thoáng im lặng, rồi Chu Thừa Dạ bật cười — một nụ cười hiếm khi nhẹ nhõm đến thế. Anh ôm chầm lấy cô, giọng anh trầm mà ấm:
— Thật sao? Vậy là… chúng ta sắp làm cha mẹ rồi.
Tinh Nhiên gật đầu, nước mắt rơi trên vai anh, vừa hạnh phúc vừa xúc động.
— Em không dám tin… Nhưng đúng là thật rồi anh ạ.
Anh khẽ vuốt tóc cô, nụ cười vẫn không tắt:
— Tốt quá… Anh cứ nghĩ đám cưới này đã là niềm vui lớn nhất. Không ngờ hôm nay còn có món quà này.
Cô tựa đầu vào ngực anh, nghe rõ tiếng tim anh đập mạnh. Cảm giác an yên lan khắp không gian.
Một lát sau, Kỳ Trân đến thăm, vừa bước vào đã thấy anh trai và chị dâu đang cười.
— Gì mà sáng sớm đã vui thế này?
Chu Thừa Dạ quay sang, ánh mắt đầy hãnh diện:
— Anh sắp làm ba rồi.
Kỳ Trân đứng sững, mất vài giây mới bật cười:
— Thật ạ? Trời, tin này còn vui hơn cả tiệc hôm qua nữa.
Tinh Nhiên mỉm cười, tay nắm chặt tay chồng:
— Chắc ông trời thương tụi em.
Kỳ Trân lại gần, nhìn hai người mà lòng nhẹ hẳn đi. Sau tất cả, mọi thứ cuối cùng cũng tìm được chỗ của mình — hạnh phúc, trọn vẹn, bình yên.
Cô ra ban công, ngước nhìn bầu trời trong xanh sau mưa, khẽ mỉm cười.
Trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác lạ:
Hóa ra, đôi khi hạnh phúc của người khác cũng có thể khiến mình cảm thấy bình yên.
Bên trong, tiếng cười của Tinh Nhiên và Chu Thừa Dạ vang lên, hòa cùng ánh nắng sớm — một khởi đầu mới, tràn đầy sự sống.
Buổi trưa hôm ấy, biệt thự nhà họ Chu sáng rực trong nắng đầu mùa. Không khí tràn ngập tiếng cười, khác hẳn vẻ tĩnh lặng thường ngày. Từ khi Tinh Nhiên và Chu Thừa Dạ báo tin vui, căn nhà vốn im ắng bỗng trở nên ấm áp lạ thường.
Kỳ Trân ngồi ở bàn ăn, khẽ mỉm cười nhìn anh trai và chị dâu. Cô không nhớ lần cuối cùng thấy anh mình cười thoải mái như thế là khi nào. Từ sau khi ba mẹ mất, anh gần như gánh cả gia tộc trên vai, chỉ biết đến công việc và trách nhiệm. Giờ đây, giữa bữa cơm gia đình, ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết khi nhìn vợ — đó là điều mà ai cũng có thể cảm nhận được.
Tinh Nhiên nhẹ nhàng nói, tay khẽ đặt lên bụng:
— Em vẫn chưa tin được, mọi chuyện diễn ra nhanh quá.
Chu Thừa Dạ nắm lấy tay cô, giọng trầm ấm mà kiên định:
— Dù nhanh hay chậm, chỉ cần là em, anh đều sẵn lòng.
Kỳ Giao — cháu gái nhỏ — đang ngồi cạnh Kỳ Trân, nghe vậy liền reo lên:
— Chú Dạ sắp có em bé hả? Con được bế em bé không ạ?
Cả bàn bật cười. Tinh Nhiên vuốt tóc cô bé:
— Dĩ nhiên là được rồi, con sẽ là chị họ đầu tiên của em bé đấy.
Kỳ Giao vui sướng ôm chặt lấy Kỳ Trân:
— Dì ơi, nhà mình sắp đông vui hơn rồi!
Kỳ Trân xoa đầu con bé, ánh mắt dịu dàng.
— Ừ, dì cũng thấy vui lắm.
Không khí trong căn nhà tràn đầy tiếng nói cười, nhưng trong sâu thẳm, ai nấy đều cảm nhận được một điều: từ khi ba mẹ mất, đây là lần đầu tiên cả nhà họ Chu có thể thật sự ngồi lại cùng nhau, vừa ăn vừa cười, không bàn công việc, không nhắc đến trách nhiệm — chỉ là một bữa cơm đúng nghĩa của gia đình.
Một lát sau, người giúp việc bước vào, khẽ nói:
— Thưa cậu, mẹ của cô Lưu Diên đến ạ.
Không khí trong phòng thoáng ngừng lại. Kỳ Trân khẽ ngẩng đầu, tim hơi se lại.
Chu Thừa Dạ nhìn em gái, gật nhẹ như ra hiệu không sao.
Cánh cửa mở ra, bà Lưu bước vào. Dáng vẻ vẫn thanh lịch, quý phái, nhưng ánh mắt đã bớt lạnh. Bà khẽ cười:
— Tôi nghe tin vui của hai đứa, nên qua chúc mừng. Chúc gia đình thêm nhiều may mắn và bình an.
Tinh Nhiên nhanh nhẹn đứng dậy mời vào, nụ cười rạng rỡ:
— Cảm ơn cô, cô đến thật đúng lúc, vừa kịp ăn trưa với nhà con.
Bà Lưu gật đầu nhẹ. Khi ánh mắt bà chạm đến Kỳ Trân, hai người chỉ im lặng trong thoáng chốc — một ánh nhìn ngắn ngủi, nhưng đủ nói thay bao điều. Không còn sự lạnh lùng, chỉ là một cái gật đầu nhỏ, chứa đựng sự thừa nhận lặng lẽ.
Kỳ Trân đứng dậy, khẽ chào:
— Cháu cảm ơn cô đã đến.
Bà Lưu đáp lại bằng giọng nhẹ như gió:
— Con trông tốt hơn trước nhiều rồi. Giữ gìn sức khỏe, nghe chưa?
Cả nhà ngồi lại, tiếng nói cười lại vang lên khắp phòng.
Bên ngoài cửa sổ, nắng chiếu nghiêng qua tán lá, phản chiếu lên khung bàn ăn — nơi những người từng chịu mất mát, tổn thương, giờ lại tìm được niềm vui mới.
Chu Thừa Dạ khẽ nhìn lên bức ảnh ba mẹ treo trên tường, mỉm cười.
— Ba mẹ à… nhà mình ổn rồi.
Bên cạnh, Kỳ Trân cũng ngước nhìn, ánh mắt dịu đi.
Cô khẽ nói trong lòng: Phải, cuối cùng… nhà mình thật sự ổn rồi.
Ngoài sân, tiếng Kỳ Giao cười vang trong nắng, hòa cùng gió và hương hoa nhè nhẹ.
Một chương mới của nhà họ Chu bắt đầu — không còn quyền thế, không còn áp lực, chỉ còn tình thân, yêu thương và những nụ cười thật lòng.
Buổi chiều hôm đó, ánh nắng muộn phủ lên toàn thành phố một màu vàng nhạt. Từ sau lễ cưới của Chu Thừa Dạ và Tinh Nhiên, cuộc sống của Kỳ Trân đã yên ắng trở lại — cho đến khi một chuyện bất ngờ xảy ra.
Trên trang nhất của một tờ tạp chí lớn, dòng tít hiện rõ:
“Doanh nhân trẻ Kỳ Trân – Ái nữ nhà họ Chu và nhà thiết kế Lưu Diên công khai tình cảm.”
Bức ảnh kèm theo chụp lúc hai người cùng rời khỏi một sự kiện tối qua: Kỳ Trân nắm tay Lưu Diên, cả hai cùng cười nhẹ, ánh mắt hướng về nhau, bình thản và tự nhiên — không giấu giếm, cũng không phô trương.
Tin tức lan nhanh. Buổi sáng hôm sau, điện thoại Kỳ Trân gần như reo không ngừng. Bạn bè, đối tác, báo chí — ai cũng bất ngờ. Nhưng kỳ lạ là, thay vì chỉ trích hay nghi ngờ, đa phần là lời chúc mừng.
Trong nhà, Chu Thừa Dạ đang đọc báo thì thấy tấm hình ấy. Anh im lặng vài giây, rồi bật cười.
Tinh Nhiên bước đến, tựa vào vai anh:
— Em thấy rồi, phải không? Em ấy trông hạnh phúc thật sự.
Chu Thừa Dạ gấp tờ báo lại, giọng trầm mà dịu:
— Ừ, anh chưa từng thấy con bé cười như thế từ lâu lắm rồi.
Ở góc khác, bà Lưu – mẹ của Lưu Diên – ngồi trầm ngâm trước màn hình. Sau vài phút, bà khẽ thở ra, rồi nói với người giúp việc:
— Chuẩn bị xe đi, tôi sang nhà họ Chu một chuyến.
Khi bà Lưu đến, Kỳ Trân và Lưu Diên đều đã ở đó. Hai cô ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, nắm tay nhau không giấu giếm.
Không khí thoáng căng trong vài giây, nhưng bà Lưu chỉ nhìn con gái, khẽ hỏi:
— Con chắc chứ?
Lưu Diên ngẩng lên, ánh mắt kiên định:
— Con chưa từng chắc điều gì hơn thế này.
Kỳ Trân cũng đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
— Cháu sẽ không để Diên phải chịu thiệt thòi. Dù là ai, dù ở đâu, cháu vẫn sẽ bảo vệ cô ấy.
Một thoáng im lặng. Rồi bà Lưu mỉm cười — nụ cười hiếm thấy nơi người phụ nữ luôn kiêu hãnh ấy:
— Hai đứa trưởng thành rồi. Nếu đã lựa chọn, hãy sống thật tốt, để người khác thấy tình yêu cũng có nhiều hình dạng đẹp đẽ như thế nào.
Không khí dần ấm lại. Chu Thừa Dạ, Tinh Nhiên, và cả Kỳ Giao đều bước ra chào. Cô bé chạy đến ôm lấy Lưu Diên, reo lên:
— Cô Diên ơi, bây giờ cô là người nhà con thật rồi hả?
Cả phòng bật cười. Lưu Diên xoa đầu con bé:
— Ừ, là người nhà con thật rồi.
Ngày hôm đó, báo chí đưa tin liên tục, hình ảnh hai cô gái xuất hiện khắp nơi — không phải như một scandal, mà là như một câu chuyện đẹp.
Tiêu đề phụ trên báo buổi tối viết:
> “Tình yêu không phân biệt giới tính — chỉ cần hai người dám nắm tay nhau giữa ánh sáng.”
Kỳ Trân và Lưu Diên cùng xem tin tức trên sofa, ánh đèn trong phòng hắt nhẹ lên gương mặt cả hai.
Lưu Diên dựa đầu vào vai cô, khẽ cười:
— Cuối cùng thì, mình cũng không phải trốn nữa.
Kỳ Trân nắm chặt tay cô, giọng nhỏ nhưng chắc:
— Ừ. Giờ thì chỉ còn sống thật với lòng mình thôi.
Bên ngoài, hoàng hôn buông xuống, ánh sáng phản chiếu lên tấm kính cửa sổ, in hình hai người bên nhau — bình yên, nhẹ nhàng, và rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Một chương mới lại mở ra, không còn là những lặng lẽ, mà là sự can đảm và hạnh phúc thật sự.
Buổi tối hôm đó, khi tin tức đã lan khắp các trang mạng và bản tin truyền hình, căn nhà của Kỳ Trân ngập trong ánh đèn ấm áp. Không còn ồn ào của truyền thông, không còn điện thoại dồn dập — chỉ có sự yên bình và tiếng nhạc nhẹ vang lên từ góc phòng.
Lưu Diên đang giúp Kỳ Trân sắp xếp lại hoa do bạn bè gửi đến. Những bó hoa rực rỡ, đủ loại hồng, tulip, hướng dương… chất đầy phòng khách. Trên mỗi tấm thiệp đều là những lời chúc: “Chúc hai người hạnh phúc.” — “Can đảm và đáng ngưỡng mộ.”
Kỳ Trân khẽ ngồi xuống sofa, nhìn quanh, ánh mắt chan chứa cảm xúc.
— Em có thấy không, Diên? Hóa ra mọi chuyện chẳng đáng sợ như mình tưởng.
Lưu Diên đặt bó hoa xuống, ngồi cạnh cô, nụ cười dịu dàng mà thật lòng.
— Ừ. Có lẽ điều đáng sợ nhất không phải là ánh nhìn của người khác, mà là việc mình không dám sống đúng với trái tim.
Cả hai im lặng trong vài giây. Bên ngoài, gió nhẹ thổi qua khung cửa, mùi hoa nhài phảng phất trong không gian.
Tiếng chuông cửa vang lên. Kỳ Giao và Tinh Nhiên cùng Chu Thừa Dạ xuất hiện với túi đồ ăn mang theo.
Tinh Nhiên cười rạng rỡ:
— Cả hai nổi tiếng rồi, chắc chưa kịp ăn gì đâu nhỉ. Bọn chị nấu ít đồ mang qua đây.
Kỳ Giao chạy vào, tay cầm tờ báo:
— Dì Trân, cô Diên, hai người lên trang bìa luôn nè! Cả trường con đang nói hai người đẹp như trong phim ấy!
Tiếng cười bật ra đầy tự nhiên. Chu Thừa Dạ đặt hộp canh xuống bàn, nhìn em gái:
— Anh không ngăn cản em đâu. Chỉ cần em thấy hạnh phúc, vậy là đủ.
Kỳ Trân nhìn anh, khẽ gật đầu, giọng nghẹn lại trong niềm xúc động:
— Cảm ơn anh… Thật sự cảm ơn.
Cả nhà cùng ngồi quanh bàn, ăn tối trong tiếng nói cười thân mật. Không ai nhắc đến dư luận, không ai bàn đến phản ứng của người ngoài — chỉ là những câu chuyện nhỏ, giản dị như mọi gia đình khác.
Sau khi mọi người về, đêm đã khuya. Lưu Diên mở ban công, gió mát lùa vào, ánh đèn thành phố phản chiếu trong đôi mắt cô.
— Hồi trước em từng mơ, có một ngày mình có thể nắm tay chị đi giữa phố mà không sợ ai nhìn. Giờ thì… em không cần mơ nữa rồi.
Kỳ Trân bước đến, vòng tay ôm cô từ phía sau, khẽ nói:
— Ừ, giờ thì ta cứ sống như thế này thôi. Bình yên, thật lòng, không cần trốn tránh.
Bên dưới, ánh đèn đường rải vàng khắp con phố. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tấm rèm khẽ lay, như lời chúc lành của đêm.
Trong lòng Kỳ Trân, lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy trọn vẹn — không vì được chấp nhận, mà vì cuối cùng, cô đã dám sống đúng là chính mình.
Còn Lưu Diên, tựa vào vai cô, khẽ mỉm cười:
— Chị biết không, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.
Kỳ Trân siết nhẹ tay cô, đáp khẽ:
— Chị biết. Và chị mong, từ giờ đến mãi sau, ta vẫn nắm tay nhau như thế này.
Ánh đèn trong nhà vẫn sáng, chiếu lên hai bóng người đứng cạnh nhau nơi khung cửa — bình yên, dịu dàng, và vững chãi giữa cả thế giới.
Một kết thúc đẹp — nhưng cũng là khởi đầu của một hành trình mới,
nơi tình yêu của Kỳ Trân và Lưu Diên không còn phải giấu,
mà được sống, được nhìn thấy, và được chúc phúc như bao tình yêu khác trên đời.
Buổi sáng hôm ấy, bầu trời trong xanh hiếm thấy. Ánh nắng sớm chiếu qua những tán cây, rọi xuống khu vườn rộng nơi lễ cưới đang được chuẩn bị. Hôm nay — Kỳ Trân và Lưu Diên tổ chức hôn lễ của riêng họ.
Không phải là một buổi lễ quá xa hoa, nhưng từng chi tiết đều tinh tế và trang nhã. Khu vườn được phủ đầy hoa trắng và hồng pastel — màu mà Lưu Diên yêu thích nhất. Trên cổng vòm là dòng chữ được kết bằng hoa:
“Kỳ Trân ♥ Lưu Diên — Mãi mãi là nhà của nhau.”
Khách mời không ít — toàn là bạn bè thân thiết, người trong giới kinh doanh, vài chính khách, và cả những người từng chứng kiến hai cô gái vượt qua sóng gió để đến được ngày hôm nay. Ai nấy đều mỉm cười, không còn sự tò mò hay ánh nhìn dè dặt — mà là sự công nhận và tôn trọng.
Chu Thừa Dạ và Tinh Nhiên là người chủ trì buổi lễ.
Kỳ Giao thì mặc váy trắng, cầm giỏ hoa, nghiêm túc đến mức ai nhìn cũng phải bật cười.
Tiếng nhạc vang lên. Lưu Diên xuất hiện trước tiên, trong bộ váy cưới đơn giản mà thanh thoát, mái tóc búi nhẹ, ánh mắt dịu dàng. Cô bước chậm trên lối hoa, từng bước một, cho đến khi thấy Kỳ Trân đang đứng đợi ở cuối con đường, trong bộ vest trắng tinh, nụ cười nhẹ mà ấm áp.
Khi hai người đối diện nhau, không ai nói gì. Ánh mắt họ đã chứa đủ mọi điều: cả những năm tháng chờ đợi, cả những tổn thương và can đảm, cả niềm tin vào tương lai.
Người chủ hôn cất giọng:
— Hai cô gái, hai trái tim đã cùng nhau đi qua bao khó khăn, giờ đây xin được hỏi: Cả hai có nguyện cùng nắm tay nhau, đi hết quãng đường còn lại, dù là thuận lợi hay thử thách?
Lưu Diên khẽ đáp:
— Em nguyện ý.
Kỳ Trân nhìn cô, giọng run nhẹ:
— Chị cũng nguyện ý.
Tiếng vỗ tay vang dội khắp khu vườn. Cánh hoa rơi xuống như mưa nhẹ. Kỳ Giao reo lên:
— Cô Diên, cô Trân hôn nhau đi!
Cả đám đông bật cười. Kỳ Trân nhìn Lưu Diên, khẽ nắm tay cô, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi người mình yêu. Tiếng vỗ tay, tiếng chúc phúc vang dậy.
Tinh Nhiên lau nước mắt, cười nói:
— Hai đứa nhỏ này… cuối cùng cũng hạnh phúc thật rồi.
Chu Thừa Dạ đứng cạnh, ánh mắt lấp lánh tự hào:
— Chúng nó xứng đáng.
Sau nghi thức, buổi tiệc bắt đầu. Âm nhạc du dương, mọi người cụng ly chúc mừng. Ở góc sân khấu, Kỳ Trân và Lưu Diên cùng cắt bánh cưới, ánh đèn rọi lên hai gương mặt rạng rỡ, hòa cùng nụ cười hạnh phúc.
Khi buổi tiệc gần tàn, Lưu Diên tựa đầu vào vai Kỳ Trân, khẽ nói:
— Em chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày này, được mặc váy cưới, được gọi tên chị giữa bao người.
Kỳ Trân siết chặt tay cô, giọng đầy xúc động:
— Ngày này là do chính em và chị cùng tạo nên. Không ai ban cho mình cả, vì hạnh phúc thật sự là do mình dám nắm lấy.
Trên bầu trời, pháo hoa rực sáng, phản chiếu trong đôi mắt họ.
Giữa tiếng reo hò và lời chúc phúc, Kỳ Trân và Lưu Diên mỉm cười nhìn nhau — bình yên, kiêu hãnh, và viên mãn.
Hôn lễ kết thúc, nhưng với họ, đó mới chỉ là khởi đầu của một cuộc sống chung — nơi không còn sợ hãi, chỉ có yêu thương và tự do.