Còn chưa kịp nổi giận, Giang Đường Tri đã lạnh giọng: "Nhìn cái mẹ anh à? Tôi nhịn anh lâu rồi đấy. Không cần mắt thì đem đi hiến đi."
Chu Đông bịt chặt mắt trái, giọng âm hiểm: "Muốn chết à?" Nhưng trong lòng lại không khỏi giật mình chỉ một cú ném tay mà chuẩn xác đến vậy, chắc chắn cô không phải người bình thường.
Giang Đường Tri đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống: "Chết hay không, còn chưa biết ai chết. Biết tôi làm nghề gì không? Tôi là đồ tể nổi tiếng nhất vùng tôi sống, chưa nói một vạn thì cũng giết gần chục ngàn con heo rồi. Anh nghĩ tôi sẽ sợ loại như anh?"
Ánh mắt đầy sát khí của cô khiến Chu Đông cũng phải kiêng dè từng câu nói như thể đều là thật. Có lẽ, cô gái tên Từ Tuấn Đại này, không dễ động đến.
Giang Đường Tri lạnh lùng liếc hắn: "Nếu để tôi phát hiện có ai đụng đến giường hay hành lý của tôi thì tốt nhất từ giờ đến cuối chuyến mấy người mở mắt mà ngủ."
Nói xong, cô quay người đi về hướng toa ghế cứng. Trong túi vải của cô chỉ có vài bộ đồ cũ, chẳng có gì đáng giá. Nhưng ra ngoài, thân phận là do mình tự định. Ai mà biết trong túi có gì? Ngoài cô ra, chẳng ai rõ cả.
Khi đi ngang toa số 7, cô dừng lại, thấy nhân viên tàu đang đi tới, lớn tiếng nói với một bà thím trong toa: "Trẻ con sốt cao đến co giật rồi mà bà còn cho uống nước lạnh, đấy có phải con bà không đấy?"
Người đàn ông đối diện bà ta lập tức đứng phắt dậy, quát to: "Nói linh tinh cái gì đấy, đừng lo chuyện bao đồng, cút!"
Giang Đường Tri cười mỉm: "Phản ứng mạnh thế, bị tôi nói trúng rồi à? Nhân viên tàu, chỗ này có buôn người!"
Không ai ngờ cô lại làm một màn như vậy. Sắc mặt bà thím và người đàn ông kia lập tức biến đổi. Nhân viên tàu vốn đang đi đến gần, nghe thấy thế thì bước nhanh tới. Hành khách hai bên toa cũng xúm lại xem thời buổi này buôn người tuy hiếm nhưng nếu xảy ra ngay bên cạnh thì ai mà chẳng tò mò?
Bà thím cuống cuồng đắp chăn che lấy đứa trẻ nhưng bị Giang Đường Tri ngăn lại: "Đang sốt cao rồi mà còn đắp chăn kín mít, muốn hại chết nó à?"
Người đàn ông lao tới định đẩy cô ra. Giang Đường Tri tránh thoát dễ dàng, còn đạp mạnh lên mu bàn chân hắn đau đến nỗi hắn méo cả mặt.
Nhân viên tàu chen vào giữa, kéo cô ra phía sau rồi quát to: "Làm gì đấy? Lui lại! Nói xem đứa trẻ là con hai người thật không?"
Người đàn ông nghiến răng chịu đau, cố nặn ra nụ cười: "Tất nhiên là con chúng tôi rồi. Vợ chồng tôi mãi mới sinh được con trai, quý lắm! Không tin thì liên hệ trưởng thôn của chúng tôi mà hỏi. Nhà tôi sinh sáu đứa con gái rồi, mãi mới có được thằng con trai. Tết này mới dám đưa về khoe."
Rồi lườm Giang Đường Tri: "Cô bị làm sao thế? Biết bịa đặt cũng có thể bị đi tù không?"
Giang Đường Tri nói với nhân viên tàu: "Anh đừng nghe hắn. Nhìn hai người bọn họ xấu thế, làm sao đẻ được đứa con trắng trẻo xinh xắn thế kia? Còn nữa, nếu thật sự thương con, làm gì có chuyện để sốt đến co giật mà không làm gì, còn định đắp chăn? Rõ ràng là buôn người còn gì."
Cô không ngờ là trên tàu lại đủ hạng người như vậy. Riêng bọn buôn người thôi cũng gặp mấy đứa rồi. Quá mức trơ trẽn.
Người đổ dồn về toa số 7 ngày càng đông. Chu Đông lặng lẽ đến đứng sau cùng đám đông, thấy Từ Tuấn Đại đang làm loạn, anh hơi cau mày. Cô gái này, ra ngoài mà chẳng biết giữ kín đáo chút à?
Làm gì cũng rùm beng cả lên, chẳng lẽ sống yên ổn quá rồi nên thấy chán? Cái tính này... khó trị đây. Hoắc Tân Thần và Vu Phi cũng không để lộ vẻ gì, chỉ bình tĩnh đứng ở rìa đám người. Hoắc Tân Thần cao lớn, có thể dễ dàng quan sát hết vẻ mặt từng người.
Còn cô gái đang quay lưng về phía anh, đứng sau lưng nhân viên tàu tỏ ra hống hách... anh chỉ liếc qua chứ không dừng mắt lại. Trái lại, khi nhìn thấy Chu Đông, ánh mắt anh có phần chăm chú hơn một chút.