Nhận ra Tư Đồ Thịnh đang mượn điển cố để nhắc nhở mình, Sở Lâm Lang vội giải bày, rằng nàng nào phải hạng nữ nhân lộng quyền, đâu dám buông rèm nhiếp chính thay phu quân.
Tư Đồ Thịnh nghe đến đây, không khỏi khẽ nhíu mày: "Phu nhân cho rằng lời của tại hạ có ý đó ư?"
Hắn tự giễu cười một tiếng rồi giải thích: "Hai vị nữ tử này tư chất thông tuệ, tài học uyên bác, chẳng kém gì bậc nam nhi đương thời. Thân là nữ nhi nhưng lại có công định quốc an bang, đâu phải như lời gièm pha của bọn hủ nho..."
Sở Lâm Lang chớp mắt, thăm dò: "Vậy... Tư Đồ đại nhân kể chuyện xưa là đang kể thật, hay là... Đang khen ngợi nô gia?"
Tư Đồ Thịnh ngẫm nghĩ một lát rồi thản nhiên đáp: "Tại hạ có việc muốn nhờ, tất nhiên phải nói vài lời dễ nghe. Tiếc rằng tài tâng bốc của tại hạ so với phu nhân đây vẫn còn kém xa..."
Sở Lâm Lang thở phào nhẹ nhõm, vội cười tươi: "Tiểu nữ từ nhỏ ít đọc sách, nào hiểu được kinh nghĩa cao siêu của tiên sinh. Ngài có việc gì cần nô gia giúp đỡ, cứ nói thẳng là được."
Danh sách quan lại cũ ở nơi này thì có gì quan trọng? Cần gì phải tâng bốc nàng như vậy? Lát nữa nàng nhất định sai người mang đến.
Tư Đồ Thịnh cảm tạ Sở phu nhân xong, định quay người rời đi. Nhưng đi được vài bước, hắn lại dừng chân, quay đầu đắn đo giây lát rồi hỏi: "... Chu đại nhân đối đãi với phu nhân có tốt không?"
Sở Lâm Lang nói chuyện với người này luôn phải phòng bị trăm bề. Nghe hắn đột nhiên hỏi vậy, nàng thoáng sững sờ nhưng miệng lập tức đáp: "Chàng là phu quân của ta, tất nhiên đối đãi với ta rất tốt."
Tư Đồ Thịnh liếc nhìn Sở Lâm Lang, khóe miệng dường như thoáng nét mỉa mai: "Thấy phu nhân hết lòng vì lang quân, mong chàng thăng tiến không ngừng, chẳng hay có từng nghe qua câu "Hối giao phu tế mịch phong hầu"* chưa?"
*Hối giao phu tế mịch phong hầu: nghĩa là "Hối hận đã dạy chồng đi tìm ấn phong hầu". Ý chỉ việc người vợ giúp chồng công thành danh toại, nhưng sau đó lại bị chồng phụ bạc.
Sở Lâm Lang quả thực đã từng nghe qua. Nàng nhớ trước kia ở quê nhà có một phụ nhân điên suốt ngày lẩm nhẩm câu này, sau mới biết đó là một câu thơ cổ.
Tư Đồ Thịnh im lặng một lát rồi nói tiếp: "Phải biết thế sự luôn có được có mất. Phu nhân nên biết điểm dừng, tránh để được chẳng bù nổi mất..."
Nói xong, hắn không nhiều lời nữa, quay người ung dung rời đi.
Vị này trước nay nói chuyện luôn úp mở, Sở Lâm Lang vẫn không tài nào đoán được ý tứ.
Nàng nghe mà đầu óc mông lung, bất giác tiến về phía trước vài bước. Đứng trên nơi cao của sơn tự, nàng nhìn theo bóng Tư Đồ Thịnh men theo con đường lúc đến, sải bước nhanh như sao băng xuống núi.
Nhìn con đường hắn đi, Sở Lâm Lang chợt bừng tỉnh: Lẽ nào... Vừa rồi hắn đứng ở ngọn núi đối diện nhìn thấy mình, nên mới men theo đường nhỏ trong núi mà tìm đến đây?
Nếu vậy, những lời của đám phụ nhân lắm điều kia, chắc chắn hắn cũng đã nghe thấy cả rồi.
Hẳn là hắn đã nghe được chuyện Chu Tùy An bị người thê tử đanh đá quản chặt đến mức không dám nạp thiếp nối dõi tông đường, nên mới nói như vậy?
Vậy lời đó phải chăng đang ám chỉ sau này Chu Tùy An làm quan lớn sẽ ruồng bỏ người thê tử tào khang? Không đúng, quan nhân đã đắc tội với hắn, hắn nên coi những lời đàm tiếu đó như chuyện cười mà nghe thôi.
Dù sao, đường đường là Thông phán một châu mà lại bị một phu nhân chốn hậu trạch nắm trong tay, đến cả việc nạp thiếp nối dõi cũng không xong, chẳng phải là kẻ nhu nhược vô dụng hay sao?
Nàng đã hiểu ẩn ý trong lời nói ban nãy của Tư Đồ Thịnh. Câu "Hối giao phu tế mịch phong hầu" kia, hẳn là hắn đang chế giễu nàng rằng nếu cứ ghen tuông như vậy, chi bằng ở lại nơi nghèo khó này, giữ lấy người phu quân vô dụng không tiền đồ mà sống yên ổn cả đời?
Như thế chẳng phải đã làm lỡ tiền đồ của Chu Tùy An sao? Hối giao phu tế mịch phong hầu, quả thật có chút đạo lý. Nếu nàng và Chu Tùy An cứ sống mãi cảnh nghèo khó ở quê, ngày ngày lo chuyện cơm ăn áo mặc, thì dù nàng không sinh nở, cũng sẽ chẳng có chuyện ồn ào nạp thiếp như bây giờ.
Nhưng Chu Tùy An ngoài là phu quân, còn là ân nhân cứu mạng của nàng. Tình có thể nhạt, nhưng nghĩa mãi còn!
Nàng sao có thể vì những tính toán nhỏ nhen của bản thân mà hủy hoại tiền đồ rộng mở của phu quân?
Sở Lâm Lang không phải vị phu nhân của thư lại kia, dù trong tay có đang bưng bát cơm mỡ heo đi nữa, cũng không nỡ lòng nhẫn tâm đút...
Trên đường trở về hôm đó, Sở Lâm Lang có chút lơ đãng, đến nỗi Tri phủ phu nhân hỏi mấy câu mà nàng suýt nữa không đáp lời kịp.
Về đến nhà, Đông Tuyết lén báo với nàng, rằng Lão phu nhân hôm nay nhân lúc nàng không có nhà đã cho mời mấy bà mối tới.
Nếu là trước kia, Sở Lâm Lang nhất định sẽ dập tắt mầm mống này ngay từ đầu, tuyệt không để lại hậu hoạn. Những chiêu trò qua lại này đã là màn kịch quen thuộc giữa mẹ chồng nàng dâu. Nhưng Đông Tuyết phát hiện, lần này sau khi mình nói xong, Đại nương tử lại dửng dưng như không, tựa như không hiểu ý.
Đông Tuyết sốt ruột định nói thêm, nhưng Sở Lâm Lang lại thản nhiên cản lại: "Sau này mẫu thân làm gì, không cần bẩm báo với ta. Người là trưởng bối trong nhà, không đến lượt ta xen vào."
Đông Tuyết thấy mất hứng, đành đi ra ngoài, thấp giọng hỏi Hạ Hà: "Đại nương tử làm sao vậy?"
Hạ Hà lắc đầu, chỉ đi vào bếp dặn nấu chút chè hoa quả, để nguội ngoài hiên rồi mang vào cho Đại nương tử.
Nàng lờ mờ đoán được tâm trạng của Đại nương tử, có lẽ cũng đã mệt rồi.
Quần áo dù tốt đến đâu, mặc lâu ngày cũng khó tránh khỏi sờn rách. Lẽ nào chỉ vì rách một chút mà vứt đi mua cái mới? Đó là cách làm của nhà giàu. Người xuất thân nghèo khó, ai mà chẳng vá víu lại dùng thêm mười năm?
Hạ Hà cảm thấy, mối nhân duyên này đối với Đại nương tử nhà mình, có lẽ cũng là đạo lý như vậy.
Đây là tấm áo gấm đẹp nhất mà Đại nương tử có được trong đời, sau này cũng khó tìm lại, sao có thể vì hơi sờn rách một chút mà tiện tay vứt bỏ?
Đại quan nhân bây giờ đã làm quan, gia cảnh nhà họ Chu cũng đã đổi khác, cách đối xử giữa phu thê có lẽ cũng cần phải thay đổi theo.
Hạ Hà thở dài một tiếng, bưng chén chè hoa quả, chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng, chỉ mong Đại quan nhân nhớ đến lòng tốt của nương tử, đừng để trái tim nàng cũng nguội lạnh dần đi thì tốt...
Lại nói về Lục điện hạ, hắn dừng chân ở Liên Châu hơn nửa tháng, nhưng ngoài việc chém giết vài tên vô lại dám hành thích hoàng tử ra thì không có động tĩnh gì khác.
Không lâu sau, chiếu lệnh của Bệ hạ ban xuống. Nhưng xem ý tứ, dường như có phần khiển trách Lục điện hạ, lệnh cho hắn sớm ngày hồi kinh, những việc còn lại giao cho mấy vị quan viên thu xếp ổn thỏa.
Việc này khiến các quan viên cũ mới dính líu ở Liên Châu đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ không cầu có công, chỉ cầu không có lỗi, sớm ngày tiễn được vị Phật lớn này đi là may mắn lắm rồi.
Trong tiệc rượu tiễn Lục điện hạ, Chu Tùy An lại cùng Tư Đồ Thịnh uống thêm vài chén.
Chu Tùy An vốn tính thanh cao, trong lòng luôn xem thường những thói lắt léo nơi quan trường. Thế nhưng, vị Tư Đồ Thịnh này tuy có tiếng lạm quyền, song cách đối nhân xử thế lại khiêm tốn, kiến thức cũng uyên bác, thành ra rất hợp ý hắn.
Hai người chén tạc chén thù, lại hàn huyên vài chuyện nhà.
Khi nói đến chuyện dưới gối chưa có con nối dõi, mẫu thân đang thu xếp nạp thiếp cho mình, Tư Đồ Thịnh liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nhắc nhở: "Chu đại nhân còn trẻ, cần gì phải vội. Ta thấy con đường công danh của ngài còn thăng tiến hơn nữa, gia quyến hậu trạch quá nhiều, ngược lại sẽ gây liên lụy..."
Chu Tùy An nghe mà lòng khẽ động, vội ngẩng mắt nhìn Tư Đồ Thịnh, nhưng hắn ta chỉ mỉm cười ung dung như gió thoảng mây trôi, nói rằng đó là lời Lục điện hạ khen ngợi Chu Tùy An.
Có được lời này, lúc về phủ Chu Tùy An mặt mày hớn hở. Hắn phấn khích kể cho Sở Lâm Lang nghe chuyện Tư Đồ thiếu sư ám chỉ mình có thể thăng tiến hơn nữa.
Sở Lâm Lang nghe xong lại thấy những lời xã giao ấy có phần sáo rỗng, nếu Chu Tùy An quá để tâm, e rằng khó tránh khỏi thất vọng.
Chu Tùy An cảm thấy Sở Lâm Lang coi thường mình. Hắn tự cho rằng tài học của bản thân không hề kém vị thiếu sư Tư Đồ Thịnh kia, chẳng qua thiếu chút cơ duyên, không may mắn được ở lại kinh thành như hắn ta mà thôi!
Ngày sau còn dài, Chu Tùy An hắn nhất định có ngày sẽ vào kinh làm quan, rạng danh gia tộc họ Chu!
Sở Lâm Lang mỉm cười lắng nghe, dịu dàng nói: "Vâng vâng, quan nhân nhà thiếp quả thực giỏi hơn nhiều người ở kinh thành. Thiếp chỉ chờ ngày được đội phượng quan hà bí*, trở thành Cáo mệnh phu nhân thôi!"
*Phượng quan hà bí: Mũ phượng và áo choàng đỏ thêu rực rỡ, là trang phục cao quý của phụ nữ thời xưa, thường dành cho hoàng hậu, phi tần hoặc phu nhân quan lớn trong các dịp lễ trọng đại.
Chu Tùy An nắm lấy tay Sở Lâm Lang, vô cùng trịnh trọng nói: "Nương tử nàng theo ta chịu nhiều khổ cực, nhất định có một ngày ta sẽ khiến nương tử vinh quang vô hạn, để những kẻ coi thường nàng đều không dám ngẩng mặt nhìn lên!"
Chu Tùy An khí chất ôn hòa, trong mắt vẫn còn mang chút non nớt của thiếu niên, nhưng lời nói này lại tràn đầy sự gánh vác của một nam nhi trưởng thành.
Sở Lâm Lang từ từ tựa vào lòng quan nhân, giọng nói mang theo nỗi buồn man mác: "Có câu nói này của chàng, sau này thiếp dù có chịu ấm ức... Cũng đáng."
Trong khoảnh khắc, hai phu thê lại nảy sinh chút tình cảm ấm áp hiếm hoi mấy ngày qua. Chu Tùy An thuận thế hôn lên má Sở Lâm Lang, nhưng chưa kịp để uyên ương quấn quýt, đã nghe tiếng bà lão ngoài cửa gọi: "Đại quan nhân, Lão phu nhân mời ngài qua đó!"
Sở Lâm Lang vội vàng thoát khỏi vòng tay Chu Tùy An, còn Chu Tùy An thì bực bội nói: "Mẫu thân có việc gì? Nếu không gấp thì lát nữa ta qua."
Khi nghe tin nhạc phụ đại nhân Sở Hoài Thắng ghé thăm, Chu Tùy An như bị lửa đốt sau lưng, bật dậy ngay tức khắc, có phần hoảng sợ mà thấp giọng quát Sở Lâm Lang: "Ông... Ông ta sao lại đến đây?"
Hắn chợt quên mất, Lục điện hạ tuy đã đi, nhưng còn một vị Diêm Vương đáng sợ hơn đang ở lại - Chính là nhạc phụ của hắn.
Diêm Vương chưa đi hẳn, làm sao yên lòng được?
Sở Lâm Lang thở dài. Nàng sớm nên nghĩ đến Sở Hoài Thắng, dù là làm người hay buôn bán, đều chỉ muốn chiếm hết lợi lộc. Nay ông ta đã đến Liên Châu, sao có thể không gặp mặt nữ tế một lần đã rời đi?
Hóa ra sau khi Lục điện hạ đi, Sở Hoài Thắng vẫn không đợi được Chu Tùy An, tức đến giậm chân bình bịch. Ông ta chỉ vào đầu Tôn thị mắng một trận, sau đó lại sai người gọi Sở Lâm Lang đến gặp mình.
Nhưng ông ta nghĩ lại, thay vì gọi người, chi bằng đích thân đến cửa chặn đường, vừa có thể nói chuyện thẳng thắn hơn, vừa tránh cho con nha đầu chết tiệt kia tìm cớ thoái thác.
Thân là nhạc phụ, vốn không có lý nào lại đích thân đến cửa nhà thông gia. Nhưng Sở Hoài Thắng cậy mình ngang ngược quen thói trước mặt đôi phu thê, liền kéo theo Tôn thị, bất chấp lễ nghi mà tự mình đến cửa!
Triệu phu nhân nhìn thấy vị thông gia bán muối này cũng thấy đầu óc ong ong, vội vàng gọi nhi tử nhi tức đến, chắn bớt sát khí nơi phòng khách.
Thông gia đến cửa, dù không muốn đến đâu cũng phải bày tiệc khoản đãi.
Khi thức ăn đã bày đầy bàn, Sở Hoài Thắng không chút kiêng dè nói thẳng ý định, bảo nữ tế xem xét rồi sắp xếp tiền đồ cho đại cữu ca nhà mình.
Nhìn bộ dạng đó, cứ như thể nha môn Liên Châu là cửa hàng muối do ông ta mở vậy.
Sở Lâm Lang không để ý đến đôi mày nhíu chặt của bà bà, chỉ vừa rót rượu cho phụ thân vừa hỏi: "Người nghe rồi chứ! Chuyện Lục điện hạ lần này ở huyện Lâm giết rất nhiều quan lại tham ô? Chỗ trống quả thực cũng rất nhiều!"
Chu Tùy An không ngờ Sở Lâm Lang lại đưa thang cho phụ thân nàng như vậy, bất giác dùng tay áo che chắn, cố gắng nháy mắt ra hiệu cho nàng.
Nhưng Sở Lâm Lang dường như không thấy, vẫn ôn tồn nói: "Tùy An nghe con thưa lại, cũng đã trăn trở suy nghĩ nhiều. Nhưng những chỗ trống kia đều là những chức có dính dáng đến tiền bạc. Người tiền nhiệm không chống nổi cám dỗ nên đã mất mạng. Chàng thưa chuyện của cữu ca với thượng cấp, thì thượng cấp lại dặn chàng phải thận trọng, rằng những chức vụ này, bên trên đều đang theo dõi sát sao. Người của Lục điện hạ còn chưa rút đi hết, địa phận Liên Châu nếu lại phạm tội tham ô, e rằng không chỉ là tội mất đầu, mà còn bị liên lụy cả nhà tịch biên gia sản, đày đi xa... Chàng về nói với con, con nhất thời cũng thấy khó xử. Phụ thân, người biết tính ca ca rồi đấy, thấy tiền bạc là mắt sáng lên, không đi nổi. Con chỉ sợ huynh ấy không giữ được mình, tay chân không sạch sẽ, liên lụy đến cả người. Gia sản nhà họ Sở chúng ta... Nếu bị tra xét tịch thu, cũng là một khoản rất lớn đấy!"
Sở Nhân Phượng tính tình thế nào, ông thân là sinh phụ sao lại không biết? Nếu thật sự có được chức quan béo bở này, chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo, không căng bụng mới lạ!
Nếu là bình thường, chức vụ béo bở như vậy thật khiến người ta đỏ mắt. Nhưng Sở Hoài Thắng biết lời nữ nhi nói không sai, những ngày ở dịch trạm ông toàn nghe được chuyện Lục điện hạ lại chém đầu vị quan nào.
Chuyện khác thì không sao, nhưng khi nghe nữ nhi nói nếu nhi tử làm quan có thể khiến ông bị phạt tịch biên gia sản, Sở Hoài Thắng lập tức có chút đứng ngồi không yên.
Sở Hoài Thắng có phần tức tối nói: "Ai bảo con tìm cho ca ca con cái chức nguy hiểm đến tính mạng như vậy, tìm chức nào thanh nhàn một chút là được!"
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.