Thật chẳng khác nào bọn kỹ nữ nơi đầu đường xó chợ.
Kiếp trước nàng không để tâm đến điều này, nhưng từ khi từng làm đến ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, quay đầu nhìn lại, nàng chỉ thấy việc đối đáp với Thẩm lão phu nhân thế này chẳng khác gì đang tự hạ thấp bản thân mình.
“Nhìn trộm Định Vương điện hạ?”
Nàng nghiêng đầu, ánh mắt hiện lên vẻ ngơ ngác, cất giọng hỏi lại.
Thẩm Nguyệt rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng:
“Ngũ muội muội, tuy biết ngươi có lòng ái mộ Định Vương, nhưng chính vì nhìn trộm chàng mà ngã xuống hồ nước, thực sự đã khiến phủ chúng ta mất mặt. Hơn nữa, Định Vương điện hạ e rằng cũng chẳng vui vẻ gì. Ngũ muội, ngươi nên tìm một cơ hội thích hợp để xin lỗi chàng mới phải.”
Ái mộ Định Vương? Phải đi xin lỗi Định Vương?
Có nữ nhân nào lại cam tâm mất mặt trước người mình thầm thương?
Kiếp trước, Thẩm Nguyệt cũng nói như vậy. Thẩm lão phu nhân thì tỏ ra vô cùng tán đồng. Khi ấy, Thẩm Diệu cảm thấy vô cùng nhục nhã, liều chết không chịu, liền bị Thẩm lão phu nhân tức giận ra lệnh cấm túc.
Chỉ với một câu “vì ái mộ Định Vương mà không biết liêm sỉ”, không chỉ hủy hoại thanh danh của nàng mà còn kéo cả Thẩm gia vào cùng.
Thẩm Nguyệt ngoài mặt dịu dàng đoan trang, nhưng tâm cơ lại sâu như biển. Thẩm Diệu bất giác liếc nhìn ả một cái, trong lòng không khỏi lạnh đi vài phần.
Vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt đã bắt gặp ánh mắt Thẩm Diệu đang nhìn mình — đôi mắt đen láy, trong trẻo như hạt nho chín mọng, thoáng qua một tia sáng lạ thường, như hàm chứa điều gì sâu kín khiến nàng bất giác sững sờ.
Ngay sau đó, Thẩm Diệu cất giọng nhàn nhạt:
“Nhị tỷ tỷ, cái gì mà ái mộ Định Vương điện hạ, lời này đâu thể tùy tiện nói ra. Giờ Ngũ Nương cũng đã là cô nương đến tuổi cập kê, nói năng không cẩn thận, chẳng phải sẽ làm tổn hại danh dự của muội sao?”
Thẩm Nguyệt thoáng chột dạ.
Chuyện Thẩm Diệu ái mộ Định Vương, cả vòng huân quý trong kinh thành ai mà chẳng biết? Dù nàng chưa từng nói ra miệng, nhưng ánh mắt, hành động, từng cử chỉ đều không hề che giấu. Thế mà bây giờ lại dám thề thốt chối bỏ?
Thẩm Nguyệt khẽ cười, dịu dàng nói:
“Ngũ muội muội, nơi này toàn là người nhà, những chuyện như thế cũng không có gì đáng trách…”
“Nhị tỷ tỷ!”
Thẩm Diệu đột ngột cất giọng lớn, cắt ngang lời ả, giọng điệu nghiêm khắc hẳn lên:
“Tỷ nói cẩn thận! Người xưa đã có câu, hoạ từ miệng mà ra. Định Vương điện hạ là dòng dõi tôn quý, còn chúng ta mang danh vọng tộc, càng phải cẩn trọng từng lời từng chữ, từng hành động. Trước kia, Ngũ Nương còn nhỏ, suy nghĩ non nớt, có lẽ từng có những hành vi khiến người hiểu lầm, nhưng sự việc xảy ra ngày hôm trước chính là bài học đắt giá. Từ nay về sau, Ngũ Nương sẽ biết tự kiềm chế, kính mong Nhị tỷ tỷ đừng nói năng hồ đồ như thế nữa.”
Một tràng lời lẽ đanh thép vừa dứt, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Không chỉ riêng Thẩm Nguyệt, ngay cả những người có mặt trong sảnh – kể cả Thẩm lão phu nhân – đều kinh ngạc đến ngẩn người.
Thẩm Diệu xưa nay vốn mềm mỏng dè dặt, nói chuyện nhỏ nhẹ, chưa bao giờ lớn tiếng, luôn là kẻ dễ bảo và biết nghe lời. Thế nhưng hôm nay, sao nàng lại trở nên sắc sảo và cứng rắn đến vậy?
Ánh mắt Trần Nhược Thu thoáng tối đi.
Dù Thẩm Nguyệt còn nhỏ tuổi, nhưng xưa nay vẫn là kẻ miệng lưỡi lanh lợi, vậy mà hôm nay lại bị ép cho cứng họng, chẳng thể nói thêm lời nào.