"Ngượng ngùng, tôi còn có việc, phải đi rồi!"
Vân Lạc nhìn đồng hồ, hôm nay cô muốn gặp một người vô cùng quan trọng, mạt thế sắp đến, cô lo suy nghĩ kế sách mưu sinh đến muốn sứt đầu mẻ trán, nào có thời gian cùng tra nam tiện nữ tán gẫu.
"A Kiến! Anh nhìn cô ấy..."
Trong mắt Phương Tuyết Nhu dâng lên một tầng sương mù, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là ủy khuất, cắn môi đỏ nói: "Lạc Lạc...Thật..Thật sự xin lỗi cậu! Tôi biết cậu vẫn còn hận tôi lắm...Nhưng...Nhưng mà tôi thật sự yêu A Kiến, tôi không thể mất đi anh ấy được! Lạc Lạc... Cậu có thể tha thứ cho tôi không?!"
Vân Lạc vẻ mặt đầy hắc tuyến, cô như thế nào lại bị hai cái tiện nhân này quấn lấy chứ.
"Tôi thật sự có việc nên không có thời gian cùng các người "tâm sự" đâu!"
"Lạc Lạc..." Phương Tuyết Nhu thút thít rơi nước mắt.
Nói khóc liền khóc được ngay, tuy có chút tài năng diễn xuất nhưng có phải đã nhầm mục tiêu rồi không, tôi cũng không phải là gã bạn trai ngu ngốc của ả, nước mắt của ả hiển nhiên không thể đả động được cô, Vân Lạc trợn trắng mắt.
"Lạc Lạc, chia tay với em là anh sai, là anh yêu Tiểu Nhu trước, em không cần oán hận cô ấy, muốn hận liền một người là anh, sự tình này không hề liên quan đến Tiểu Nhu, anh thực xin lỗi em!"
Lý Kiến Nhận nhíu mày nhìn Vân Lạc, thầm nghĩ đã lâu như vậy nhưng cô còn không bỏ xuống được hắn, bất quá có thể được Vân Lạc nhớ thương, trong lòng hắn vẫn là có chút kiêu ngạo.
"Lý tiện nhân! Tôi cùng anh rất quen thân sao?!" Vân Lạc trong mắt lướt qua một tia nguy hiểm.
Lý Kiến Nhận ngoại hiệu kêu Lý tiện nhân.
Vân Lạc ở mạt thế trải qua ba năm, giết người, đánh zombie, cùng chém giết thụ yêu đã vượt hơn ba con số, một ánh mắt bắn đến mang theo sát khí lạnh lẽo khiến Lý Kiến Nhận không lý do run rẩy.
Phương Tuyết Nhu còn không biết sống chết tiếp tục giảo hợp: "Lạc Lạc, yêu A Kiện là lỗi của tôi, cậu cho tôi một cơ hội để tôi bồi thường cho cậu có được không?!"
Phương Tuyết Nhu mở to đôi mắt mênh mông sương mù, đáng thương hề hề nói: "Tôi mời cậu làm phụ dâu trong hôn lễ của tôi, bằng hữu của A Kiến có rất nhiều người đẹp trai lại giàu có, nếu là ở hôn lễ cậu có thể gặp gỡ một người đàn ông cảm thấy hứng thú đối với cậu xem như có cơ hội được gả vào hào môn!"
Vân Lạc vô ngữ hỏi trời xanh, qua loa đáp trả cho có lệ: "Cám ơn! Tôi đã có bạn trai rồi!"
"Em có bạn trai?!"
Lý Kiến Nhận không khỏi sửng sốt đánh giá cô gái thoát tục trước mắt, mặt mày như họa, đừng nói đại minh tinh, ngay cả tiểu thư thiên kim thế gia cũng so ra kém cô phần này sức quyến rũ.
Cô so với trước khi tốt nghiệp càng thêm xinh đẹp.
Lý Kiến Nhận trong lòng hiện lên một cổ chua xót, bất quá khi nhìn đến người bạn gái nhỏ nhắn yêu kiều đang đứng bên cạnh, trong lòng lại thỏa mãn.
"Bạn trai vừa mới gọi điện thoại, bảo tôi ở chỗ này chờ anh ấy đến!" Vân Lạc căng da mặt nói, hy vọng như vậy có thể làm cho tra nam tiện nữ tự giác cút đi.
Phương Tuyết Nhu nhìn thấy trong mắt Lý Kiến Nhận chợt lóe lên một tia cô đơn rồi biến mất, trong lòng càng thêm ghen ghét.
"Lạc Lạc, việc chụp ảnh cưới cũng không vội, xem ở phân lượng chúng ta làm bạn ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, tôi ở đây bồi cậu chờ bạn trai đi!" Phương Tuyết cười dịu dàng nói.
"A Kiến còn không có tìm được phù rể, nếu bạn trai cậu đủ đẹp trai đủ có tiền, có thể làm phù rể ở hôn lễ của chúng tôi, cho các cậu dính chút không khí vui mừng, A Kiến, anh nói xem thế nào?!"
"Này..."
Lý Kiến Nhận thực khó xử, phù rể trong hôn lễ đã được chọn là em họ của hắn, nếu hiện tại thay đổi người, ba mẹ hắn nhất định không đồng ý.
Khách mời tham gia hôn lễ không phú cũng quý, vì muốn kết hôn với Tiểu Nhu hắn đã cùng cha mẹ tranh cãi rất lâu, nếu ba mẹ biết được trong hôn lễ hắn còn tìm đến một phù rể là dân nghèo, truyền ra ngoài mà nói, đừng nói riêng hắn mất mặt, mà chính ba mẹ của hắn cũng sẽ mất mặt.
"Xin lỗi, một tuần sau tôi không có thời gian, chỉ sợ không thể tham gia hôn lễ của các người!" Hơn một tuần nữa mạt thế sẽ đến, cô cần làm chuẩn bị.
Vân Lạc lạnh nhạt cự tuyệt, sau khi nhìn thời gian hiển thị trên màn hình di động, ánh mắt liền hướng về phía bãi đỗ xe, hy vọng có thể nhìn thấy một chiếc xe HUV mang biển số xxx.
"Kia thật tiếc nuối!"
Ở thời điểm Phương Tuyết Nhu muốn nói tiếp cái gì, Lý Kiến Nhận nhanh chóng đánh gãy câu chuyện, hắn không ngại để Vân Lạc làm phụ dâu, nhưng không rõ tại sao, hắn lại đối với vị bạn trai còn chưa có xuất hiện của cô thực phản cảm.
"Bạn trai em rốt cuộc khi nào mới tới nha Lạc Lạc?! Em không gạt chúng tôi chứ?!"
Phương Tuyết Nhu dựa ở trong lòng Lý Kiến Nhận, âm điệu ôn nhu trước sau như một.
"Anh nếu đã không có thời gian thì xin cứ đi tự nhiên!" Ý tứ là các người mau cút đi!
"Cậu có ý gì a?!"
Phương Tuyết Nhu ủy khuất dẩu môi, mắt to tràn ngập sương mù nói: "Cậu như thế nào không nói đạo lý, tôi cho cậu một cơ hội kết bạn với những người trong giới thượng lưu, ý tốt của tôi cậu lại ghét bỏ, thật làm tôi cảm thấy thương tâm!"
Lý Kiến Nhận nhíu mày nói: "Lạc Lạc, em có chút quá mức rồi, đều nói cùng em chia tay là anh sai, vì cái gì lại luôn ác ngữ đả thương Tiểu Nhu?!"
Nàng nào một câu ác ngữ đả liền thương người, Lý Kiến Nhận cùng tiện nữ lên giường, t*ng trùng thượng não nên biến thành ngu ngốc rồi sao?!
Vân Lạc khinh thường liếc nhìn Lý Kiến Nhận một cái, sâu trong ánh mắt là sự chán ghét mãnh liệt.
Lý Kiến Nhận nhìn thấy rõ nên trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội.
Vân Lạc không thèm để ý tới đôi cẩu nam nữ trước mắt mà chuyển tầm nhìn đến chiếc xe quân dụng màu xanh có số lượng hạn chế đang từ đằng xa hướng về bãi đỗ xe chạy đến.
Đệ nhất cường giả mạt thế!
Vân Lạc trong nháy mắt thất thần, ở mạt thế cô cũng được tính là một cái dị năng giả không tồi, nhưng nếu đem đi so sánh với Cố Quân Đình mà nói thì cô lại không khác gì cặn bã.
Vân Lạc dằn xuống sự kích động trong lòng, buông ra thần thức, cô chỉ mới đạt tới cấp ba luyện khí, thần thức còn bạc nhược, nhưng để điều tra một người bình thường thì như vậy là đủ.
Cảnh tượng bên trong xe quân dụng nhanh chóng hiện lên trong trí óc, một người tài xế cương nghị, một người nam nhân khí thế bàng bạc có quân hàm thiếu tướng, hơi thở lạnh lẽo truyền đến từ trong thần thức khiến Vân Lạc không khỏi chấn động.
Tốt cho một hơi thở cường đại!
Cố Quân Đình tu luyện cổ võ tâm pháp, tuy hiện tại còn không có thức tỉnh dị năng, nhưng tinh thần lực so với bình thường lại mạnh hơn rất nhiều.
Cố Quân Đình đang ở trong HUV xem tin tức thì cảm thấy bản thân bị một cổ ánh mắt nhìn trộm, hắn từ nhỏ tu luyện cổ võ nên giác quan vô cùng linh mẫn, đôi hàng chân mày khẽ nhếch, ở trong xe nhìn xung quanh một vòng, trừ bỏ lái xe Tiểu Chu, không có tình huống khả nghi.
"Thỉnh...Thỉnh dừng xe..."
Vân Lạc từ bên người tra nam tiện nữ tránh ra, một bên phất tay, một bên hướng HUV chạy tới, xe còn không có tiến vào bãi đỗ xe đã bị bóng dáng yểu điệu của cô ngăn lại, chỉ kém nửa thước có thể đâm bay Vân Lạc.
Đương nhiên đây là trong mắt của người ngoài cuộc!
Vân Lạc tiến vào cấp ba luyện khí, tốc độ di chuyển đã nhanh như tia chớp, đừng nói là kém nữa thước, cho dù chỉ là một phần năm con số này thì Vân Lạc cũng có thể nhẹ nhàng tránh thoát, đây sự khác nhau giữa người tu chân cùng người phàm, thứ cô muốn chính là chấn động khi bản thân mình lên sân khấu.
Ở trong con mắt của cường giả, chỉ có những kẻ biểu hiện không giống người bình thường mới có thể khiến bọn họ chú ý, nếu đổi biện pháp khác, chờ Cố Quân Đình xuống xe, chính cô tiến lên thân cận chỉ sợ sẽ làm cho hắn chán ghét, sau đó làm bộ đội đặc chủng Tiểu Chu xuống xe đuổi người.
"Ngươi không muốn sống nữa?!"
HUV chỉ dừng lại ở thời điểm gần như sắp chạm vào góc áo Vân Lạc, Tiểu Chu mặt mũi trắng bệch đẩy ra cửa xe quát lớn, bà nó chứ dọa chết người, thiếu chút nữa y liền đâm chết người.
Vân Lạc vừa muốn mở miệng nói chuyện thì lại thấy tra nam tiện nữ cũng tiến đến đây, cô không muốn bọn họ hồ nháo nên ngoái đầu lại nói: "Bạn trai ta không thích cùng người xa lạ giao lưu, phiền toái các ngươi..."
Phương Tuyết Nhu khuyết thiếu rèn luyện, chạy một đoạn ngắn đã thở hồng hộc, gõ HUV cửa xe, đối Vân Lạc nói: "Lạc Lạc, ta là bạn khuê mật của ngươi, ngươi có bạn trai ta cũng thật cao hứng, chỉ là muốn nhìn mà thôi, ta nghĩ hắn sẽ không ngại đi, chẳng lẽ ngươi lo lắng bạn trai lớn lên không được tốt, không dám để chúng ta nhìn thấy a?!"
Phương Tuyết Nhu nói xong liền kéo cánh tay của Lý Kiến Nhận mà cười: "Cũng đúng, trên đời này làm sao sẽ có nam nhân vừa soái vừa có tiền bằng A Kiện!"
Nôn~!
Vân Lạc xoa huyệt Thái Dương, rất muốn một chưởng đánh chết cái nữ nhân điên khùng này, nhưng sự tình ngày hôm nay mang tính chất rất trọng yếu, không thể để cành mẹ đẻ cành con nên đành thôi.
Dù sao thì mạt thế liền đã cận kề, nữ nhân này trước sau không thể thức tỉnh được dị năng nên cứ để cho ả tự sinh tự diệt đi, giết chết ả không phải đã quá tiện nghi cho ả phải sao.
Cửa sau của chiếc xe quân dụng HUV chậm rãi mở ra, trong xe có một có một người nam nhân mang kính râm đang ngồi, quân trang thẳng tắp, khí tràng cường đại, hơn nữa còn có sức quyến rũ thần kỳ làm cho người khác không thể dời được tầm mắt, bộ dáng cương nghị, vẻ mặt không có một tia biểu tình, cho dù đứng ở rất xa cũng có thể làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Cố Quân Đình!
Đệ nhất cường giả tại mạt thế!
Khuôn mặt này cùng trong trí nhớ không có khác nhau bao nhiêu, kiếp trước Vân Lạc chỉ là một dị năng giả bình thường ở căn cứ, chỉ có thể từ một chỗ rất xa ngước nhìn đến Cố Quân Đình, hắn giống như là mây trên trời, người đi theo bên cạnh hắn tất cả đều là thiên chi kiêu tử.
Vân lạc chỉ là một dị năng giả tầm trung nếu đem so sánh với bọn họ mà nói, chỉ là một nhánh cây khô đã gãy rụng dưới gốc đại thụ.
Mà những người bình thường không có thức tỉnh dị năng ở mạt thế chỉ tương đương với bùn đất.
Trong nháy mắt Vân Lạc không biết phải làm sao để giải quyết tình cảnh hiện tại.