Thập Niên 70: Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 49

Trước Sau

break

Xưởng trưởng Tăng: “...”

“Trên bản vẽ không hề đánh dấu tên sản phẩm, vậy mà cháu vẫn hiểu được rõ ràng.”

Ninh Yên không hề căng thẳng, cô dương dương tự đắc khen ngợi chính mình: “Nếu không sao có thể nói tôi là thiên tài được, tôi có một cặp tuệ nhãn có thể nhìn thấu chân tướng.”

Xưởng trưởng Tăng trợn trắng mắt, cút đi, miệng thì nói nhiều, nhưng chẳng có câu nào là thật.

“Nếu như bản vẽ này là thật, vậy cháu cũng không cần đi tham gia đội sản xuất nữa, tôi có thể sắp xếp cháu vào nhà máy làm việc.”

Điều này đối với người khác mà nói là miếng bánh quy từ trên trời rơi xuống, là chuyện tốt có cầu còn không được.

Nhưng đối với Ninh Yên mà nói, việc này giống như gân gà, ăn thì không có mùi vị gì mà bỏ đi thì tiếc. “Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng nông thôn phù hợp với tôi hơn.”

Chuyên ngành thứ nhất của cô ở đại học là học thuyết, chuyện ngành thứ hai là máy móc, hai ngành này có mối quan hệ mật thiết không thể tách rời nhau, nhưng phần lớn công sức của cô đều tập trung vào chuyên ngành thứ nhất, máy móc chỉ là bổ trợ.

Xưởng trưởng Tăng sững sờ, chỉ cần là người bình thường đều sẽ lựa chọn vào nhà máy làm việc, ai lại không muốn có một công việc ổn định chứ?

Cũng không biết có bao nhiêu người đã dùng hết tâm trí để được ở lại thành phố.

Vậy mà cô lại chọn đi xuống nông thôn? Thật không thể hiểu nổi, đầu óc của cô có phải có vấn đề rồi không?

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của cô, xưởng trưởng Tăng vẫn bình tĩnh hỏi: “Nói nguyên nhân.”

Ninh Yên nhẹ nhàng thở dài một hơi, vừa chán nản vừa bất đắc dĩ: “Hắc vân áp thành thành dục tồi, sơn vũ dục lai phong mãn lâu.” (1)

(1) Hắc vân áp thành thành dục tồi: mây đen trên thành như muốn đè nát thành.

Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu.

Hai câu này đều có ý nói sắp có chuyện lớn nguy hiểm xảy ra.

Một tai họa lớn đang sắp sửa xảy ra, không biết có bao nhiêu người sẽ bị cuốn vào, cũng không biết có bao nhiêu người sẽ phải gặp nạn.

Điều mà cô có thể làm được chỉ là lo cho bản thân mình.

Mà điều vừa nãy mới chỉ là khởi đầu, càng về sau sẽ càng nguy hiểm.

Tất cả mọi người đều sẽ bị dòng chảy cuồn cuộn của lịch sử cuốn đi, không thể nắm giữ vận mệnh của bản thân.

Dưới hoàn cảnh thời đại mênh mông này, con người quả thực rất nhỏ bé.

Xưởng trưởng Tăng nghiêm túc nhìn cô một hồi lâu, trong lòng trào dâng cơn sóng dữ: “Cháu cho rằng nông thôn an toàn hơn thành phố à?”

“Đúng vậy.” Ninh Yên trả lời chắc như đinh đóng cột, cô xuống nông thôn để tránh đầu sóng ngọn gió, tạm thời ngủ đông, yên tĩnh chờ thời cơ, mục đích cuối cùng của cô vẫn là cứu Ninh Hãn Hải.

Trong thành phố có quá nhiều người làm ầm ĩ, những hồng vệ binh kia hở chút lại điên cuồng cắn người, nuôi ý đồ đục nước béo cò, viết những tấm áp phích lớn để trả thù những người có thù oán cũ với mình.

Mà nhà họ Ninh đặt mình vào hoàn cảnh như vậy thật sự quá nguy hiểm, cô dám nói, nhà họ Ninh chắc chắn phải bị di dời trong tai họa lần này, rất khó đảm bảo sự an toàn cho bản thân.

Những ngày này, cô đã không ngừng nghiên cứu kỹ lưỡng, hao tâm tốn sức tìm cách giải quyết, cố gắng tranh thủ một con đường sống cho nhà họ Ninh.

“Hơn nữa, nông thôn càng thích hợp để tôi phát huy bản thân, tôi cần làm một vài chuyện.”

Hằng năm, cô đều đứng hạng nhất trong bài kiểm tra, chuyên ngành của cô rất có tác dụng, cô sở hữu kiến thức nông nghiệp vượt xa thời đại này mấy chục năm, còn có một không gian chất đầy hạt giống.

Nếu cô không làm gì đó thì thật có lỗi với bản thân, có lỗi với cơ duyên lần này.

Xưởng trưởng Tăng yên lặng vài giây: “Tôi có thể hỏi đó là chuyện gì không? Nói không chừng tôi có thể giúp được cháu.”

Với sự tỉnh táo của cô lúc này, ông sẵn lòng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc