Dây thần kinh căng thẳng khi cảm nhận được có thứ gì đó bò trườn trên lưng, cảm giác càng thêm chân thực, xúc tua phía sau lưu luyến mà vẽ xung quanh xương bướm, không muốn rời đi, xúc tua mềm mại không có xương vô cùng linh hoạt, nơi đi qua đều nổi cả da gà. Phần trên của xúc tua dường như có miệng, làn da từng chút từng chút bị liếʍ láp.
“Không, không được, lấy ra...”
Nguyệt Nha sợ đến mức rút vào trong lòng Lục Mẫn Chi, âm thanh mềm mại yếu ớt, vô cùng tủi thân, mặt dán vào cổ Lục Mẫn Chi không rời, da thịt dính vào nhau, hơi nóng phả vào càng ngày càng nhiều, cảm giác rất dễ chịu.
Người con gái không an phận cọ cọ vào bản thân, đáng thương mà tìm kiếm cảm giác an ủi, Lục Mẫn Chi ung dung, bàn tay ôm lấy Nguyệt Nha, vỗ vỗ an ủi cô, đem cô nhẹ nhàng thả lên trên giường.
Xúc tua phía sau dường như lui ra, chuyển đến phần hông, theo kẽ mông, trở lại giữa hai chân, cảm giác có vật lạ thì mặt đỏ bừng.
“Không được, không...” Cảm thấy xấu hổ mà khép hai chân lại, lại bị Lục Mẫn Chi dùng đầu gối mạnh mẽ tách ra, nhẹ nhàng chạm vào hoa huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nguyệt Nha rêи ɾỉ thành tiếng ưm a xin tha, đôi mắt ngập nước. Bàn tay to đẩy sợi tóc loạn trên gương mặt Nguyệt Nha ra, Lục Mẫn Chi cúi người, hôn vào bờ môi mềm của cô, tay không chủ động được mà trượt xuống, nhắm chuẩn ngay bầu vυ" trắng như tuyết của người con gái, trơn trượt mềm mại, giống như một cánh hoa, có một nhụy hoa xinh xắn dựng thẳng lên, làm cho người ta yêu thích mà bóp mãi không buông tha.
Hô hấp Nguyệt Nha gấp gáp thở phì phò, ý thức lại trở nên mơ hồ, sự dịu dàng và kɧoáı ©ảʍ làm cho cô ưỡn ngực lên, đưa bản thân dâng lên cho kẻ thù thưởng thức.
Xúc tua tà ác nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể, theo khe hở ở đầu gối, từng cái xúc tua lần nữa lưu luyến ở miệng huyệt, ác ý chà qua chà lại, mạnh mẽ cọ xát vào hoa huyệt, nhè nhẹ đâm chọc vào bên trong miệng huyệt. Dịch nhầy trong suốt ở bên trong chảy ra từng đợt không ngừng, dường như ướt cả xúc tua, dường như nhận được sự chấp nhận, tiếp theo là số xúc tua cùng nhau thọc vào rút ra đường đi mềm mại, không có chơi đùa tùy hứng như trước đó nữa, lần này giống như biến thành một sợi dây thừng cùng nhau tiến vào rút ra, lại cẩn thận tránh đi màng trinh
Lục Mẫn Chi dán vào bên tai cô, âm thanh dịu dàng, mang theo sự mê hoặc: “Thích không? Nguyệt Nha.”
Nguyệt Nha chịu đựng thở phì phò, giọng nói bên tai truyền đến đại não, kɧoáı ©ảʍ quá mức sung sướиɠ mà không thể nhận thức được thứ gì.
Lục Mẫn Chi không nghe được câu trả lời, hơi hơi nghiêng đầu, ngậm lấy đầu vυ" căng tròn, ác ý dùng hàm răng cắn xuống một cái, Nguyệt Nha hô lên một tiếng, khẩn trương nắm lấy cánh tay của hắn.
“Em là của anh, đúng không?” Lục Mẫn Chi không gặm nữa, giống như lấy lòng mà liếʍ mυ"ŧ đầu vυ".
Nguyệt Nha mơ mơ màng màng ừ một tiếng: “ừm....em là của anh...”
“Anh muốn có con, em có đồng ý sinh cho anh không?”
Con? Anh Lục? Nguyệt Nha cố gắng để có thẻ nhìn rõ người trước mặt, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ, điểm nhạy cảm từ trên xuống dưới đều bị xâm chiếm, trong đầu không thể suy nghĩ.
Lục Mẫn Chi lại cắn một cái vào núm vυ", hàm răng chà xát, cuối cùng đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp thành từng vòng, khiêu khích giới hạn.
“Sinh hay không?”
Nguyệt Nha xin tha bằng giọng mũi: “Sinh con, anh Lục....” Âm cuối kéo dài dường như đang rất tận hưởng.
Lục Mẫn Chi chiều chuộng cô ngẩng đầu hôn cô, đầu lưỡi liếʍ xung quanh bờ môi cô, xúc tua dưới thân giống như nghi binh nghiêm túc mà nhận mệnh lệnh, nhanh chóng không chút do dự trực tiếp đâm xuyên qua chỗ màng hướng vào bên trong.
“Ưm a----” Bên dưới thân bị đùa giỡn đến vô cùng thấy xấu hổ, xúc tua không xương giống như bị điện giật nhanh chóng chui ra chui vào, giống như lơ đãng mà sẽ cọ xát vào vách tường non mềm, đường đi trơn trượt vui sướиɠ, mang theo sự tò mò mà thăm dò vào bên trong, giống như là con cá đang du ngoạn dưới nước, còn có một cái đầu nhỏ chạm vào miệng tử ©υиɠ, ngứa ngáy khó nhịn.
Xúc tua là một bộ phận của Lục Mẫn Chi, mức độ tương thích của hắn chỉ có hơn một nửa, kɧoáı ©ảʍ mà hắn cảm nhận được dường như không nhiều. Nhưng mà hắn dùng bản thể để đùa giỡn với người con gái da^ʍ đãиɠ kêu rên dưới thân, kɧoáı ©ảʍ rõ ràng muốn nổ tung trong cơ thể, mặc dù không phải là giao hợp chân chính, cũng vô cùng sảng khoái. Người con gái dưới thân đã trở thành của mình, thân thể dường như xúc động không thể khống chế được, giống như mỗi một tấc da tấc thịt đều muốn dán vào người cô động chạm thân mật, rõ ràng là ý thức còn sót lại ngu xuẩn buồn cười, thế mà lại ảnh hưởng mạnh đến hắn.
Lục Mẫn Chi quỳ gối ở giữa hai chân Nguyệt Nha, nâng chân cô lên, nơi bí mật đẹp nhất của con gái hiện lên trước mặt không có gì che đậy, miệng huyệt bị xúc tua chiếm đóng, một tia máu theo luồng dịch nhầy chảy ra, xuyển thấu qua màn ánh sáng màu xanh dường như có thể nhìn ra được đường đi của dòng máu. Bị Lục Mẫn Chi nhìn chằm chằm, miệng huyệt càng vô cùng kích động, xúc tua và hắn có tâm ý tương thông liền cảm nhận được hoa huyệt bên trong co rút lại.
Xúc tua bên ngoài đang tự do ngầm hiểu ý mà cuốn lấy hai chân cô tách ra, khống chế sự giãy dụa của người con gái, một xúc tua tùy ý đùa giỡn chui vào tử ©υиɠ cô, cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, không nhịn được vặn người, bực bội cắn vào thịt tử ©υиɠ, lưu luyến chui ra ngoài.
Toàn thân Nguyệt Nha tê dại, thân thể giống như đang ở trên mây, mỗi một cái lỗ chân lông đều sung sướиɠ nở ra, hoa huyệt và miệng huyệt đồng thời bị trêu đùa người con gái vô cùng sung sướиɠ, nước giống như đi từ thiện mà chảy ra không ngừng.
dươиɠ ѵậŧ sưng to của Lục Mẫn Chi chạm đến miệng huyệt, đúng lúc bị chất nhầy chảy ra làm ướt hết phân nửa, nhìn thân thể sa vào du͙© vọиɠ của Nguyệt Nha không nhịn được mà cười khẽ, ác ý đâm chọc nhẹ nhàng ở miệng huyệt, chỉ vào cửa chứ không đâm vào, người con gái sau cao trào mang theo biểu tình lười biếng thảo mãn, hai má phúng phính đỏ bừng, đôi mắt ướt ác mang theo sự mê mang cơ khát, cái miệng nhỏ hơi mở ra gọi khẽ: “Anh Lục, anh Lục...”
Âm thanh rêи ɾỉ không ngừng gọi anh Lục, Lục Mẫn Chi kiềm chế sự không vui của bản thân, cho dù độ tương thích cao thì họ cũng không phải là cùng một người, mặc dù hắn có toàn bộ ký ức của thân thể này.
Xúc tua toàn thân động dậy, leo lên núm vυ", nhấm nháp liếʍ mυ"ŧ. Còn có mấy cái xúc tua không ngừng cọ qua cọ lại miệng huyệt, dưới tầm nhìn của Lục MẪn Chi mà nịnh nọt mở miệng huyệt ra, mép thịt bên trong co rút nhìn thấy rất rõ ràng, dụ dỗ Lục Mẫn Chi tiến vào.
Chiều dài và kích thước dươиɠ ѵậŧ của con người không thể so sánh với xúc tua, nó có nhiệt độ nóng hơn, sau khi sưng to thì không thể khinh thường, sau khi được 082 đặc biệt chữa trị và sửa chữa thì nó càng thô to hơn người bình thường.
Hoa huyệt mềm mại run lên vì dươиɠ ѵậŧ quá thô to, Nguyệt Nha không nhịn được mà ưm a rêи ɾỉ, dường như có thể biết đây là đồ vật của đồng loại, không phải là thứ kì lạ làm cho người ta sởn tóc gáy, thân thể ở trong lòng thoải mái và tiếp nhận sự va chạm của dươиɠ ѵậŧ, hai tay nhỏ ôm lấy cổ Lục Mẫn Chi, thân thể dường như là dính chặt lấy hắn không buông, mông nhỏ xoắn lại quấn lấy hắn, xúc tua không chịu cô đơn mà trả thù bằng cách cắn thịt ở hoa huyệt, làm càn ở cúc huyệt, thỉnh thoảng cắn vài ngụm vào cúc huyệt.
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở huyệt phá sau làm cho Nguyệt Nha thẳng thắn lắc đầu: Nơi đó....ưm a, đừng chạm vào nơi đó....” Xúc tua không nghe theo, giống như đánh đàn thường xuyên chọc chọc nơi này, cắn vào cúc huyệt.
Phần thịt màu hồng ngậm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ không buông, trong đàu rõ ràng đã phác họa ra hình dạng to lớn của dươиɠ ѵậŧ, phần đầu của dươиɠ ѵậŧ nảy lên, đâm vào từng cái mạnh mẽ tàn nhẫn, bao quy đầu dường như chạm đến cổ tử ©υиɠ, lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ sợ hãi, tiếp theo sau đó, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng chảy ra, phun đến tận tử ©υиɠ, không có một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ thừa nào chảy ra ngoài.
Nguyệt Nha rêи ɾỉ thành tiếng, toàn thân mềm mại như một bãi bùn, mệt đến sức động một ngón tay cũng không có, tùy ý để xúa tua chạm vào toàn thân, xoay quanh hạ thể mà đâm chọc hỗn loạn, không còn sức kháng cự.
“Mệt sao, mệt thì ngủ đi.” Lục Mẫn Chi ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, dịu dàng nuông chiều ôm vào lòng ngực, không nhịn được rít nhẹ một hơi, xúc tua theo mệnh lệnh tăng tốc rửa sạch dấu vết chất lỏng trên người Nguyệt Nha.
Nguyệt Nha chớp chớp mắt, lông mi chạm rãi khép lại, cảm nhận được hơi thở ở sườn mặt mà an tâm, mặc dù trên người có thứ kỳ lạ chạm lung tung, nhưng vì quá mệt mỏi nên thân thể chỉ có thể chìm vào giấc ngủ sâu.