Ngoài cửa sổ, gió mạnh thổi qua những cây ngân hạnh trong sân vườn, tạo nên một khung cảnh đầy chiếc lá vàng rơi lả tả.
Trong bất giác, Diệp Vy nhớ đến lúc bà vừa gả vào Phong Vũ.
Mười ba năm, thời gian quả thực nhanh như cái chớp mắt, mới đó mà cô bé từng trốn sau lưng cha năm xưa, len lén quan sát người mẹ này đã trưởng thành nên người.
Ngẫm lại, bà mỉm cười.
Thời gian đúng là không đợi ai bao giờ.
“Phu nhân, thịt sắp được rồi ạ.” Nhan Liệt khẽ giọng nhắc, trong mắt đầy kính phục.
Bà từng gặp qua nhiều phu nhân hào môn, bề ngoài xa hoa, bên trong lạnh nhạt.
Nhưng Diệp Vy thì khác, tình thương mà bà dành cho vị tiểu tổ tông kia còn hơn cả ruột thịt.
Nhan Liệt thầm nghĩ: giá mà lão gia vẫn còn sống, có thể chứng kiến thời khắc tuyệt đẹp này thì tốt.
Cuối cùng, Diệp Vy tắt bếp, bày thịt kho ra đĩa, rồi mang đến bàn ăn, hài lòng đặt đĩa xuống. Dù hình thức bên ngoài không hoàn mỹ, miếng to, miếng nhỏ, trông không cân xứng gì, nhưng tấm lòng bên trong đủ để làm ấm trái tim bất kỳ ai.
Nhan Liệt liếc đến, mỉm cười, bỗng nhiên, sực nhớ ra gì đó, liền hỏi: “Phu nhân, có điều này… không biết tôi có nên hỏi người hay là không?”
Diệp Vy nghiêng đầu liếc nhìn Nhan Liệt đứng phía sau, theo phản xạ đáp lại: “Có chuyện gì khiến chị trông úp mở như thế?”
Nhan Liệt ngập ngừng, hồi lâu cũng mở miệng: “Là chuyện... liên quan đến thiếu gia đó ạ.”
“Hiếu Minh?” Bà không khỏi bất ngờ: “Chị đang lo lắng điều gì sao?”
“Dạ phải.” Bà trả lời.
Diệp Vy nghe liền hiểu: “Chị là lo, con bé sẽ khó chấp nhận... ý định của tôi, về việc tác hợp cho hai đứa trẻ sao?”
Nhan Liệt không dám giấu: “Tôi biết phu nhân vốn không có ý xấu. Huống hồ, đây đều là lo lắng của bà già này thôi, kính mong phu nhân đừng để nó trong lòng.”
Diệp Vy nghe vậy thì bật cười.
Bà quay lại bếp, cho nước vào nồi đã đặt sẵn, sau đó cẩn thận điều chỉnh lại độ nóng vừa phải.
Trước khi đợi nhiệt độ thích hợp mà cho nguyên liệu vào, bà quay lại, gật đầu.
“Chuyện này… vẫn còn quá sớm để có được kết luận.” Diệp Vy trầm giọng, ngưng hai giây, rồi tiếp tục: “Nhưng nếu con bé không đồng ý, tôi cũng có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Vậy còn đại thiếu gia thì sao?” Nhan Liệt thấp giọng.
Diệp Vy nghe ra ngay: “Chị đang lo... thằng bé sẽ không từ bỏ con bé à?”
“Tôi là đang lo… cậu ấy sẽ làm tiểu thư sợ.”
Lời Nhan Liệt thành thật đến mức Diệp Vy lộ rõ vẻ bất an, nhưng vẫn cười thành tiếng: “Chị đang cho rằng, thằng bé là ác quỷ sao chứ?”
“Phu nhân, tôi không dám.” Nhan Liệt hơi cúi đầu, ngữ điệu vẫn cung kính, nghiêm khắc: “Chỉ là… đại thiếu gia trong trí nhớ của tôi — cậu ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ điều mà mình muốn có, cho dù đó là tiểu thư đi chăng nữa.”
Quyết đoán.
Cố chấp.
Không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Đúng.
Thằng bé giống hệt Hàn Tô Vỹ.
“Không sai.” Diệp Vy gật đầu đồng tình. Bà cũng không phủ nhận, tiếp tục: “Nhưng chị cũng đừng nghĩ quá nhiều làm gì. Nói thế nào thì thằng bé cũng là người hiểu chuyện. Huống chi đây là chuyện cả đời, không phải chuyện ngày một ngày hai. Tôi tin, thằng bé sẽ không bốc đồng đến như vậy.”
“Dạ...” Nhan Liệt đáp khẽ, nửa an tâm, nửa lo lắng vẩn vơ.
Diệp Vy thấy bà vẫn còn lăn tăn, khó thuyết phục, bèng tiếp tục: “Tóm lại, vẫn nên chờ cơ hội thích hợp để hai đứa trẻ gặp nhau xem sao đã. Nói không chừng, mọi chuyện không phức tạp như chúng ta đã nghĩ.”
Lúc này, Nhan Liệt mới hoàn toàn an tâm.
Bà gật đầu: “Tôi hiểu rồi, thưa phu nhân.”
“Được rồi. Chị mau lên tầng gọi con bé dậy đi. Tôi ở đây chờ hai người.”
“Dạ, tôi đi ngay.”
Rất nhanh, bà rời khỏi.
Diệp Vy nhìn theo bóng lưng đang dần xa khỏi tầm mắt mình, khóe môi vừa vặn lộ ra một nụ cười bất lực.
Trước đây, bà cứ nghĩ mình là người lo xa nhất. Giờ mới phát hiện, Nhan Liệt — chị ấy — còn lo xa hơn bà gấp nhiều lần.
Suýt thì đã quên, Diệp Vy liền quay lại nồi canh.
Hiện nay, nước đã ổn định, bà nhanh chóng cho mọi nguyên liệu cần thiết vào, trong lòng thầm cảm thán “con bé ắt hẳn sẽ rất thích”.
Đúng lúc đó—
Tiếng chuông điện thoại từ bàn ăn vang lên.
Diệp Vy dừng suy nghĩ, vội lau tay bằng khăn, rồi quay lại bàn ăn, cầm di động lên xem. Trên màn hình hiện thị tên: Thừa Duệ — trợ lý riêng của bà.
Diệp Vy hơi thắc mắc, nhưng không để đối phương chờ lâu hơn, nhận cuộc gọi: “Thừa Duệ, có chuyện tìm tôi sao?”
Ở đầu dây bên kia, giọng Thừa Duệ vang lên, kéo theo vui vẻ nói: “Phu nhân, tôi gọi cho bà là muốn báo Hàn thiếu gia hôm nay đã trở về Bắc Kinh, không lâu nữa chúng tôi sẽ về đến biệt thự. Nhưng trước khi gặp bà, anh ấy muốn tôi đích thân báo với bà một tiếng.”
Diệp Vy nghe thấy liền sững người, nhưng ngay giây tiếp theo, bà vui vẻ thấy rõ: “Cậu nói thật sao? Thằng bé trở về rồi?”
“Dạ phải ạ.” Thừa Duệ gật đầu, trả lời bà: “Tôi đoán thiếu gia muốn cho phu nhân một bất ngờ đó mà, dù sao hai người cũng xa cách nhiều năm, thiết nghĩ anh ấy đã vô cùng nhớ bà. Hơn nữa, tôi nghĩ nếu như anh ấy nói trước với bà việc mình sẽ về đây, phu nhân nhất định sẽ lại tự tay xuống bếp chuẩn bị một bàn tiệc lớn chào đón anh ấy cho mà xem.”
Diệp Vy không phủ nhận điều này, ánh mắt tràn đầy sự bất lực: “Cái thằng bé khờ này... vẫn chẳng chịu thay đổi gì cả. Đôi lúc tôi cảm thấy thằng bé còn hiểu tôi hơn chính bản thân mình nữa.”
Trong lòng bà đồng thời dâng lên luồng ấm áp.
Chí ít, để bà biết, thằng bé vẫn luôn coi trọng bà, chưa từng oán trách bà sống xa thằng bé rất nhiều năm.
Dù vậy, đứa con trai hiểu chuyện này cũng là người khiến bà lo lắng nhất.
Năm đó sau khi ly hôn với Hàn Tô Vỹ, bà đã phải rất khó khăn mới chấp nhận việc con trai rời đi cùng ông ta, rời khỏi vòng tay bà, bà tưởng chừng mọi thứ khi đó đều thực sự kết thúc. Ngày bà kết hôn với Phong Dật — cũng là ba Khuynh Nhi, bà cho rằng thằng bé sẽ không thể chấp nhận, trách cứ bà chỉ suy nghĩ cho mình, may mắn, thằng bé từ đầu đến cuối vẫn luôn âm thầm ủng hộ mọi quyết định của bà, bà rất trân trọng vì điều đó.
Hiện nay thằng bé đồng ý quay lại Bắc Kinh tìm bà, lòng bà quả thực đã trút hết gánh nặng.
Rốt cuộc, người làm mẹ như bà cũng đã có thể bù đắp mọi thiếu sót của mình.
Thừa Duệ bên kia đầu dây, tiếp tục: “Vậy phu nhân, không biết bà có muốn tôi chuẩn bị gì hay không?”
Diệp Vy theo quán tính lắc đầu: “Không cần đâu, chỉ cần cậu đưa thằng bé trở về bình an là được rồi.”
Thừa Duệ cũng đáp lại sau đó: “Vâng, tôi hiểu rồi phu nhân.”
Cúp máy, Diệp Vy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lấp lánh niềm vui mừng.
Hàn Hiếu Minh — con trai bà cuối cùng cũng trở về, mọi thứ quả thực đều rất tốt.
Kết thúc cuộc gọi, Thừa Duệ tháo một bên tai nghe Bluetooth, khẽ nghiêng đầu nhìn vào gương chiếu hậu.
Ở hàng ghế sau, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi dựa lưng vào ghế, đôi chân dài vắt chéo thoải mái. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản, tay áo xắn lên lộ ra cổ tay rắn chắc, đồng hồ đắt tiền trên tay phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt. Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, đường nét lạnh lùng đầy cấm dục.
Hàn Hiếu Minh, chính là hắn.
Thừa Duệ cười cười, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Hàn thiếu gia, không biết bây giờ anh cảm thấy Bắc Kinh như thế nào? Có khác gì so với Luân Đôn của mình không?”
Hàn Hiếu Minh khẽ ngước mắt, đôi đồng tử đen láy thâm trầm, giọng nói lười biếng nhưng vẫn mang theo sự sắc bén vốn có: “Vẫn vậy. Ồn ào, náo nhiệt... không hợp với tôi.”
Thừa Duệ nghe vậy, chỉ biết cười trừ.
Bắc Kinh là nơi phồn hoa bậc nhất, nhưng với Hàn Hiếu Minh, nó lại chẳng có gì đặc biệt.
“Vậy... lần này về Bắc Kinh thăm phu nhân, anh có dự định sẽ ở lại đây một thời gian hay không?”
Hàn Hiếu Minh im lặng một lúc, ánh mắt sâu xa: “Tạm thời tôi chưa có kế hoạch rời đi.”
Hắn không nói rõ, nhưng trong lòng đã có dự định riêng.
Lần trở về này, hắn không chỉ đơn thuần là thăm mẹ, mà còn vì...
Thừa Duệ nhìn gương chiếu hậu, nhận ra trong mắt người đàn ông ấy là một tầng sâu trầm mặc khó đoán. Anh ta không hỏi thêm gì khác, chỉ chuyên tâm lái xe, đưa Hàn Hiếu Minh về biệt thự.
Hôm nay, Bắc Kinh thật đẹp — đẹp như chính tâm trạng của hắn.