Chỉ thấy, Thẩm Tri Tâm mặt ửng hồng, đôi mắt như chứa một hồ nước mùa thu lấp lánh sóng nước.
Nước mắt đọng ở mí mắt chực rơi mà không rơi, miệng hơi chu lên, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Phó Thừa Cảnh yết hầu khẽ động, hơi thở anh rõ ràng nóng lên, đôi mắt sâu thẳm co lại.
“Nuông chiều thành thói, em đúng là bị nuông chiều rồi, nhịn một chút đi.”
“Anh hung dữ gì chứ? Không phải vì không ly hôn với anh nên em đã cố gắng thể hiện tốt trước mặt trưởng bối, để rồi mới bị thương sao?”
“Vậy em nói xem, tại sao họ cứ khăng khăng chuyện ly hôn không buông?”
Thẩm Tri Tâm bĩu môi, nói trắng ra, chẳng phải là cô đã đại náo đám cưới, không những thế, những biểu hiện bình thường của cô cũng chẳng ra sao.
“Em không phải đã biết lỗi rồi sao?”
Cô cắn môi dưới. Nhưng anh không đáp lại nữa mà tập trung vào động tác trên tay. Người đàn ông ấy tuy giọng điệu hung dữ, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, sau khi sát trùng cho hai đầu gối cô, còn dán lên mỗi vết thương một miếng băng cá nhân.
Ai có thể ngờ rằng người nắm quyền của Thịnh Hào - Phó Thừa Cảnh quyết đoán - lại hạ mình làm những chuyện nhỏ nhặt này cho phụ nữ? Chính sự đối lập mạnh mẽ này đã khiến ánh mắt Thẩm Tri Tâm trở nên dịulại, cả lòng cô tràn ngập điều gì đó ấm áp lạ thường.
“Phó Thừa Cảnh, cảm ơn anh.”
Giọng cô như được thêm một muỗng đường, mềm mại ngọt ngào, ngoan ngoãn đến lạ. Người đàn ông ấy thầm rủa một tiếng, sau đó anh thu dọn đồ đạc, rồi quay lại ghế.
…
Tại Phó gia bây giờ.
Lý Ngọc Quyên, Thẩm Tư Ngữ và Tống Dịch An đều có mặt, tất cả đều mang biểu cảm nghiêm trọng, không khí trầm lắng.
Thẩm Tư Ngữ oán trách: “Dịch An, anh làm sao vậy? Anh không phải nói anh nhất định có thể giải quyết được Thẩm Tri Tâm sao? Từ sau khi kết hôn, sao cô ta lại cắt đứt liên lạc với anh? Ngay cả tin nhắn anh gửi cho cô ta, cô ta cũng không trả lời?”
“Tư Ngữ, em đừng vội, Thẩm Tri Tâm vì muốn ở bên anh mà đã gây sự ở đám cưới, chúng ta còn bàn bạc kỹ rồi. Sau khi kết hôn cô ta sẽ tìm mọi cách để ly hôn với Phó Thừa Cảnh, hơn nữa cô ta ngốc nghếch như vậy, sao có thể đột nhiên thay lòng đổi dạ được?”
“Vậy anh nói xem, rốt cuộc là chuyện gì? Anh sẽ không chỉ có chừng đó bản lĩnh thôi chứ?”
Tống Dịch An bị mắng đến xám xịt mặt mày, hắn ta tiến lên lấy lòng nói: “Có lẽ lần trước cô ấy làm ầm ĩ quá lớn, nêm gần đây mới chịu thu liễm lại một chút. Đừng vội, qua được giai đoạn sóng gió này, cô ta sẽ chủ động liên lạc với anh, cô ta từ trước đến nay đều là người chủ động dâng hiến mà.”
Miệng tuy nói vậy, nhưng hắn ta lại có chút sốt ruột, mấy ngày nay dù là gửi tin nhắn hay gọi điện cho Thẩm Tri Tâm, cô ta đều bặt vô âm tín.
“Sao không vội được? Đó là năm mươi triệu, nếu không cẩn thận bị Thẩm Tri Tâm biết được, công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển!”
Lý Ngọc Quyên quát: “Tư Ngữ, con hãy bình tĩnh một chút, đừng ở ngoài còn chưa có động tĩnh gì mà chúng ta đã tự làm loạn rồi. Theo ta thấy, Dịch An nói không sai, chúng ta phải tính toán lâu dài.”
“Mẹ, mẹ nghĩ ra cách gì hay rồi sao?”