Phạn Hành

Chương 20: Thiện ác

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Trải qua một phen tra tấn, bọn cướp ngất đi, Hoa Thiên Ngộ lau một chút máu tươi dính trên tay, sau đó lại tiện tay vứt bỏ khăn lau tay bẩn thỉu.

Nàng mới biết được từ trong miệng của bọn cướp vừa rồi, chuyện nàng muốn, không khác là bao với suy đoán trước đó của nàng, bọn họ quả thật có liên hệ với Dư Độc quốc.

Theo lời của tên bọn cướp vừa rồi, chân dung của nàng đã lan truyền đến các tổ chức thổ phỉ của các quốc gia ở Tây Vực, bắt được nàng là có thể lấy được phần thưởng lớn của Dư Độc quốc, và cung cấp manh mối về nàng, cũng có thể nhận được thưởng một khoản.

Nàng bỏ trốn đã hơn một tháng, mà Hồng Liên giáo lại chỉ sử dụng thế lực của bọn cướp này, xem ra đích thật là không rảnh dành thời gian ra để đấu với Vương Đình, nàng còn có thời gian đi tìm Vu Điền quốc tìm kiếm thần khí thứ ba.

Chỉ cần giáo chủ không tự mình đến bắt nàng, nàng có tự tin Dư Độc trong nước còn chưa có mấy người có thể giữ được nàng.

Nghĩ đến Hồng Liên giáo chủ, trong lòng nàng lạnh lẽo một mảnh, người đàn ông này là ác mộng lớn nhất trong kiếp này của nàng.

Thác Bạt Đô Lăng.

Nhớ tới cái tên này, nàng có một mối căm hận đến tận xương tủy, nếu không nhờ hắn giam lỏng khống chế nàng gần bảy năm, nói không chừng nhiệm vụ của nàng đã sớm hoàn thành, hiện tại đang nằm ở nhà xem TV, mà không phải ăn cát mỗi ngày ở sa mạc lớn.

Hoa Thiên Ngộ lắc đầu, xua tan những ý niệm phức tạp này trong đầu, nghĩ nhiều cũng không khác gì, hiện tại phải diệt khẩu trước, phòng ngừa tung tích của nàng bị bại lộ.

Nàng mở ra cơ quan trên Thiên La Tán, lưỡi dao sắc bén bắn ra, đang chuẩn bị tấn công, một giọng nói trầm thấp vững vàng vang lên từ phía sau.

“Thí chủ đã biết được việc muốn biết, hãy thu tay lại đi.”

Động tác của Hoa Thiên Ngộ dừng lại, sau đó nhíu chặt mày, nàng xoay người nhìn lại, thấy bóng dáng Pháp Hiển bước từng bước ra khỏi ngõ nhỏ.

Đôi mắt nàng hiện lên một tia ngạc nhiên, chất vấn: “Sao anh lại phát hiện ra?” Nàng tự nhận mình không có bất kỳ sai sót nào trong kế hoạch rồi mà.

“Bần tăng vốn là chưa từng phát giác, mãi đến khi thí chủ nói muốn bần tăng hỗ trợ bóc trái cây khô, nên bần tăng mới phát hiện.”

Pháp Hiển nhìn về phía Hoa Thiên Ngộ, chậm rãi nói: “Căn cứ vào sự hiểu biết của bần tăng đối với thí chủ, biết thí chủ có một mục đích rất mạnh, lời nói và hành động đều có nguyên nhân, tuyệt đối sẽ không đưa ra một yêu cầu vô nghĩa như vậy.”

Thật ra, nghĩ kỹ lại thì từ câu trêu chọc bằng lời đêm qua, kế hoạch của nàng đã được thực hiện.

Mọi việc tiếp theo nàng làm, đều là một vòng trong mỹ nhân kế của nàng, với mục đích là khiến cho tâm thần hắn bất ổn.

Chỉ là đối với hắn mà nói cũng không có bất kỳ tác dụng gì, mỹ nhân như khô cốt, phàm là vẻ ngoài, đều là hư không.

Nghe hắn giải thích, trong lòng Hoa Thiên Ngộ không khỏi dâng trào lửa giận.

Mẹ kiếp, thông minh lại bị thông minh phản lại.

Ngày nào cũng đánh chim nhạn, có lúc bị nhạn mổ mù mắt*.

*chỉ những người luôn thông minh nhưng có lúc lại phạm phải những sai lầm không nên mắc.

Chơi dao sắc có ngày đứt tay.

Nông phu và con rắn*…

*nói lên việc đối với kẻ hung tàn thì chớ có mà mềm lòng dễ dàng thương xót.…

Mẹ kiếp, không đúng.

Nàng tức tới ngốc rồi.

Pháp Hiển đứng trước người nàng, chắn trước vài tên cướp, hắn khuyên nhủ: “Thí chủ vẫn nên đưa bọn họ đến phủ nha đi, trừng phạt chúng theo luật.”

Từ bi trong hai mắt hắn khơi dậy sự chán ghét ẩn giấu trong lòng Hoa Thiên Ngộ, ánh mắt lạnh lùng của nàng cào xẻo trên người hắn.

Giọng nói phát ra chua ngoa không tả nổi: “Hòa thượng, ngươi có bao giờ nghĩ tới, người ngươi cứu là kẻ ác, nếu tính xấu của bọn họ không thay đổi lại đi làm chuyện ác nữa, còn có thêm người bị hại, gây ra càng nhiều người vô tội phải chết, đây cũng là nhân từ trong miệng ngươi sao?”

Sự bất mãn của nàng đối với Pháp Hiển vào giờ khắc này toàn bộ bộc phát ra.

Nàng ghét hoặc thậm chí ghê tởm, tất cả chúng sinh đều bình đẳng trong mắt họ, không thiện hay ác trong con người, nguyên nhân cơ bản nàng không thấy hứng thú với Phật giáo là bởi vì nàng cảm thấy rất dối trá, trong Phật môn có rất nhiều chỗ mâu thuẫn.

Bọn họ một mặt nói muốn phổ độ chúng sinh, một mặt lại muốn tha thứ cho kẻ ác, nhưng kẻ ác vẫn sẽ lại làm điều ác, chu kỳ cứ lặp đi lặp lại, cách này tính à phổ độ chúng sinh của môn tử nào, đây cũng chỉ là giúp người xấu làm điều ác mà thôi.

Pháp Hiển chậm rãi thở dài một hơi, ánh mắt của hắn nhìn vào trong con ngươi u lãnh của Hoa Thiên Ngộ, ôn hòa nói: “Nếu đúng như thí chủ nói, kẻ phạm tội không có chỗ tha thứ, thì trên đời này còn có ai thiện lương nữa?”

Hoa Thiên Ngộ cười nhạo một tiếng, nói: “Hòa thượng à anh không nên lén tráo khái niệm, cái tôi nói là kẻ ác phạm tội tày trời, loại người này chết không đáng tiếc.”

Vừa chuyển lời, nàng lớn tiếng hỏi: “Nếu đối mặt với loại người này, ta muốn giết, ngươi còn có thể ngăn cản ta sao?”

Pháp Hiển lắc đầu nói: “Nếu có người có tội ác tày trời tàn sát mạng người, tất phải tru diệt, Phật pháp không phải giáo điều, sẽ không tuân thủ giới luật một cách mù quáng, coi thường tính mạng của con người.”

Câu trả lời này thật nằm ngoài dự liệu của Hoa Thiên Ngộ.

Nàng vẫn cho rằng đối với người tu Phật mà nói, bất luận kẻ gian ác nào cũng sẽ được tha thứ, dù sao trong mắt bọn họ, chúng sinh đều có thể độ.

nàng nhìn Pháp Hiển nói với vẻ mặt trào phúng: “Một khi đã như vậy, vì sao còn ngăn cản ta?”

“Thí chủ, cô hiểu lầm bần tăng rồi.”

Pháp Hiển giải thích: “Bần tăng không cho thí chủ giết những tên cướp này, không chỉ vì bọn họ, mà còn bởi vì cô.”

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Hoa Thiên Ngộ, mang theo một chút bi thương, hắn nói: “Bần tăng chỉ là không hy vọng, thí chủ lại tạo sát nghiệt.”

Hoa Thiên Ngộ cười lạnh một tiếng, cũng không cảm kích, nàng nói: “Vì tôi? Nói dễ nghe thật đấy, anh đây chỉ là không muốn cho tôi giết những tên cướp này, bởi vậy lương tâm không yên mà thôi.”

Hiện tại nàng mới nghĩ lại cẩn thận, tranh luận giữa bọn họ không có bất kỳ ý nghĩa gì, vốn dĩ đạo của hai người bất đồng, khó lòng hợp tác, Pháp Hiển không thuyết phục được nàng, nàng cũng không cách nào thay đổi ý nghĩ của Pháp Hiển.

Bất kỳ nỗ lực để thay đổi suy nghĩ của người khác là một điều rất ngu xuẩn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc