Nữ Phụ Xinh Đẹp Bị Khinh Thường Trong Niên Đại Văn

Chương 11

Trước Sau

break

Khương Bảo nghe vậy, liếc ông ta một cái, nói: "Chú Trịnh, con cảm thấy chú không thích hợp làm giáo viên, mà thích hợp với một nghề khác."

Khương Bảo nói rất nhẹ nhàng, không có bất kỳ tính công kích nào, cảm xúc vốn đang phẫn nộ của Trịnh Hữu Mặc bỗng nhiên cũng nguôi ngoai bớt, theo lời cô hỏi một câu: "Thích hợp với cái gì?"

Khương Bảo cười một tiếng: "Thích hợp làm thủ lĩnh thổ phỉ, ngang ngược vô lý."

Khương Bảo trêu chọc ông ta, Trịnh Hữu Mặc giơ tay đập bàn, tức giận đến giậm chân.

Lúc này con trai ông ta -- Trịnh Đăng Nguyệt từ nhà hàng xóm trở về.

Lúc nãy Trịnh Đăng Nguyệt cũng về nhà cùng lúc với Trịnh Hữu Mặc, nhưng vừa về đến nhà thì đã thấy ba mình cãi nhau với mẹ kế. Cậu chê phiền cho nên trốn ra ngoài. Lúc này nghe thấy không còn tiếng cãi nhau nữa cho nên mới chạy về.

Dáng vẻ Trịnh Đăng Nguyệt và Trịnh Hữu Mặc rất giống nhau, đều là dáng người thấp béo, thế nhưng lại có đôi mắt to giống mẹ.

Vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy gà quay, bánh bao bách diệp, thịt nướng, giò heo kho tàu, còn có một đĩa sủi cảo lớn đặt trên bàn, vội vàng cầm bát đũa ngồi xuống.

Trịnh Đăng Nguyệt dùng đũa gắp chân giò, thế nhưng gắp không nổi, chỉ đành lấy tay bóc. Cậu cắn từng miếng từng miếng thịt, miệng nhai chóp chép, vừa ăn vừa gọi ba: "Ba, ba mau ngồi xuống ăn cơm đi!"

Trịnh Hữu Mặc mặc dù đang nổi nóng, nhưng cũng không làm lỡ bữa cơm.

Khương Bảo thấy hai cha con bọn họ không hề khách sáo như vậy, còn đang định nổi giận ụp bát lên đầu bọn họ thì đột nhiên nhìn thấy Kim Mỹ Hồng đi tới.

Ban đầu Kim Mỹ Hồng không định tới, nhưng vừa về nhà đã nghe nói Khương Bảo bị từ hôn, cảm thấy lúc này chắc chắn là cô đang rất buồn, cho nên muốn tới an ủi cô.

"Chị Mỹ Hồng, chị tới rồi! Mau ngồi đi!"

Khương Bảo đi lấy bát đũa cho cô, sẵn tiện cũng lấy cho Lý Tú Lan một bộ.

----

Kim Mỹ Hồng ngồi xuống ăn một cái sủi cảo, không nhịn được nói với Khương Bảo: "Đại Bảo à, chuyện từ hôn này không phải là lỗi của em, em đừng để trong lòng. Chúng ta cứ coi như chưa từng có cuộc hôn nhân này, dù sao với gương mặt này của em, muốn tìm đối tượng tốt ở thị trấn cũng không phải chuyện gì khó khăn."

Hiện tại hầu hết người trong thôn đã biết chuyện đều cười nhạo Khương Bảo, Kim Mỹ Hồng còn tới đây an ủi cô, trong lòng cô thật sự rất cảm động.

Nhưng Trịnh Hữu Mặc không nghĩ như vậy, ông ta cảm thấy trong lời nói của đối phương có hàm ý khác.

Trịnh Hữu Mặc nuốt miếng thịt trong miệng xuống, lớn tiếng nói: "Cô có ý gì?"

Kim Mỹ Hồng vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, tôi không có ý đó, ông hiểu lầm rồi..."

"Cô nói chuyện này không phải là lỗi của Đại Bảo, vậy là lỗi của ai? Lỗi của tôi và Tú Lan sao?"

Kim Mỹ Hồng do dự một chút, nói: "Lão Trịnh, ông nói xem, ông là giáo viên, tiền lương mỗi tháng 30 tệ, tại sao lúc trước lại không nghĩ đến chuyện cho Đại Bảo đi học?"

Cô nghe nói nhà trai là vì chê Khương Bảo không có văn hóa cho nên mới từ hôn, cảm thấy vấn đề này chính là lỗi của Trịnh Hữu Mặc.

Cô nghĩ, nếu như ông ta đã kết hôn với Lý Tú Lan, vậy ông ta chính là cha của Khương Bảo. Làm cha thì phải có trách nhiệm của một người cha, có đủ khả năng cho cô đi học, vậy vì sao lại không cho cô đi học? Cũng không phải ông ta không trả nổi số tiền này.

Lý Tú Lan lại quá đơn thuần, không có tính toán gì, trong lòng có cái gì liền nói cái đó, cho nên thường rất dễ mất lòng người khác vì quá thẳng thắn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc