Nghe lời bà ta, Tần Đại Trụ mở lời: “Mẹ, con hiểu mẹ với cha đều lo cho chúng con. Hiện giờ đúng là lúc nông nhàn, trong nhà ai cũng rảnh rỗi. Nếu có chuyện gì khi chia nhà, mọi người còn có thể giúp nhau.”
Tần Tam Trụ, xưa nay không mấy thân thiết với Đại Trụ, cũng lập tức lên tiếng: “Phải đấy mẹ, chuyện trong nhà xưa nay đều do mẹ và cha định đoạt. Con cũng đồng ý chia nhà.”
Có được sự đồng thuận của hai người con trai, Chu Đại Hoa đứng thẳng lưng, chẳng cho Ôn Ngọc Lan cơ hội mở miệng, trực tiếp đem những lời đã suy tính từ lâu nói ra một lượt.
“Vì ai nấy đều đã đồng lòng, vậy chuyện này cứ theo ý ta mà làm. Trước hết, ta nói qua tình hình hiện tại. Sân nhà ta chỉ rộng chừng ấy, sau này hai lão già chúng ta chắc chắn sẽ sống cùng đại phòng. Thế nên, nhà đại phòng phải được chia nhiều gian hơn một chút. Lão tam Thủy Sinh sắp thành thân, trong nhà con trai cũng đông, không thể để người ta không có chỗ dung thân, cũng phải chia cho họ nhiều hơn một chút.
Cân đo đong đếm rồi thì chỉ còn nhà lão nhị. Con trai thứ hai còn nhỏ, khi nào thành thân còn chưa rõ. Cho nên, ta nghĩ kỹ rồi, chia cho các ngươi một gian phòng cũng là đã đủ. Về lương thực, trong nhà hiện giờ chẳng còn bao nhiêu, ta quyết định chia cho các ngươi năm trăm cân là được rồi.
Đồ đạc trong nhà, tổ tiên ta đời đời canh nông, chẳng tích cóp được mấy. Mấy năm trước gặp hạn hán, cũng đã tiêu gần hết. Bây giờ trong tay ta chỉ còn lại năm lượng bạc.
Về phần tiền bạc, sau này chúng ta ở cùng nhà đại phòng, đương nhiên phải để dành nhiều hơn một chút, chia cho họ ba lượng là được rồi. Như ta đã nói, nhà lão tam sắp thành thân, trăm việc cần tiền, cũng phải để lại cho hắn một lượng. Nhà lão nhị người ít, mấy năm gần đây cũng chẳng có chuyện gì lớn, ta quyết định chia cho các ngươi năm trăm văn thôi.
Còn gà vịt trong nhà phần lớn là do ta nuôi. Thân thể ta không khỏe, phải để lại bồi bổ, các ngươi đừng ai có ý nghĩ tranh đoạt nữa. À, đồ đạc trong nhà vốn cũng chẳng còn bao nhiêu, ta không chia nữa. Những thứ trong phòng của các ngươi thì để lại cho các ngươi. Còn lại đều coi như của hai lão già này.”
Ôn Hạ và Ôn Ngọc Lan đều biết Chu Đại Hoa xưa nay chẳng có cảm tình gì với nhà họ, cũng từng nghĩ đến khi chia nhà bà ta chắc chắn sẽ keo kiệt. Thế nhưng không ngờ, bà ta lại có thể nhẫn tâm đến mức ấy, ngay trước mặt tộc trưởng và bao nhiêu dân làng mà vẫn lạnh lùng chia rạch ròi đến thế.
Trước tiên, nói một chút về giá cả hiện tại. Dẫu trong nước Đại Khánh chưa được thái bình nhưng năm nay vùng này được mùa. Gạo trắng mỗi đấu giá một trăm ba mươi văn, một đấu tương đương mười hai cân. Một người đàn ông trưởng thành ăn hết khoảng một cân rưỡi mỗi ngày, phụ nữ trưởng thành cũng cần một cân.
Mới thu hoạch vụ thu không lâu, tức còn gần một năm nữa mới đến mùa thu hoạch kế tiếp. Nếu chia theo cách của Chu Đại Hoa, số lương thực ấy e rằng chỉ cầm cự được đến đầu xuân năm sau.
Huống hồ, tình hình của Tần Nhị Trụ hiện nay không thể ngưng dùng thuốc. Chu Đại Hoa đâu phải đang chia nhà, mà là đang ép chết cả nhà hai. Không chỉ Ôn Hạ và Ôn Ngọc Lan, ngay cả dân làng đứng ngoài xem cũng đều cảm thấy Chu Đại Hoa quá tàn nhẫn.
Lúc này, một người trong thôn vốn có giao tình tốt với Tần Nhị Trụ ghé đầu vào, lên tiếng nói với Tần Hữu Điền: “Thúc Hữu Điền, có phải thẩm tính nhầm rồi không? Chia kiểu này thì nhà hai làm sao mà sống qua nổi?”
Vừa dứt lời, chẳng rõ ai trong sân liền hùa theo: “Đúng thế đó thúc Hữu Điền, thúc cũng quá ác rồi. Chia kiểu này thì chẳng khác gì bảo nhà hai chết sớm cho xong!”
Nghe những lời xì xào ngoài sân, sắc mặt Tần Hữu Điền lúc xanh lúc trắng, trông vô cùng khó coi. Nhưng chẳng rõ ông ta đang nghĩ gì, chỉ cúi đầu ngậm miệng, ngồi đó rít thuốc lào, không nói lấy một lời.