Vừa dứt lời, Chu Đại Hoa nhảy dựng lên. Bà ta tiện tay túm lấy cây chổi bên cạnh giường, định vung lên đánh Ôn Hạ.
Thấy thế, Ôn Hạ lập tức hít sâu một hơi, định há miệng cầu cứu. Nhưng chưa kịp mở lời, Tần Hữu Điền đã nhanh tay kéo Chu Đại Hoa lại, giọng nói mang theo tức giận: “Bà định làm gì? Chưa đủ mất mặt à? Bà an phận cho ta! Ta đã để bà thiếu ăn thiếu mặc ngày nào chưa? Vậy mà bà còn dám đụng tới tiền thuốc của con trai mình? Nói cho rõ ràng, từ hôm nay trở đi, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được cắt thuốc của lão nhị nữa!”
Đừng thấy Chu Đại Hoa ở nhà dữ dằn, ngang ngược. Nhưng một khi Tần Hữu Điền đã lên tiếng, bà ta liền không dám phản bác nửa lời. Dù trong lòng vẫn có chút không cam lòng nhưng Chu Đại Hoa cũng chỉ dám trừng mắt nhìn Ôn Hạ, không dám nói thêm lời nào.
Ngược lại, Tần Hữu Điền liếc nhìn Ôn Hạ vẫn đứng yên lặng tại chỗ, trong lòng thầm nghĩ xưa nay ông vẫn cho rằng đứa cháu gái này nhát gan, dễ bắt nạt, không ngờ giờ lại dám khiến cả thôn biết chuyện. Xem ra, vẫn là coi thường nó rồi.
Ông ta đứng im lặng một lúc, cuối cùng hít sâu một hơi, giọng nói cũng hòa hoãn lại mấy phần: “Hạ Nhi, dù gì thì chúng ta cũng là người một nhà. Có gì thì cứ nói thẳng với ông, đừng ầm ĩ ra ngoài. Làm lớn chuyện, chúng ta mất mặt, chẳng phải con cũng mất mặt theo sao?”
Nghe ông ta nói, Ôn Hạ thu lại vẻ ngoan ngoãn thường ngày, bình thản đáp: “Ông nói rất đúng. Trước đây, ca ca con cũng từng nói, chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết. Nếu có thể giải quyết trong nhà, con đương nhiên không muốn làm ầm ĩ.
Chỉ là nếu không phải đã đến bước đường cùng, nhà chúng con thực sự không sống nổi nữa, con cũng chẳng muốn gây chuyện cho ai biết đâu.”
Tần Hữu Điền nghe vậy, cũng không tiếp lời nữa.
Chờ khi mọi người tản ra, Ôn Hạ mới khẽ kéo Ôn Ngọc Lan sang một bên, hạ giọng nói: “Mẹ, hôm nay con làm ầm ĩ như vậy, sau này bà nội sẽ không dám động đến tiền thuốc của cha nữa. Nhưng ngược lại, cuộc sống của ba mẹ con ta sẽ càng khó khăn hơn. Mẹ nhẫn nhịn thêm ít ngày, con sẽ nghĩ cách chia gia càng sớm càng tốt.
Còn nữa, sau này mẹ làm thêu thùa kiếm được tiền, cũng không cần đưa hết cho cha mua thuốc. Dù chỉ để giữ tiếng, họ cũng sẽ phải bỏ tiền ra. Với tính cách của ông bà nội, sau khi chia gia sản, chúng ta cũng không lấy được bao nhiêu, số bạc này nên giữ lại, về sau nhà mình còn phải sống.”
Ôn Ngọc Lan nghe nàng nói, gật đầu liên tục, trong mắt còn ẩn ẩn niềm vui. Bà gả vào nhà họ Tần đã hơn mười năm, đây là lần đầu tiên bà có thể thắng thế trước hai cụ già trong nhà. Trong lòng, Ôn Ngọc Lan thật sự cảm thấy phấn chấn không ít.
Ôn Hạ thấy bà bình tâm trở lại, lại tiếp tục căn dặn: “Mẹ, về sau cứ ở nhà làm thêu thùa, rảnh rỗi thì nghỉ ngơi. Không có việc gì thì đừng ra ngoài. Dù bà nội có nói gì khó nghe, mẹ cũng đừng để trong lòng. Nhẫn một chút, chờ chia gia là được.”
Nói rồi, nàng quay sang nhìn Tần Cẩn Ngôn: “Đệ đệ, từ mai trở đi, ban ngày đệ cũng không cần ra ngoài nữa. Dù sao tiên sinh học đường cũng chưa về nhưng việc khác để tỷ làm. Việc của đệ là mỗi ngày gây chút động tĩnh trong sân, không cần quá lớn, chỉ cần khiến ông bà nội không nghỉ ngơi được là được.”
Nghe tỷ tỷ nói xong, Tần Cẩn Ngôn nghiêm túc gật đầu, ánh mắt sáng rực. Dặn dò xong, Ôn Hạ lại nói với Ôn Ngọc Lan một tiếng, sau đó quay về buồng nhỏ của mình, nằm xuống nghỉ ngơi.
Trước đó khi kéo tay Đinh Tam Nương, Ôn Hạ đã phát hiện sức lực của bản thân lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Cụ thể mạnh đến mức nào thì nàng chưa thử nhưng ít nhất cũng không thua kém gì nam nhân trưởng thành.
Với Ôn Hạ mà nói, đây là một tin cực kỳ tốt. Có một chút năng lực võ lực, sau này chia gia cũng bảo vệ được mẹ và đệ đệ, không đến mức có chuyện mà chỉ biết chịu đựng.