Hạ Lị “À” lên một tiếng, không ngờ ông đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Dù là bài thi cuối kỳ hay bài tập thường ngày, đều do các học trò dưới quyền An Cách Tư chấm điểm, ông hiếm khi tự tay làm những việc này. Xét cho cùng, ông là nhà chiêm tinh duy nhất còn sót lại trong cả đế quốc, người thực sự có thể nhìn thấu tương lai, giữ địa vị vô cùng tôn quý.
Ông ra hiệu cho Hạ Lị ngồi xuống ghế sofa, rồi đặt tay lên vai ép cô nằm xuống.
“Nói sao nhỉ… cũng có chút thiên phú.”
Vừa nói, ông vừa đẩy váy đồng phục của Hạ Lị lên trên đầu gối. Hạ Lị lập tức giữ chặt vạt váy, khuôn mặt đỏ bừng, không biết là vì bất ngờ được khen ngợi hay do hành vi khiếm nhã của ông.
An Cách Tư gạt tay cô ra, lật tung váy lên.
Cô mặc chiếc qυầи ɭóŧ cotton trắng, trông thật ngây thơ, giản dị và trong sáng.
An Cách Tư gạt bỏ những ý nghĩ lộn xộn trong đầu, luồn ngón tay vào đường may bên hông qυầи ɭóŧ rồi kéo vật cản ra.
“Đừng làm thế!” Hạ Lị khép chặt đùi lại.
“Nếu em không muốn đến phòng y tế…” An Cách Tư nhướng mày: “Thì chỉ còn cách này thôi.”
Ông áp sát người vào, dùng đầu gối đè nhẹ lên chân Hạ Lị, thẳng tay kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống. Trên đùi cô in hằn nhiều vết bầm tím, mật huyệt như vỏ sò đỏ ửng lên, trông như vừa bị ngược đãi thô bạo. An Cách Tư đưa ngón tay vào một chút rồi rút ra, đầu ngón tay dính chút dâm thủy hơi dính và vài sợi máu.
Hạ Lị liếc nhìn một cái rồi vùi mặt vào chiếc gối tựa bên cạnh, đầu óc mụ mị không rõ suy nghĩ gì.
“Có chút rách…” An Cách Tư nhíu mày, anh không nghĩ mình sẽ dùng bạo lực trong bất kỳ tình huống nào nhưng vết thương của Hạ Lị quá rõ ràng khiến anh không thể phủ nhận.
“Ừm.” Hạ Lị trả lời nghẹn ngào: “Em là lần đầu.”
An Cách Tư im lặng một lúc: “Em có tiết học nào sau đây không?”
“Có môn Toán cao cấp.”
“Vậy phải tranh thủ thời gian.” Anh đi lấy ít thuốc phép: “Tính toán toán học là môn nền tảng quan trọng nhất của hệ Chiêm tinh.”
Hạ Lị đau khổ nhận ra An Cách Tư gần như có thể biến mọi tình huống lãng mạn thành lớp học chết chìm của anh, may mắn là nhờ vậy cô mới không nảy sinh ý nghĩ khác trước gương mặt điển trai đó.
An Cách Tư bôi thuốc phép lên tăm bông, vì ngón tay anh dường như cũng quá khó chịu đối với Hạ Lị.
Chất gel mát lạnh vừa thoa vào đã gây cảm giác nóng rát, Hạ Lị không nhịn được rêи ɾỉ, lại cố gắng khép chân. An Cách Tư giữ cô lại, cố phân tán sự chú ý của cô: “Kỳ thi cuối kỳ của em…”
Tiếng rên đau đớn của Hạ Lị càng rõ hơn.
Còn gì khiến cô tuyệt vọng hơn vết rách ở phần dưới cơ thể? Tất nhiên là kỳ thi cuối kỳ thiếu một điểm để đậu.
“Anh đã kiểm tra lại bài làm của em, nghĩ có thể sửa điểm thành đậu.”
Hạ Lị hét lên ngồi bật dậy: “Cái gì?”
Chiếc tăm bông trong tay An Cách Tư ngay lập tức đâm sâu vào, cô lại đau đớn nằm vật xuống.
“Câu cuối về bản đồ tinh tượng, em chỉ viết sai hệ tọa độ, nội dung cơ bản vẫn đúng, anh nghĩ có thể cộng thêm chút điểm.”
Hạ Lị đau đến mức “rêи ɾỉ ư ử” một hồi, An Cách Tư cũng không nghe rõ cô nói gì. Khoảng bảy tám phút sau, An Cách Tư cuối cùng đã tìm thấy tất cả vết thương bên trong âʍ đa͙σ của cô và bôi thuốc xong, anh lại nhét cho Hạ Lị thêm vài lọ thuốc tiêu sưng, dặn dò những chỗ khác đừng để lại sẹo.