Nhưng Giang Tâm Nguyệt thì nhận ra. Cô vừa đi vừa hái, tính mang về phơi khô rồi đem bán kiếm tiền.
Giỏ tre trên lưng vừa được lấp đầy, Giang Tâm Nguyệt đang định xuống núi thì chợt nghe thấy tiếng kêu thất thanh.
“Cứu mạng, cứu với!”
Bước chân cô lập tức khựng lại.
Ngó về hướng phát ra âm thanh, cô thấy một cô gái đang cắm đầu chạy về phía trước, phía sau là một gã đàn ông đang đuổi sát nút.
“Cô chạy đi, xem cô còn chạy được đi đâu nữa! Ở cái núi này ai cứu nổi cô!”
Chỉ trong chốc lát, người phụ nữ kia đã bị bắt kịp. Gã đàn ông đè cô xuống đất, bắt đầu giật tung quần áo trên người cô gái. Giang Tâm Nguyệt lần theo âm thanh tới gần, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Trong ký ức của nguyên chủ, cô gái kia có chút quen mắt, hình như là một nữ tri thức trẻ trong đội sản xuất, tên là Hoàng Linh Linh thì phải.
Còn gã đàn ông kia, là tên lưu manh có tiếng trong đội Vương Kiến Hoa. Gia cảnh Vương Kiến Hoa nghèo rớt, bản thân thì lười chảy thây, sống gần ba chục tuổi đầu vẫn chưa cưới nổi vợ. Không ngờ bây giờ lại dám làm ra chuyện bỉ ổi như vậy ngay ở nơi này.
Giang Tâm Nguyệt chợt nhớ tới tình tiết trong nguyên tác, hình như có nhắc tới Hoàng Linh Linh, chỉ là một nhân vật “pháo hôi”* thoáng qua.
*“Pháo hôi” là nhân vật xuất hiện để tạo bước ngoặt cho cốt truyện, thường không có kết cục tốt.
Trong truyện, Hoàng Linh Linh bị ép gả cho Vương Kiến Hoa. Sau khi cô ấy mang thai, gã này lại lén lút dây dưa với Thẩm An Ninh, bị nam chính Hứa Thiệu Diễn bắt gặp, lôi ra đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, làm gãy cả một chân.
Từ đó, Vương Kiến Hoa càng trở nên biến thái, thường xuyên đánh đập Hoàng Linh Linh. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, cô ấy đã giết chết hắn trong một đêm bằng dao.
Kết cục của tên pháo hôi từng động tới nữ chính là như vậy chết thảm. Còn Hoàng Linh Linh, vì giết chồng nên bị bắt bỏ tù. Giờ tận mắt thấy cảnh tượng này, Giang Tâm Nguyệt cũng đoán ra được vì sao trong truyện, một nữ tri thức có điều kiện như Hoàng Linh Linh lại phải gả cho Vương Kiến Hoa.
Vào thời điểm đó, nếu một cô gái bị đàn ông làm nhục, không gả cho hắn thì ngay cả nước bọt ngoài miệng người đời cũng có thể dìm chết cô. Giang Tâm Nguyệt vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng nhưng nghĩ đến kết cục của Hoàng Linh Linh trong truyện, cô lại thấy không đành lòng.
Một cô gái từ thành phố về nông thôn, đâu có tội tình gì, lại bị một tên cặn bã hủy hoại, cả đời coi như chấm hết. Nghĩ vậy, cô lập tức lao tới trước mặt Vương Kiến Hoa. Vương Kiến Hoa vừa tụt xong quần, liền bị cô túm cổ xách thẳng lên.
Sau đó “rầm” một tiếng, hắn bị ném thẳng ra xa. Phải công nhận thân hình béo tốt của nguyên chủ cũng có chỗ dùng, ví dụ như bây giờ, nhấc Vương Kiến Hoa lên còn nhẹ nhàng hơn cả xách gà con.
Lúc này, Hoàng Linh Linh cứ ngỡ hôm nay trinh tiết của mình tiêu đời rồi, không ngờ vào giây phút quan trọng nhất lại có người xuất hiện cứu cô. Người đó không ai khác chính là Giang Tâm Nguyệt kẻ nổi tiếng “tai tiếng” nhất trong đội sản xuất.
Bất chấp bên ngoài đồn đại cô xấu xa cỡ nào nhưng vào khoảnh khắc này, với Hoàng Linh Linh mà nói, cô chính là vị cứu tinh của mình.
Vương Kiến Hoa thấy có người phá đám, tức tối lồm cồm bò dậy, chửi ầm lên: “Mẹ nó, đứa nào dám phá chuyện tốt của ông hả?”
Nhưng vừa nhìn thấy rõ người trước mặt, khí thế hung hăng của hắn liền biến mất.
Là Giang Tâm Nguyệt!
Tuy hắn rất bực nhưng đánh không lại cô thì còn biết làm gì?
Vương Kiến Hoa biết mình không phải đối thủ, đành uất ức liếc cô một cái, kéo quần chạy vội xuống núi. Hoàng Linh Linh thì vẫn chưa hoàn hồn, sợ đến mức tay chân bủn rủn.
Giang Tâm Nguyệt bước đến hỏi: “Đồng chí Hoàng, cô ổn chứ?”
Mãi lúc này, Hoàng Linh Linh mới hoàn hồn lại. Cô ấy vội vàng lắc đầu, sau đó nhìn Giang Tâm Nguyệt nói: “Tôi không sao. Đồng chí Giang, cảm ơn cô đã cứu tôi, nếu không nhờ cô, tôi thật sự không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra...”