Bảo bối à, nam chính có đến dự lễ trưởng thành của nhị tiểu thư Vương gia không?
Tiểu Mê Mê: Có… có đấy! Nhưng mà ký chủ đại nhân, ngươi nói xấu nam chính sau lưng như vậy, có ổn không đó? Dù sao thì quầng sáng của nam chính cũng không phải để đùa đâu! Bổn Mê Mê hiện tại vẫn chưa đủ sức chống lại ánh hào quang của hắn đâu…
Lạc Bạch: Bảo bối à, yên tâm. Ngay từ đầu ta đã chẳng trông mong gì ở ngươi cả.
Tiểu Mê Mê: …Hu hu, cứ bị ký chủ đại nhân ghét bỏ mãi thế này, biết làm sao đây? Gấp quá, đang online chờ cách cứu chữa!
——
Thiếu niên trước mặt có ngũ quan sắc sảo, đẹp đến mê người, đôi mắt đen láy hiếm gặp như cánh quạ đêm.
Dưới ánh đèn huỳnh quang sáng rực, mái tóc đen rối nhẹ bên tai hắn như phủ một tầng ánh sáng dịu dàng.
Ánh mắt hắn khẽ động, tựa như sóng nước mùa xuân, dịu dàng và sâu lắng, cứ như trong mắt chỉ còn duy nhất hình bóng nàng, còn lại mọi thứ đều trở thành vô nghĩa.
“Dù thế nào đi nữa, ca ca cũng sẽ luôn ở bên cạnh muội…”
Nàng nghe thấy hắn khẽ nói, giọng trầm thấp, mềm mại và mê hoặc như tiếng gọi từ đáy biển sâu.
Khoảnh khắc ấy, Bùi Cẩm Tú ngẩn ngơ. Trái tim trong lồng ngực như bị lay động mãnh liệt, đập mạnh đến mức tưởng chừng sắp bật ra khỏi cổ họng.
Tiểu Mê Mê: Đinh! Thiện cảm của nữ phụ Bùi Cẩm Tú đối với ký chủ đại nhân tăng 10 điểm, hiện tại: 40.
Khóe môi Lạc Bạch khẽ cong lên, nụ cười sâu khó lường.
——
Mà Bùi Cẩm Tú cũng dường như vừa sực tỉnh. Má nàng đỏ bừng, vội vàng xoay người, chỉ để lại một câu:
“Ta ra ngoài đi dạo một chút.”
Nói rồi, nàng bỏ đi nhanh như chạy trốn.
Lạc Bạch dõi theo bóng lưng nàng, ánh mắt dần trở nên u tối, lạnh lẽo.
Nàng sẽ không thể quên. Trước khi tiếp nhận thân phận này, nàng đã đọc qua toàn bộ cốt truyện. Ký ức cũ của thân xác này, nàng cũng tiếp nhận cùng lúc.
Lạc Bạch, phụ thân ngươi thích là mẫu thân ta. Mẫu thân ngươi chỉ là một kẻ đáng thương, một người đàn bà bị cho không!
Lạc Bạch, ngươi nghĩ phụ thân sẽ thương ngươi sao? Ha ha! Ta nói cho ngươi biết, không bao giờ có chuyện đó! Người phụ thân ghét nhất, ngoài mẫu thân rẻ rúng của ngươi, chính là ngươi!
Lạc Bạch, gia sản sau này sẽ thuộc về đệ đệ ta! Còn ngươi? Ngươi không xứng xách giày cho nó nữa là khác!
Lạc Bạch, cho dù mẫu thân ta có đánh gãy chân ngươi, ngươi tin không? Phụ thân cũng sẽ không nói nửa lời đâu!
——
Đôi mắt đen khẽ nheo lại, đường nét khuôn mặt thiếu niên dần trở nên sắc lạnh, vẽ nên một vòng cung băng giá.
Nàng thừa nhận bản thân tàn nhẫn.
Và nàng cũng thừa nhận—mình là người có thù tất báo.
Những ký ức ấy, dù không phải chính nàng trải qua, nhưng khi được truyền vào đầu óc này, vẫn khiến nàng vô cùng khó chịu.
Và những kẻ khiến nàng khó chịu như vậy—nàng sẽ lần lượt bắt bọn họ phải trả giá!
——
Kẽo… kẹt!
Trong phòng vang lên tiếng ghế bị ai đó xê dịch.
Đôi mắt đen khẽ hẹp của thiếu niên chợt mở bừng ra.
Có người trong phòng?
Nàng vừa rồi lại không hề cảm nhận được chút khí tức nào!
——
Nàng lập tức quay phắt đầu lại. Và khi ánh mắt Lạc Bạch rơi lên bóng người đang đứng dậy khỏi chiếc ghế dài cách đó không xa, nàng giật mình sững sờ.
Chỗ đó ánh sáng rất yếu, nếu không nhìn kỹ thì chẳng thể phát hiện ra có người ở đó.