May mắn là mười phút đủ để phương tiện bay này đưa cô tới gần dãy núi.
Từ xa nhìn lại những mỏm đá lởm chởm như khối gạch xếp chồng trên giường đá, khiến người ta nghi ngờ nó có phải đã chực chờ đổ sụp xuống hay không.
Gần đó, núi khô đá chết, so với sa mạc thì nơi đây giống như hoang mạc đá, gió cuốn đi những hạt cát và bụi trên bề mặt đá, đỉnh núi mảnh khảnh như cô gái bị nhổ sạch tóc, lộ ra cái đầu hói, mặt đất bị gió mưa mài mòn tạo thành đủ loại vết thương, để lại vết tích giống như bị tinh thú cào cấu.
Trì Nguyệt không nhịn được sờ đầu mình, may mà tóc vẫn còn dày.
Nhìn một lượt thấy cây cối thưa thớt, phần lớn đều bám trụ gian nan ở những khe đá.
“Cũng không biết nguyên nhân biến đổi địa hình nơi này là do phong hóa hay là xói mòn, nếu là cái sau, ít nhất qua khỏi dãy núi này còn có chút hy vọng khác.”
Để tránh công dã tràng, Trì Nguyệt keo kiệt vẫn là thuê một chiếc máy dò không người lái trên cao, từ hình ảnh phản hồi từ trên không, có thể thấy phía sau núi vẫn là sa mạc liên miên không dứt, không có dấu vết của biển cả hay ốc đảo.
Tuy rằng cũng nằm trong dự liệu của Trì Nguyệt, sa mạc của hoang tinh sao có thể dễ dàng đi ra như vậy, cô lưu lại bản đồ điện tử rồi thu hồi thiết bị.
Lúc này thời tiết đã nóng lên không ít, cô chuẩn bị xem xét tình huống khác ở đây rồi trực tiếp thuê phi cơ về nhà, nếu như rèn luyện thể lực giống như trên đường đến thì quá lỗ.
Buổi chiều trên đường gặp phải tinh thú lớn ra ngoài sau khi trời dịu sẽ càng nguy hiểm hơn.
Cô tìm được một khe đá, ngồi ở dưới bóng cây không tính là rậm rạp, mở bản đồ thăm dò bằng lực tinh thần của mình ra.
Không gian thăm dò hình cầu ban đầu biến thành một dải dài giống như kim chỉ nam, được khéo léo sửa thành dạng quét, quét khắp phạm vi vài trăm mét xung quanh.
“Luôn cảm thấy núi đá ở đây có phải là quá cằn cỗi hay không, sao một con động vật nhỏ cũng không nhìn thấy.” Trì Nguyệt vốn định đi săn, dùng hơn nửa kho dự trữ lực tinh thần cũng không phát hiện ra một sinh vật sống nào biết động đậy ở phụ cận gần đây, ngay cả côn trùng cũng rất ít.
“Rõ ràng nước ngầm dưới đất đều coi như tạm được, cho dù ban ngày không hoạt động cũng không đến mức một con cũng không dò ra được chứ?”
Không cam tâm tay không mà về, Trì Nguyệt dốc hết sức lực, đem toàn bộ phương hướng thăm dò đổi thành dưới đất, giống như một thợ đào vàng đang chờ thả cần, chăm chăm nhìn từng động tĩnh dưới lòng đất.
Cô phát hiện ra một chút không đúng, năng lượng của núi đá phụ cận này đã bị cô hấp thu một lần, đồ vật dễ cảm nhận hơn vật thể sống.
Rất nhanh cô phát hiện dưới lòng đất quanh đây có rất nhiều chỗ bị đào rỗng, chắc là ổ và đường đi của động vật, có đủ loại dấu vết sinh hoạt, nhưng giờ phút này đều trống rỗng.
Giống như tập thể bỏ trốn vậy.
Cô có một loại dự cảm không lành.
Tuân thủ nguyên tắc không mạo hiểm, không đột phá, an toàn là trên hết, Trì Nguyệt chuẩn bị rút lui, nhà cô còn có một nhân ngư đang đợi, không đáng để mạo hiểm vì chút thịt.
[Phía sau! Phía sau!]
Một dòng bình luận to đùng lóe qua, sống lưng Trì Nguyệt lạnh toát, lập tức lao về phía trước.
Giữa đống đá vụn dày đặc đột nhiên chui lên một sợi dây leo trắng, những đốm máu màu đỏ giống như đôi mắt treo ở một bên.