Đồng chí Trì Nguyệt tự nhận mình bình thường như bắt đầu lần lượt kết nối các loại quyền hạn, thăm dò tài nguyên, quan sát chỉ số môi trường bên ngoài và điều chỉnh năng lượng bên trong.
Chưa kịp sử dụng mấy chức năng cụ thể, cô đã có chút mệt rồi, đầu óc choáng váng, chỉ đành dừng lại nghỉ ngơi, vừa nhìn thời gian mới trôi qua hai mươi phút.
“Chả trách mọi người đều thích dùng đá năng lượng.” Trì Nguyệt lấy một chai nước uống vài ngụm, liền thấy lời an ủi của làn đạn.
[Người có thể điều khiển chiến hạm sẽ không quan tâm đến việc tiêu hao năng lượng, lựa chọn của streamer cũng không sai đâu.]
[Năng lượng mặt trời trên hoang tinh chắc là đủ cho hoạt động thường ngày, điều kiện là không kích hoạt chế độ chiến đấu.]
Trì Nguyệt cười khổ: “Tinh thú có tấn công hay không đâu phải do tôi quyết định.”
Mặc dù lúc đầu mua thứ này là để tiết kiệm, nhưng nguồn năng lượng của nó ngoài bổ sung lực tinh thần ra còn có hai cách hỗ trợ là năng lượng mặt trời và đá năng lượng.
Trong đó, ánh sáng mặt trời chỉ có thể kích hoạt chức năng sinh hoạt, như điều chỉnh nhiệt độ trong nhà và phòng thủ máy móc bên ngoài.
Trong trường hợp không có đá năng lượng, sử dụng dò tìm phạm vi lớn chỉ có thể tự tiêu hao lực tinh thần.
“Cảm giác lịch trình huấn luyện của tôi lại phải tăng thêm rồi, đau lòng quá, ăn thêm hai bát cơm cũng không bù lại được.”
Bạch Tư đã bận xong ở khu sinh hoạt, nghe thấy người vừa trở về nói lời này, liền biết cô ở trung tâm điều khiển dưới đất lại gặp trở ngại rồi.
Nhân ngư “ma quỷ” nhìn Trì Nguyệt ủ rũ, đột nhiên có chút không nỡ: “Lực tinh thần của nhân ngư cũng có thể đạt tới tiêu chuẩn kết nối…”
“Không được!”
Trì Nguyệt bật dậy như cá mặn sống lại: “Luyện tập thiên phú không gian đã đủ làm anh mệt rồi, mỗi ngày còn phải nấu cơm cho tôi ăn, nuôi sống cả nửa phòng livestream, lúc nghỉ ngơi thì anh phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Trì Nguyệt chính nghĩa tự mình cổ vũ bản thân, nghỉ ngơi hai phút lại ôm mấy chậu rau củ bắt đầu luyện tập.
Bạch Tư nhìn bộ dáng “đang nỗ lực, đừng làm phiền” của cô, không khỏi động đậy đuôi, trong “bể cá” rơi xuống vài mảnh màu vàng, anh cúi đầu nhìn mấy cái, im lặng đứng thẳng người.
Sự tiến hóa của năng lực thiên phú, thứ này nói ra rất huyền bí, có người ngay từ khi sinh ra đã đi đến điểm cuối, mà có một số năng lực thời kỳ đầu yếu ớt, thời kỳ sau mới tỏa sáng rực rỡ.
Trong đó, thiên phú không gian do xuất thân quyết định điểm cuối, còn thiên phú lực tinh thần chính là điển hình của việc hậu thiên định sinh tử.
Điểm này Trì Nguyệt không biết, nhưng Bạch Tư cũng không định nói với cô.
Khi bạn không biết đó là điểm cuối của con đường, bạn sẽ luôn tràn đầy hy vọng không biết mệt mỏi, ai có thể biết được người thất bại trên con đường lên trời, có phải chỉ thiếu bước cuối cùng này hay không?
Trong lòng anh, Trì Nguyệt mãi mãi là người không ngừng tạo nên kỳ tích.