Sau bữa sáng, mọi người tản ra. Tiếng nói cười dần lùi lại phía sau dãy hành lang dài của dinh thự Allen. Evelyn đứng ngoài vườn, đôi mắt xám tro nhìn về phía xa. Nắng nhẹ chiếu lên gương mặt, nhưng không xua nổi vẻ lạnh nhạt nơi đáy mắt cô.
Allen bước đến, tay đút túi quần, đi chậm rãi trên lối sỏi. Anh dừng lại sau lưng em gái, giọng điềm tĩnh mà trầm ấm:
“Lại trốn ra ngoài một mình à?”
Evelyn không quay lại. “Em đâu trốn. Chỉ muốn yên tĩnh chút thôi.”
Allen khẽ thở dài, đứng cạnh cô. Hai anh em im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng gió luồn qua hàng cây.
“Catherine lo cho em lắm đấy,” — Allen nói, mắt nhìn xa xăm — “Cô ấy sợ em vẫn chưa thoát khỏi những chuyện cũ.”
Evelyn khẽ bật cười, không có chút vui vẻ:
“Thoát? Làm sao thoát được khỏi những thứ đã in sâu như thế?”
Allen nhìn sang em gái. Trong đôi mắt ấy, anh vẫn thấy hình bóng của cô bé năm nào — mười lăm tuổi, tóc rối bù, ngồi co ro trong căn phòng tối của tổ chức, đôi tay run bần bật mà vẫn cầm chặt khẩu súng nhỏ.
Ký ức ấy khiến lòng anh nhói lên.
Anh nhớ rõ đêm đó.
---
Một buổi tối mười năm trước — mưa đổ tầm tã.
Tổ chức Allen từng hợp tác bị phản bội. Lửa cháy đỏ khắp cơ sở ngầm. Trong khói và máu, Allen chạy xuyên hành lang để tìm cô em gái bị kẹt lại bên trong.
Cô bé Evelyn khi ấy chỉ là đứa trẻ non nớt, bị đám phản bội bắt làm con tin.
Khi anh đến nơi, hắn ta đang dí súng vào đầu cô, miệng gào lên điên loạn.
Allen không còn lựa chọn nào khác.
Phát súng ấy… chính tay anh bóp cò.
Người đàn ông kia ngã xuống, máu bắn lên mặt Evelyn.
Con bé chỉ đứng lặng, không khóc, không la. Chỉ nhìn anh bằng ánh mắt trống rỗng. Từ hôm đó, ánh nhìn ấy theo Allen suốt bao năm — ánh nhìn không còn trong sáng, không còn biết sợ, cũng chẳng còn cảm xúc.
Sau đó, Evelyn được đưa ra nước ngoài điều trị. Bác sĩ nói cô có chứng rối loạn cảm xúc phân ly, dễ tách mình khỏi cảm xúc thật — như một cơ chế tự vệ của tâm trí.
Allen đã cố gắng hết sức để đưa cô trở lại cuộc sống bình thường. Dạy cô vẽ, dạy nấu ăn, dạy cách nói chuyện nhẹ nhàng. Nhưng cô vẫn cứ lạnh như băng, chỉ sống như thể đang diễn một vai mà bản thân không thuộc về.
---
Trở về hiện tại, Allen khẽ thở dài:
“Evelyn… Anh chỉ muốn em được sống yên ổn. Không cần mạnh mẽ đến mức quên mất mình là ai.”
Evelyn nheo mắt nhìn ánh sáng rọi qua kẽ lá, giọng cô nhẹ như gió:
“Anh nói dễ nghe nhỉ. Nhưng có ai thật sự quan tâm đâu… Người ta chỉ muốn em ‘ổn’ để yên lòng thôi.”
Allen im lặng. Anh biết, những lời phản kháng ấy không phải vì oán hận — mà vì một vết thương chưa bao giờ khép miệng.
Từ xa, Khương Nghi đứng ở hiên, nhìn hai anh em nói chuyện. Cô không nghe rõ, nhưng trong lòng bỗng dâng lên cảm giác lạ — vừa thương, vừa muốn đến gần.
Evelyn vẫn đứng đó, dáng người mảnh khảnh trong gió, như một bóng hình bị mắc kẹt giữa ký ức và hiện tại.
Buổi tối, biệt thự Allen tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ trôi qua. Ánh đèn vàng nhẹ hắt qua tấm rèm trắng, phủ một lớp mờ ấm lên căn phòng rộng.
Evelyn ngồi trước bàn trang điểm, tóc xõa, chiếc áo ngủ lụa trắng trễ vai, cổ áo hơi nhăn vì cô đã vò nhẹ lúc suy nghĩ. Trên mặt bàn, một lọ thuốc nhỏ mở nắp, vài viên màu trắng nằm lăn lóc bên ly nước.
Cô nhìn chúng, ánh mắt vô cảm, như đang nhìn một vật xa lạ.
Một lúc sau, Evelyn với tay cầm lấy viên thuốc, lăn nhẹ giữa hai đầu ngón tay — rồi đặt lên lưỡi, uống cùng ngụm nước lạnh.
Không biểu cảm, không nhăn mặt, chỉ một hơi nuốt xuống.
Như một thói quen. Như một nghi thức mà cô phải thực hiện mỗi tối để giữ cho bản thân không sụp đổ.
Ánh đèn phản chiếu qua ly nước, loang lổ lên gương mặt cô, chiếu vào đôi mắt màu xám tro ấy — trống rỗng, lặng như đáy biển.
Bên ngoài, gió thổi nhẹ làm rèm lay động. Evelyn ngẩng đầu, nhìn vào gương. Trong gương là một cô gái đẹp đến mức hoàn hảo, từng đường nét thanh tú, đôi môi hồng nhạt, nhưng ánh nhìn ấy lại lạnh đến đáng sợ.
Cô mỉm cười một cách nhạt nhẽo, nói với chính mình trong gương:
“Cố lên, Evelyn. Đừng để họ thấy mày yếu đuối.”
Tiếng nói vang khẽ trong không gian tĩnh lặng, rồi tan biến như chưa từng tồn tại.
Cô đứng dậy, đi tới cửa sổ, mở nhẹ tấm rèm. Dưới sân, ánh đèn vẫn sáng, thấp thoáng bóng người giúp việc đang dọn dẹp. Ở góc xa hơn, Khương Nghi đang nói chuyện với bà quản gia, giọng cô bé trong trẻo, mang một thứ ấm áp mà Evelyn đã đánh mất từ lâu.
Evelyn khẽ chạm lên khung cửa kính, ngón tay lạnh toát.
“Giá mà mình có thể như cô ấy…” — cô thì thầm.
Ánh mắt ấy chỉ mềm lại trong thoáng chốc, trước khi lạnh lẽo trở lại.
Cô đóng rèm, quay vào giường, kéo chăn lên, nằm im lặng.
Ngoài cửa, đồng hồ điểm mười hai tiếng.
Đêm ấy, không ai biết, Evelyn đã uống gấp đôi liều thuốc thường ngày.
Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua lớp rèm dày, rọi thành từng vệt trên chiếc giường trắng tinh.
Khương Nghi khẽ trở mình, dụi mắt, định chào buổi sáng thì nhận ra… Evelyn vẫn nằm yên bên cạnh.
Cô gái thường ngày lạnh lùng ấy giờ trông khác hẳn — gương mặt tái nhợt, mồ hôi rịn nhẹ trên trán, hơi thở không đều.
Khương Nghi vội ngồi bật dậy:
> “Chị Evelyn? Chị sao thế ạ?”
Không có phản hồi.
Khương Nghi hốt hoảng, chạy ra ngoài gọi người giúp việc.
Một lát sau, Lady Catherine và Mạc Thần cũng có mặt. Allen bước nhanh tới, vừa nhìn thấy em gái liền cau mày.
Anh bế cô dậy, đặt lên giường, giọng trầm thấp nhưng vẫn kiềm chế:
> “Evelyn, em lại uống thuốc quá liều phải không?”
Evelyn mở mắt, ánh nhìn mơ hồ, đôi môi khẽ cong lên — nụ cười mệt mỏi, nhàn nhạt:
> “Anh hai à, có lẽ… người bình thường không cần đến thuốc để sống đúng không?”
Allen siết chặt nắm tay, hít sâu để kìm lại cơn giận và nỗi bất lực.
Anh khẽ nói, gần như năn nỉ:
> “Anh chỉ muốn em sống như mọi người. Không phải chịu ánh nhìn sợ hãi, không phải để người khác gọi em là ‘kẻ bệnh’. Em hiểu không?”
Evelyn nhìn anh, đôi mắt xám tro ánh lên một tia chế giễu nhẹ:
> “Sống như người bình thường à?... Anh nghĩ em còn là người bình thường sao?”
Không khí trong phòng như đông cứng.
Khương Nghi đứng bên cạnh, tay nắm chặt vạt áo, không biết nên nói gì.
Cô chỉ thấy Evelyn cười khẽ, rồi quay mặt đi.
> “Anh không hiểu đâu. Không ai hiểu em cả.”
Allen định nói thêm, nhưng Lady Catherine nhẹ kéo tay anh lại, khẽ lắc đầu — như muốn anh bình tĩnh.
Mạc Thần đứng ở góc phòng, trầm mặc quan sát tất cả. Hắn nhìn Evelyn – cô gái có ánh mắt hoang dại ấy – rồi nhìn sang Khương Nghi đang lo lắng. Trong lòng hắn thoáng qua một cảm giác quen thuộc… giống như nhiều năm trước, khi hắn bất lực nhìn người vợ mình dần kiệt sức.
> “Đưa con bé nghỉ đi.” – Mạc Thần khẽ nói.
Cả phòng im lặng. Chỉ còn tiếng thở nặng nhọc của Evelyn, xen lẫn ánh nắng buổi sớm đang len vào – chiếu lên khuôn mặt cô, vừa mong manh vừa kiêu ngạo.
Allen bước ra ngoài hành lang, khép cửa lại. Bên trong, Lady Catherine đang giúp Evelyn nằm thoải mái hơn, còn Khương Nghi lặng lẽ ngồi ở cạnh giường, ánh mắt lo lắng.
Trong tay Allen, điện thoại rung nhẹ. Anh hít một hơi, giọng khàn khàn khi đầu dây bên kia bắt máy:
> “Là tôi, Allen đây. Bác sĩ Ross, em gái tôi… lại lên cơn rồi. Có lẽ cô ấy uống thuốc quá liều. Tôi cần ông đến ngay.”
Giọng người đàn ông bên kia trầm ổn:
> “Được rồi, ngài Allen. Tôi sẽ đến trong vòng ba mươi phút. Nhưng xin ngài nhớ, nếu Evelyn vẫn tiếp tục bị ép buộc cảm xúc, cô ấy sẽ càng chống đối mạnh hơn. Cần một hướng điều trị nhẹ nhàng hơn, không phải kiểm soát.”
Allen im lặng, ánh mắt anh nhìn qua khung cửa, nơi Lady Catherine đang lau mồ hôi cho Evelyn.
> “Tôi biết… nhưng cô ấy là em gái tôi. Tôi không thể để cô ấy tự hủy hoại chính mình.”
Bác sĩ Ross không đáp, chỉ thở dài trước khi ngắt máy.
Allen đứng lặng vài giây, tay chống lên trán.
Cánh cửa sau lưng bật mở, Catherine bước ra, khẽ nói:
> “Anh đừng tự trách. Evelyn chỉ đang sợ thôi.”
> “Anh biết,” — Allen nói, giọng trầm xuống — “nhưng mỗi lần thấy nó như vậy, anh lại cảm giác mình đang mất nó thêm một chút.”
Một lát sau, bác sĩ Ross tới — người đàn ông trung niên tóc hoa râm, mang theo chiếc vali nhỏ. Ông cúi đầu chào Mạc Thần, rồi bước vào phòng Evelyn.
Căn phòng vẫn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kim loại chạm vào nhau khi ông chuẩn bị dụng cụ. Evelyn vẫn nằm đó, ánh mắt mở hờ, giọng nói khàn nhẹ:
> “Lại là ông à, bác sĩ Ross… Anh tôi lại sợ tôi chết sao?”
Ross ngồi xuống cạnh giường, giọng điềm tĩnh:
> “Không ai sợ em chết, Evelyn. Chỉ là họ vẫn mong em còn muốn sống.”
Cô bật cười nhỏ, nụ cười nhạt nhẽo nhưng đầy cay đắng:
> “Muốn sống à?... Có khi chính họ mới không chịu nổi việc em còn sống.”
Bác sĩ không trả lời. Ông chỉ lặng lẽ ghi vài dòng vào sổ, rồi tiêm nhẹ liều an thần vào tĩnh mạch tay cô.
Khương Nghi đứng nhìn, tim nhói lên. Cô không hiểu hết những gì đang xảy ra, chỉ biết cảm giác nơi lồng ngực như nghẹn lại.
Cô khẽ bước đến gần, nắm lấy bàn tay Evelyn.
> “Chị sẽ ổn thôi, đúng không?” – Khương Nghi khẽ hỏi.
Evelyn không đáp, chỉ siết nhẹ tay cô bé, môi mấp máy:
> “Nếu ổn… thì tốt biết mấy.”
Bên ngoài, Allen tựa người vào tường, mắt nhắm lại, gương mặt căng thẳng đến cực độ.
Lady Catherine đặt tay lên vai anh, khẽ nói:
> “Anh không thể thay đổi con bé bằng áp lực đâu. Evelyn phải tự muốn sống thì mới sống được.”
Allen không trả lời, chỉ nhìn qua khe cửa — nơi đứa em gái anh từng bồng bế, giờ đang chìm dần vào giấc ngủ nặng nề do thuốc an thần.
Ánh sáng trong phòng mờ nhòe.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.
Cơ thể Evelyn dần lịm đi, nhưng tâm trí cô lại không thể yên tĩnh.
Cô chìm vào một cơn mơ lạ — vừa thật vừa ảo, như một ký ức bị chôn vùi lâu ngày trồi lên khỏi mặt nước.
Trong giấc mơ, Evelyn đứng giữa một hành lang dài, ánh đèn nhấp nháy, mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Tiếng người la hét vọng từ đâu đó:
> “Giữ con bé lại! Đừng để nó lên cơn!”
Evelyn nhỏ bé, co người trong góc tường, đôi tay bị trói bằng dây vải trắng, run lên từng chập.
Đôi mắt của cô bé khi ấy hoảng sợ đến tuyệt vọng.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng tiến lại, trong tay là kim tiêm.
Ông ta nói giọng nhẹ nhàng, nhưng lạnh buốt:
> “Chúng ta chỉ muốn em tốt hơn thôi, Evelyn. Em không muốn làm tổn thương ai nữa, đúng chứ?”
Cô bé hét lên, vùng vẫy, nước mắt trào ra.
> “Con không làm gì hết! Con không cố ý! Xin đừng… xin đừng tiêm nữa!”
Cánh tay cô bị giữ chặt. Kim tiêm xuyên qua da, cơn đau buốt lan tỏa khắp người.
Cô cố mở mắt — và trong cơn hoảng loạn, gương mặt bác sĩ mờ dần, thay bằng khuôn mặt của Allen.
> “Anh hai… anh cũng ghét em sao?”
Giọng cô vỡ ra giữa mớ âm thanh hỗn loạn.
Allen trong mơ chỉ đứng đó, ánh mắt đầy thương hại. Anh không nói gì, chỉ đặt tay lên vai cô.
Cô bé hét lên, giọng nức nở:
> “Đừng thương hại em! Đừng bắt em làm người bình thường! Em không làm được đâu!”
Một luồng ánh sáng trắng chói lòa quét qua.
Mọi thứ tan biến.
Evelyn thấy mình đứng trong khu vườn đầy hoa hồng trắng — yên bình đến lạ thường.
Một người phụ nữ mặc váy dài quay lưng lại, mái tóc vàng óng ẩn hiện dưới ánh nắng.
Cô khẽ bước đến, cất giọng gọi:
> “Mẹ?”
Người phụ nữ quay lại, nụ cười dịu dàng như trong ký ức.
> “Evelyn… con gái mẹ. Đừng sợ. Không ai có thể làm tổn thương con nữa.”
Cô bật khóc, lao vào vòng tay ấy — nhưng khi chạm tới, thân ảnh người phụ nữ tan thành khói trắng.
Chỉ còn lại khoảng không, trống rỗng đến nhói lòng.
Evelyn choàng tỉnh.
Căn phòng tối, chỉ còn tiếng kim đồng hồ kêu nhè nhẹ.
Trán cô đẫm mồ hôi, bàn tay run run nắm lấy ga giường.
Cô nhìn quanh, hơi thở gấp, rồi khẽ thì thầm:
> “Con không muốn làm người bình thường đâu… Con chỉ muốn… được yên thôi.”
Ánh trăng rọi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt cô — một nửa chìm trong sáng, nửa kia trong bóng tối.
Cả hai phần ấy, giằng xé nhau như chính con người Evelyn.
Buổi sáng hôm sau
Ánh nắng nhẹ tràn qua khung cửa sổ. Mùi bánh nướng và trà nóng phảng phất trong không khí.
Khương Nghi khẽ cựa mình, mở mắt ra — cô nhận ra Evelyn đã dậy từ sớm.
Trên bàn, cốc nước vẫn còn hơi ấm, bên cạnh là vài viên thuốc còn sót lại.
Khương Nghi bước xuống giường, chậm rãi đi ra ban công. Evelyn đang đứng đó, tựa người vào lan can, mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng, tóc buộc hờ.
Gió sớm lùa qua làm vài sợi tóc cô bay nhẹ, ánh nắng hắt lên đôi mắt xám tro ấy — bình thản, nhưng có chút xa xăm.
> “Chị dậy sớm quá à.” – Khương Nghi khẽ nói, giọng vẫn còn ngái ngủ.
Evelyn quay lại, mỉm cười nhẹ, nụ cười dịu dàng hơn mọi khi:
> “Không ngủ được. Chắc do thuốc.”
Khương Nghi nhìn thấy trên cổ tay cô có một vết hằn mờ — có lẽ do siết tay quá chặt trong đêm.
Cô không hỏi thêm, chỉ bước tới cạnh Evelyn, cùng nhìn ra khu vườn đầy sương sớm.
> “Chị có vẻ buồn.” – Khương Nghi nói nhỏ.
“Buồn à? Không đâu. Chị chỉ… thấy mệt.” – Evelyn đáp, giọng đều, nhưng đôi mắt lại nhìn xa xăm.
Một làn gió thoảng qua. Khương Nghi quay sang nhìn, chợt thấy chiếc vòng bạc trên tay Evelyn khắc hai chữ nhỏ: For E.
Cô tò mò:
> “Đẹp quá… ai tặng chị thế ạ?”
Evelyn hơi khựng lại, ánh mắt thoáng tối:
> “Mẹ chị.”
Một khoảng lặng.
Khương Nghi bối rối không dám hỏi thêm. Evelyn quay mặt đi, khẽ mỉm cười gượng:
> “Lúc mẹ mất, chị còn nhỏ lắm. Bác sĩ nói đó là cú sốc khiến tâm lý chị… thay đổi. Nhưng chẳng ai chịu hiểu điều đó cả.”
Giọng cô nhẹ nhưng lạnh, mang theo chút chua xót.
Khương Nghi khẽ nắm tay Evelyn, không nói gì — chỉ là sự im lặng dịu dàng mà cô bé dành cho người chị đang tổn thương.
---
Phòng khách tầng dưới
Mạc Thần, Allen và Lady Catherine đang ngồi cùng nhau. Không khí nặng nề.
Lady Catherine đặt tách trà xuống, khẽ nói:
> “Tối qua, bác sĩ Ross nói tình trạng của Evelyn lại có dấu hiệu tái phát. Anh Allen, em nghĩ… anh nên để con bé tự do hơn một chút.”
Allen dựa lưng vào ghế, ánh mắt thâm quầng vì thiếu ngủ:
> “Tự do? Nếu để nó tự do, em biết nó sẽ làm gì không? Lái xe ra ngoài giữa đêm, đánh nhau với người lạ, hoặc tự làm đau bản thân. Em không hiểu, Catherine. Evelyn không còn kiểm soát được cảm xúc của mình.”
Lady Catherine nhìn anh, giọng nhỏ lại:
> “Không phải nó không kiểm soát được, mà là nó không được ai lắng nghe. Em bé ấy từng quá cô đơn.”
Mạc Thần ngồi im, đôi mắt sâu thẳm, trầm giọng nói:
> “Tôi hiểu cảm giác đó. Mất người thân… đôi khi không chỉ là mất một người, mà là mất cả chính mình.”
Allen ngẩng đầu, nhìn sang Mạc Thần.
> “Ông từng trải qua à?”
Mạc Thần mỉm cười nhạt:
> “Tôi từng có một người vợ. Cô ấy ra đi khi đang mang thai… Và từ ngày đó, tôi chẳng còn là chính tôi nữa.”
Không gian bỗng im lặng.
Lady Catherine nhìn hai người đàn ông – mỗi người đều đang mang trong lòng một vết thương không bao giờ lành.
Allen khẽ nói, giọng trầm xuống:
> “Tôi chỉ muốn Evelyn hạnh phúc. Nhưng hình như càng cố, con bé càng xa tôi hơn.”
> “Bởi vì cậu đang cố biến nó thành ai đó khác.” – Mạc Thần đáp, mắt nhìn thẳng ra vườn, nơi Evelyn và Khương Nghi đang nói chuyện.
“Đôi khi, người ta chỉ cần được chấp nhận… dù họ có khác biệt đến đâu.”
Allen im lặng. Bàn tay anh khẽ nắm chặt, nhưng ánh mắt dần dịu lại.
---
Trong vườn, Evelyn xoay nhẹ chiếc vòng bạc trong tay, nụ cười thoáng qua như gió.
Cô ngẩng đầu nhìn Khương Nghi:
> “Em biết không, người ta hay nói ‘bình thường’ là điều tốt… nhưng với chị, ‘bình thường’ chính là gông cùm.”
Khương Nghi không hiểu hết, chỉ khẽ gật đầu.
> “Vậy chị đừng cố bình thường nữa. Cứ là Evelyn thôi.”
Evelyn khựng lại. Lần đầu tiên, sau rất nhiều năm, cô thật sự bật cười — nụ cười không gượng gạo, không lạnh lùng.
> “Có lẽ em nói đúng.”
Ánh nắng rơi trên hai người con gái ấy — một trong veo, một tổn thương.
Nhưng bằng cách nào đó, họ làm dịu nhau, như hai mảnh ghép trái ngược cùng tìm được nơi yên bình.
Buổi trưa hôm ấy
Phòng bếp của biệt thự ngập nắng, mùi nước dùng nóng hổi hòa với hương hành phi thoang thoảng. Bà quản gia đang bận rộn nêm nếm, thấy Evelyn bước vào liền mỉm cười hiền hậu:
> “Tiểu thư Evelyn, cô muốn ăn gì để tôi chuẩn bị thêm?”
Evelyn hôm nay ăn mặc giản dị — áo sơ mi trắng, quần vải nhạt, tóc buộc thấp. Trông cô dịu dàng đến lạ, như thể cơn mưa đêm qua đã cuốn đi mọi nỗi nặng nề.
> “Không cần đâu ạ, để con giúp một tay.” – Evelyn nói, giọng nhẹ, mang theo chút mệt mỏi.
Bà quản gia thoáng bất ngờ, rồi gật đầu vui vẻ.
Evelyn cầm tạp dề, rửa tay, bắt đầu giúp nhặt rau, cắt củ.
Một lát sau, bà quản gia đặt con dao bén lên thớt. Ánh sáng chiếu qua lưỡi dao sáng loáng. Evelyn khẽ dừng lại.
Đôi mắt xám tro ấy dừng trên con dao thật lâu.
Cô nghiêng đầu, ngón tay khẽ chạm lên phần cán gỗ, giọng trầm xuống — nhẹ mà lạnh:
> “Con dao này… đẹp quá.”
Bà quản gia quay lại, hơi khựng người:
> “À, phải. Đây là loại dao Nhật, sắc lắm, cô cẩn thận nhé.”
Evelyn vẫn nhìn, ánh mắt như bị hút vào làn sáng phản chiếu trên lưỡi thép. Trong khoảnh khắc, đôi môi cô khẽ mấp máy — nụ cười nhạt, không rõ vui hay buồn:
> “Đẹp đến mức… khiến người ta chỉ muốn thử xem nó có đau không.”
Bà quản gia giật mình, vội bước lại, nhẹ nhàng lấy con dao khỏi tay cô:
> “Cô Evelyn, không nên đùa như thế đâu. Vật sắc thì phải cẩn thận, cô nghe không?”
Evelyn blink nhẹ vài cái, như vừa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cô mỉm cười, nụ cười dịu lại, giọng bỗng trở nên rất ngoan:
> “Vâng, cháu chỉ đùa thôi mà.”
Bà quản gia nhìn cô kỹ hơn, ánh mắt hiền nhưng đầy lo lắng.
Còn Evelyn, sau khi quay lưng lại, vẫn cười — nhưng nụ cười ấy tắt dần khi cô nhìn vào khoảng không phía trước.
Ánh sáng từ cửa sổ hắt lên gương mặt cô, chia thành hai nửa:
một bên sáng, một bên chìm trong bóng tối.
Ở bàn ăn phía xa, Khương Nghi bước vào, tay cầm bó hoa lavender mới hái.
> “Chị Evelyn! Em hái hoa cho chị nè!”
Evelyn quay lại, ánh nhìn chợt dịu xuống.
> “Hoa đẹp quá, cảm ơn em.”
> “Chị làm gì mà cầm dao dữ vậy? Em sợ đứt tay đó.”
Evelyn khẽ cúi xuống, nhìn bàn tay mình — đầu ngón tay vẫn còn in vệt mờ do cầm dao quá chặt.
Cô đặt con dao xuống, rồi khẽ xoa đầu Khương Nghi:
> “Ừ… chị không sao đâu. Chị chỉ thấy nó đẹp thôi.”
Khương Nghi không hiểu, nhưng vẫn cười:
> “Lần sau để em làm, chị chỉ cần ngồi chơi thôi.”
Evelyn im lặng. Ánh mắt cô khẽ chùng xuống, rồi nhẹ gật đầu.
> “Ừ, để em làm.”
Cô quay ra cửa sổ, nhìn nắng chiếu lên đám hoa ngoài vườn, miệng lẩm bẩm:
> “Đẹp… nhưng cũng sắc như dao vậy.”
Buổi chiều hôm đó
Ánh nắng nhạt xuyên qua rèm cửa, rải xuống sàn phòng khách như những vệt sáng vàng dịu. Evelyn ngồi bên cửa sổ, tay cầm tách trà nhưng không uống. Đôi mắt cô lặng lẽ dõi ra khu vườn xa, nơi Khương Nghi đang cười nói với Mạc Trì và Mạc Lâm.
Một lát sau, tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Allen cùng Mạc Thần bước vào phòng làm việc. Lady Catherine đi cùng, trong tay là vài tập hồ sơ và hồ sơ y tế được bọc kín.
Allen đặt tập hồ sơ lên bàn, ngồi xuống, trầm giọng nói với Mạc Thần:
> “Tôi đã gọi cho bác sĩ Ross — người điều trị của Evelyn từ năm cô ấy mười bốn tuổi. Gần đây, con bé có dấu hiệu tái phát.”
Mạc Thần chau mày, ánh mắt lạnh như nước:
> “Tái phát thế nào?”
Allen lặng đi vài giây, rồi thở dài:
> “Hấp dẫn với vật sắc. Bác sĩ bảo, đó là một trong những biểu hiện khi bệnh nhân có rối loạn cảm xúc kèm phản ứng căng thẳng. Nếu không ổn định, có thể gây nguy hiểm cho chính mình.”
Lady Catherine khẽ lên tiếng, giọng dịu nhưng lo lắng:
> “Sáng nay, em thấy nó cầm dao khá lâu trong bếp… Ánh mắt đó, lạnh và xa lạ lắm.”
Mạc Thần im lặng, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn.
> “Vậy còn thuốc? Có uống đều không?”
Allen khẽ lắc đầu.
> “Không. Con bé ghét thuốc, nói rằng uống vào làm mình ‘trở thành người khác’. Tôi ép cũng chỉ được vài lần. Evelyn luôn muốn tự kiểm soát bản thân, nhưng cô ấy không biết là mình đang mất dần kiểm soát.”
Lady Catherine cúi đầu, thở khẽ:
> “Anh vẫn luôn thương nó, chỉ là cách anh làm khiến nó mệt.”
Allen quay đi, giọng thấp lại:
> “Tôi chỉ muốn nó sống như người bình thường.”
Ở ngoài cửa, Khương Nghi vô tình đi ngang, nghe thấy vài câu đối thoại. Cô khựng lại, bàn tay nắm chặt cánh cửa.
> “Sống như người bình thường…” — cô lặp lại thầm, ánh mắt dần ánh lên sự lo lắng và thương cảm.
Khương Nghi khẽ lùi ra, đứng tựa tường, đôi môi mím chặt.
> “Nếu chị Evelyn buồn… em sẽ làm cho chị ấy cười. Em không muốn thấy chị như vậy nữa.”
Gió từ khu vườn lùa vào, thổi tung vài lọn tóc của cô.
Xa xa, trong phòng, Allen vẫn nhìn hồ sơ, còn Mạc Thần im lặng — ánh nhìn trầm ngâm, không biết là lo cho Evelyn… hay lo cho chính con gái mình sẽ bị cuốn vào tâm lý hỗn loạn của người kia.
Buổi tối hôm đó
Trăng non treo lơ lửng giữa bầu trời xám bạc, ánh sáng yếu ớt rọi qua khung cửa sổ tầng hai của biệt thự. Căn phòng của Evelyn vẫn còn sáng đèn.
Khương Nghi nhẹ bước qua hành lang, chân trần trên nền gỗ lạnh. Cô không ngủ được — trong đầu cứ quanh quẩn mãi những lời ban chiều của ba và ngài Allen. Cô dừng lại trước cánh cửa khép hờ, khẽ gõ ba tiếng nhỏ.
Không có tiếng trả lời.
Cô đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng từ đèn bàn hắt lên gương mặt Evelyn — nhợt nhạt, mỏi mệt. Trên bàn, một hộp thuốc đang mở nắp, vài viên thuốc trắng lăn ra ngoài. Evelyn ngồi tựa lưng vào ghế, mắt nhìn trân trân vào khoảng không, tay khẽ xoay con dao nhỏ cũ kỹ — thứ dùng để cắt vỏ thuốc.
Khương Nghi khẽ gọi:
> “Chị Evelyn…”
Evelyn quay đầu lại, đôi mắt xanh xám mờ đục, ánh nhìn lặng như nước hồ đông.
> “Em chưa ngủ à?”
Khương Nghi bước đến gần, nhẹ nhàng lấy con dao trong tay chị, đặt sang một bên.
> “Em không ngủ được. Em sợ chị buồn.”
Một thoáng im lặng. Evelyn nhìn cô bé, khóe môi nhếch nhẹ — nụ cười mỏng, như không hẳn là vui:
> “Buồn à? Em nghĩ chị còn biết cảm giác đó sao?”
> “Nhưng em thấy được mà… Chị hay nhìn xa xăm, hay thở dài.”
Evelyn khẽ bật cười, tiếng cười nhẹ đến mức như gió lướt qua:
> “Thở dài là phản xạ thôi. Người như chị, có buồn hay vui cũng chẳng khác gì nhau cả.”
Khương Nghi nhìn hộp thuốc, rồi nhìn chị:
> “Thuốc đó giúp chị bớt mệt không?”
Evelyn im lặng một lúc lâu, ánh mắt rời khỏi gương mặt ngây thơ kia:
> “Thuốc làm chị quên… nhưng cũng làm chị trống rỗng. Anh hai muốn chị sống như người bình thường, nhưng nếu sống mà không cảm xúc… thì khác gì con rối đâu.”
Khương Nghi khẽ siết tay chị:
> “Em nghĩ… sống bình thường không có nghĩa là phải giống người khác. Chị vẫn là chị, chỉ cần chị đừng đau là được.”
Evelyn sững người, ánh mắt thoáng dịu lại — rồi quay đi, giọng khàn khàn:
> “Con bé ngốc này, nói chuyện như triết gia nhí vậy…”
Khương Nghi nghiêng đầu, cười khẽ:
> “Ba nói em giống mẹ em lắm, hay nói linh tinh nhưng nói trúng tim người khác.”
Một làn gió lạnh lùa qua, tấm rèm cửa khẽ lay. Evelyn đứng dậy, bước ra ban công. Ánh trăng phủ lên vai cô một lớp sáng nhạt. Cô ngẩng đầu, hít sâu, rồi nói nhỏ:
> “Nếu có thể, chị cũng muốn được như em — đơn giản, trong sáng, tin vào mọi điều tốt.”
Khương Nghi đứng sau, giọng nhẹ như sương:
> “Em sẽ dạy chị cách tin, được không?”
Evelyn quay lại, nhìn cô bé — đôi mắt xanh ấy thoáng ánh lên thứ cảm xúc rất thật, rất hiếm hoi.
> “Được. Nhưng… nhớ nhé, đừng bao giờ tin ai quá nhiều, kể cả chị.”
Khương Nghi cười tươi, hồn nhiên:
> “Em vẫn sẽ tin chị.”
Một thoáng im lặng, Evelyn nhìn cô — ánh trăng phản chiếu trong mắt như một đốm sáng le lói giữa bóng tối.
---
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày len vào phòng, Khương Nghi vẫn ngủ gục trên sofa, còn Evelyn đã dậy, đang viết gì đó trong cuốn sổ nhỏ đặt trên bàn.
Dòng chữ nghiêng nghiêng, mảnh như hơi thở:
> “Có lẽ, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi không thấy mình quá cô độc.”
Sáng hôm sau
Ánh nắng sớm tràn vào khắp đại sảnh, len qua lớp rèm trắng mỏng, phủ một màu vàng ấm áp lên bàn ăn dài lát gỗ óng ánh. Mùi cà phê thơm nức hòa cùng hương bánh mì nướng giòn tan khiến không khí buổi sáng thêm dịu nhẹ.
Lady Catherine hôm nay mặc chiếc váy xanh nhạt, gương mặt rạng rỡ khác thường. Allen ngồi bên cạnh, ánh mắt anh dịu dàng hơn mọi khi, như mang theo niềm vui thầm lặng chưa nói ra.
Mạc Thần, Mạc Trì và Mạc Lâm đều đã có mặt, trò chuyện nhàn nhạt về công việc, chỉ có Evelyn là im lặng, đang khuấy tách trà trước mặt. Cô không uống, chỉ nhìn xoáy vào làn khói mỏng bốc lên, lặng lẽ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Khương Nghi chạy từ cầu thang xuống, tóc buộc vội, áo sơ mi hơi lệch cúc, vừa đến bàn ăn đã cười tươi:
> “Ba, chị Catherine, anh Allen, chào buổi sáng ạ!”
Lady Catherine khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé:
> “Chào con, Khương Nghi. Hôm nay con dậy sớm ghê.”
Khương Nghi nhìn quanh, thấy Evelyn ngồi yên lặng, liền kéo ghế ngồi cạnh:
> “Chị Evelyn, em ngồi đây nha?”
Evelyn chỉ gật nhẹ, ánh nhìn thoáng qua rồi lại quay đi, giọng cô nhỏ và đều:
> “Tùy em.”
Allen khẽ ho một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người. Anh siết nhẹ tay Lady Catherine, giọng hơi khàn nhưng mang chút ấm áp hiếm hoi:
> “Tôi có chuyện muốn nói với mọi người… là tin vui.”
Tất cả đều dừng lại.
Mạc Thần nhướng mày, ánh nhìn sâu sắc:
> “Tin vui? Có vẻ nghiêm túc đấy.”
Lady Catherine mỉm cười, đôi má ửng hồng, bàn tay khẽ đặt lên bụng mình.
> “Tôi… tôi mang thai rồi.”
Không gian yên lặng vài giây, rồi Khương Nghi reo lên trước tiên, đôi mắt sáng như sao:
> “Thật hả chị? Chúc mừng chị Catherine! Anh Allen sắp làm ba rồi!”
Evelyn đang cầm tách trà, bàn tay khẽ run nhẹ, nhưng chỉ trong thoáng chốc cô giấu đi, đặt tách xuống, đôi môi khẽ mím.
> “Chúc mừng anh chị.”
Giọng cô nhỏ và bình thản, nhưng ánh mắt thoáng tối đi — không ai nhận ra ngoài Mạc Thần.
Allen quay sang nhìn em gái, nở nụ cười dịu dàng,
> “Evelyn, em cũng sẽ trở thành cô rồi đấy.”
Evelyn cười nhẹ, hờ hững:
> “Vui thật. Một đứa trẻ mới… chắc sẽ giúp anh chị bớt rảnh rỗi để dạy dỗ em.”
Mạc Lâm bật cười khẽ, cố làm không khí nhẹ hơn:
> “Em mà dạy được Evelyn thì chắc anh Allen được phong thánh mất.”
Cả bàn bật cười. Chỉ riêng Evelyn khẽ cúi đầu, đôi tay đan vào nhau. Ánh sáng chiếu lên hàng mi dài khiến đôi mắt cô thêm sâu thẳm.
Mạc Thần ngồi im, nhìn tất cả, ánh mắt khó hiểu. Hắn thấy trong nụ cười nhạt kia có gì đó lạ lùng — một chút ghen tỵ, một chút cô độc, và cả nỗi sợ hãi không gọi tên.
Lady Catherine quay sang Evelyn, nhẹ nhàng nắm tay cô:
> “Evelyn, chị mong sau này con chị sẽ được em yêu quý như em gái mình, được không?”
Evelyn nhìn chị dâu — ánh mắt cô khựng lại, rồi khẽ gật đầu:
> “Chị biết em không giỏi yêu thương ai. Nhưng… em sẽ cố.”
Một làn gió sáng sớm khẽ thổi qua, tấm rèm lay nhẹ.
Cảnh tượng ấy ấm áp, nhưng trong lòng Evelyn lại tràn ngập cảm xúc mâu thuẫn — như một vết thương cũ bị chạm vào, nhói lên nhưng không thể khóc.
Phần sau của buổi sáng ấy
Nắng đã lên cao, rọi xuyên qua những tán lá non còn đọng sương. Vườn hoa phía sau biệt thự tĩnh lặng, chỉ còn tiếng chim sẻ ríu rít đậu trên cành hồng đang nở.
Evelyn bước chậm rãi giữa khu vườn, mái tóc rối khẽ lay trong gió. Trong tay cô là một ly sữa còn ấm mà Lady Catherine bảo cô uống cho lại sức, nhưng cô chẳng buồn chạm đến.
Trước mặt là chiếc ghế gỗ dài cạnh vườn oải hương — nơi mọi người thường ngồi đọc sách. Evelyn ngồi xuống, thả lỏng người, mắt dõi theo ánh nắng đang loang trên thảm cỏ.
Cô khẽ nói, giọng nhỏ đến mức gió vừa đủ mang đi:
> “Một đứa trẻ sắp chào đời à…”
Ngón tay cô chạm lên thành ghế, ánh mắt xa xăm, mang chút mỉa mai, chút ngờ vực.
> “Người ta nói sinh mệnh mới là niềm hy vọng, là hạnh phúc. Nhưng đôi khi… cũng chính nó khiến mọi thứ thay đổi mãi mãi.”
Cô khẽ thở dài. Trong đầu chợt vang lên giọng Allen hồi sáng:
‘Evelyn, em cũng sẽ làm cô rồi đấy.’
Cô cười nhẹ, mà như chẳng hề có niềm vui.
> “Anh lúc nào cũng nghĩ em đủ mạnh mẽ để yêu thương, để quan tâm… Nhưng anh đâu biết, em còn chưa học nổi cách yêu chính mình.”
Một làn gió thổi qua, hương oải hương lan nhẹ, chạm vào lòng người. Evelyn đặt ly sữa xuống, ngước nhìn bầu trời. Trong ánh nắng, đôi mắt cô ánh lên chút xa lạ — mông lung, trống rỗng.
Bỗng phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ.
Khương Nghi chạy ra, tay cầm giỏ bánh nhỏ.
> “Chị Evelyn! Em tìm thấy chị rồi! Em với bà quản gia làm bánh ngọt nè, chị ăn thử đi!”
Cô gái nhỏ ngồi xuống bên cạnh, mở giỏ ra, tỏa ra mùi bơ và sữa thơm nức. Evelyn liếc nhìn, môi mấp máy:
> “Sáng giờ em không ngồi nghỉ à?”
> “Không ạ! Em biết chị không thích đông người nên em đem ra đây cho chị.”
Evelyn nhìn cô bé — ánh nắng phủ lên gương mặt trong trẻo, đôi mắt nâu ánh lên tia sáng hồn nhiên. Một cảm giác ấm áp thoáng qua nơi tim cô, dù chỉ trong tích tắc.
Cô lấy một chiếc bánh, cắn nhẹ một miếng, giọng thấp:
> “Ngọt quá.”
> “Vì là bánh sinh nhật sớm đó ạ.” – Khương Nghi cười tươi – “Chị Catherine nói tháng sau là sinh nhật chị mà.”
Evelyn ngẩn ra.
Cô chẳng nhớ nổi mình sinh ngày nào, vì từ lâu những thứ đó không còn quan trọng.
Nhưng cô không nói gì, chỉ nhìn cô bé đang líu lo kể chuyện, rồi thì thầm rất khẽ:
> “Em đúng là ánh sáng… nhỏ xíu mà chói mắt.”
> “Hử? Chị nói gì ạ?” – Khương Nghi ngẩng đầu.
> “Không có gì.” – Evelyn đáp, nhẹ đặt ly sữa xuống – “Chỉ là chị thấy hôm nay trời đẹp thôi.”
Từ xa, Allen đứng dưới hiên nhà, im lặng nhìn cảnh ấy. Anh không tiến lại, chỉ khẽ nở một nụ cười hiếm hoi.
Mạc Thần đứng bên cạnh, ánh mắt trầm sâu:
> “Cô ấy đang dần thay đổi.”
Allen gật nhẹ, đáp chậm rãi:
> “Ừ. Có lẽ lần này, em gái tôi đã tìm thấy điều gì đó khiến nó muốn ở lại.”
Gió khẽ thổi qua, cánh hoa oải hương bay lả tả, rơi quanh hai cô gái đang ngồi giữa vườn. Một người mỉm cười rạng rỡ, một người thì chỉ nhìn lặng lẽ — nhưng trong mắt đã không còn hoàn toàn là lạnh lẽo nữa.