Kết Hôn Với Nhà Đầu Tư Của Cả Đội

Chương 7

Trước Sau

break

“THẨM DỊCH!!!”

Chiếc xe vừa thắng lại trước cổng khu biệt thự, cô đã lập tức nhào người về phía cửa, định mở chốt để chạy trốn.

Nhưng khóa cửa cạch một tiếng—bị khóa từ trung tâm.

Cô quay phắt sang, tròn mắt:

“Anh khóa cửa làm gì?!”

Thẩm Dịch nghiêng đầu nhìn cô, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt anh, nửa dịu dàng, nửa nguy hiểm đến mức tim cô nhảy loạn.

“Em hoảng cái gì?”

Giọng anh trầm thấp, còn kèm chút buồn cười.

“Không… không phải em hoảng! Em chỉ—”

“Chỉ muốn chạy?” Anh nhướn mày.

Cô cứng họng.

Thẩm Dịch cúi người, đưa tay unhook dây an toàn cho cô. Khoảng cách bất ngờ bị thu hẹp khiến cô không dám thở mạnh.

Dây an toàn bật ra.

Nhưng anh không tránh ra.

Cô lùi lại sát cửa xe: “A-Anh… giữ khoảng cách chút đi!”

Thẩm Dịch bật cười khẽ, giọng trầm tới mức như quét qua tai cô:

“Em còn lùi nữa là chui luôn vào cửa xe đó.”

“Em thích thì anh bế vào.”

“KHÔNG CẦN!!” Cô hét nhỏ, mặt nóng hừng hực.

Thẩm Dịch vẫn nhìn cô như thưởng thức phản ứng hiếm thấy:

“Tự xuống xe hay để tôi giúp?”

Cô mím môi, nhìn cửa khu biệt thự trước mặt, rồi lại nhìn anh.

“Anh đưa em tới đây làm gì?!”

Anh mở cửa xe phía mình, gió đêm lùa vào, một tay chống lên nóc xe, tay còn lại đút túi quần, dáng tùy ý nhưng lại áp lực kinh khủng.

“Vì ở nhà tôi”—anh nghiêng đầu, ánh mắt khóa chặt cô—

“em không chạy được.”

Cô nuốt nước bọt, lo lắng đến mức muốn khóc:

“Thẩm Dịch… em về nhà mình được không?”

“Không.”

“…Tại sao?”

Thẩm Dịch cúi xuống, giọng anh chậm rãi, từng chữ rõ ràng đến mức khiến sống lưng cô tê rần:

“Vì tối nay anh không để em rời khỏi tầm mắt nữa.”

Cô ngồi chết lặng.

Thẩm Dịch đưa tay về phía cô, lòng bàn tay mở ra:

“Xuống xe. Hoặc để tôi bế.”

Cô nhìn bàn tay anh, rồi nhìn khuôn mặt bình tĩnh mà nguy hiểm kia—

Cuối cùng, nhỏ giọng thốt lên:

“THẨM DỊCH!!! Anh quá đáng lắm luôn!!!”

Thẩm Dịch khẽ cong môi:

“Xuống xe đi, bé con.”

đến mức đầu óc hỗn loạn. Không xuống thì bị bế, xuống thì… càng nguy hiểm hơn.

Cuối cùng, cô cắn răng, đặt tay mình vào tay anh một cách miễn cưỡng.

Vừa chạm vào—

Bàn tay Thẩm Dịch lập tức siết chặt, kéo cô ra khỏi xe một cách gọn gàng, như thể cô là vật cưng nhỏ nào đó anh đã quen thuần từ lâu.

“Anh buông ra!”

Cô giật tay lại, nhưng lực của anh mạnh đến mức gần như chẳng nhúc nhích.

“Không buông.”

Anh xoay cổ tay cô, kéo cô đứng sát vào người mình, hơi thở ấm nóng rơi ngay đỉnh đầu cô.

“Em mà chạy lần nữa là tôi bế thật.”

“Anh dọa em hoài vậy?!”

“Anh đâu có dọa.”

Thẩm Dịch nhướng mày rất nhẹ.

“Anh nói thật.”

Cô nghẹn.

Rồi, không cho cô phản ứng thêm, anh nắm cổ tay cô, dắt thẳng vào trong biệt thự. Bước chân của anh dài và quyết đoán, trong khi cô líu ríu chạy theo phía sau như con mèo sắp bị xách tai.

“Anh! Đi chậm lại!!!”

“Không.”

“THẨM DỊCH!!!”

“Gọi nữa là anh bế.”

Cô câm lặng trong ba giây, mặt đỏ bừng.

Vừa vào đến sảnh nhà, đèn tự động bật sáng. Không gian rộng, sạch, mang theo mùi bạc hà lạnh nhạt—đặc trưng của Thẩm Dịch.

Cô đứng khựng ngay cửa, cố trấn tĩnh:

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Thẩm Dịch đóng cửa cạch một tiếng.

Tay anh vẫn nắm tay cô, thậm chí còn siết nhẹ, như cố ý trấn an, nhưng giọng thì lại khiến tim cô loạn nhịp:

“Muốn nói chuyện với em mà không bị em trốn.”

“…Chuyện gì?”

Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, đôi đồng tử đen sâu hút:

“Chuyện chúng ta.”

Cô mở to mắt: “Chúng ta… gì cơ?”

Thẩm Dịch tiến lại một bước.

Cô lùi lại một bước.

Anh tiếp tục tiến.

Cô hết đường lùi, lưng chạm nhẹ vào tường.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô cảm nhận được hơi thở của anh phả lên má mình.

“Em trốn tôi mấy lần rồi?”

Anh hỏi, giọng thấp, từng câu đều dồn ép trái tim cô.

“Mỗi lần anh đến gần, em lại tìm lý do tránh.”

Cô ấp úng: “Em… em không có!”

“Có.”

Thẩm Dịch đặt một tay lên tường bên tai cô, khóa lại không gian.

Ánh mắt anh cong lên, như cười mà không cười.

“Và tối nay, anh không cho em tránh nữa.”

Cô nghẹn lời, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Em định giả vờ không biết đến khi nào?”

Thẩm Dịch cúi gần hơn, môi gần như chạm vào tai cô.

“Anh thích em.”

Cô sững sờ, cả cơ thể cứng lại.

Thẩm Dịch khẽ hỏi, giọng nhẹ như thở:

“Còn em? Có định chạy nữa không?”

Cô đứng im, không dám nhúc nhích. Tai nóng bừng, tim đập mạnh đến mức như muốn xuyên ra ngoài.

Thẩm Dịch gần quá… gần đến mức cô không thể suy nghĩ được gì ngoài việc phải thở thật nhẹ.

“Em…”

Cô mở miệng, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong cổ.

Thẩm Dịch hơi nghiêng mặt, đôi mắt đen sâu ấy rơi thẳng vào cô như nhìn xuyên suy nghĩ của cô.

“Không nói được?”

Anh hỏi khẽ, giọng mềm nhưng mang áp lực khiến người ta run rẩy.

Cô cắn môi.

“Em… em chưa chuẩn bị…”

“Anh biết.”

Thẩm Dịch đáp ngay, như đã đoán trước.

Tay anh khẽ siết tay cô, không mạnh, nhưng vừa đủ để cô cảm nhận được sự kiên định không thể thoát.

“Nhưng em không cần chuẩn bị.”

Giọng anh trầm hơn một chút.

“Chỉ cần đừng chạy nữa.”

Cô quay mặt đi, tránh ánh mắt nóng bỏng của anh:

“Em đâu có chạy…”

“Em chạy.”

Thẩm Dịch lập tức chặn lại.

“Nếu anh không gọi, không tìm, em còn định lẩn tới bao giờ?”

Cô đỏ bừng mặt:

“Em… chỉ là… ngại.”

Thẩm Dịch im lặng nửa giây, rồi bỗng tiến sát thêm một chút.

“Ngại thích anh?”

Cô giật mình: “Anh—!!!”

Anh khẽ cười, hơi thở chạm vào tai cô khiến cả người cô run lên:

“Em tưởng anh không biết?”

Cô quýnh quáng:

“Không phải… em không… Em không nói là thích anh.”

“Ừ.”

Thẩm Dịch gật đầu rất nhẹ.

“Em không nói.”

Rồi anh cúi xuống, mặt kề sát cô hơn, giọng thấp đến mức làm tim cô nhũn ra:

“Nhưng em thể hiện rõ lắm.”

“Em— em làm gì?!”

“Đỏ mặt khi anh nhìn.”

Thẩm Dịch thản nhiên liệt kê.

“Căng người khi anh đến gần. Đứng cạnh anh thì không dám thở mạnh. Mỗi lần anh gọi tên, em đều giật mình.”

Cô muốn chúi đầu xuống đất chui luôn.

Thẩm Dịch nhìn cô một lúc lâu.

Rồi anh nâng cằm cô nhẹ nhàng, ép cô nhìn lại mình.

“Anh nói thích em.”

Giọng anh mềm, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc đến mức khiến cô nghẹn.

“Giờ tới em.”

Cô bối rối, lùi sát tường:

“Em… em chưa—”

“Không cần trả lời ngay.”

Thẩm Dịch chặn lời cô, ngón tay lướt qua gò má cô khiến cô giật mình.

“Anh cho em thời gian.”

Cô ngước mắt: “Thật không?”

“Thật.”

Anh mỉm cười, đôi mắt cong nhẹ.

“Nhưng em phải ở đây tối nay.”

“?!?!”

“Ở—ở đây làm gì?!”

Thẩm Dịch bình thản đáp:

“Để anh canh. Đề phòng em chạy.”

“THẨM DỊCH!!!”

Cô muốn phát điên.

Anh cúi đầu, cười khẽ bên tai cô:

“Em còn hét nữa là anh bế lên phòng đấy.”

lập tức im bặt, hai mắt mở to tròn xoe như con mèo bị dọa.

Thẩm Dịch nhìn phản ứng đó, khóe môi cong thành một đường cười cực kỳ nguy hiểm.

“Biết ngoan vậy từ đầu thì tốt.”

Giọng anh trầm thấp, mang theo ý cười không giấu nổi.

“Em… em không ngoan vì anh đâu!”

Cô phản bác nhỏ xíu, như tiếng muỗi kêu.

“Ừ.”

Thẩm Dịch gật đầu, mắt lại tối đi một nhịp.

“Nhưng chỉ cần em ngoan ở đây, chỗ anh… thế là đủ.”

Cô muốn chửi thề.

Nhưng không dám.

---

Thẩm Dịch xoay người, vẫn nắm tay cô như sợ cô có thể biến mất bất cứ lúc nào. Anh kéo cô đi sâu vào bên trong biệt thự, hướng về cầu thang lên tầng hai.

“Đi đâu vậy?!”

Cô níu tay lại, không chịu bước.

Thẩm Dịch ngoảnh chậm đầu, ánh mắt như cười mà không cười:

“Lên phòng.”

“Phòng?!”

Cô nghẹn giọng: “Phòng… phòng anh á? Anh—”

“Không phải phòng anh.”

Cô thở phào chưa được nửa giây—

“Phòng dành cho em.”

Anh nói thêm.

“Em— Em không cần phòng!! Em ở phòng khách là được rồi!!”

“Không được.”

“Vì… vì sao?”

Vì sao cái gì cũng không được?!

Anh là muốn bắt cóc cô hay sao?!

Thẩm Dịch dựa người vào cầu thang, tay còn lại vẫn giữ cổ tay cô, ánh mắt rơi xuống gương mặt đỏ bừng của cô như ngắm thứ gì cực kỳ thú vị.

“Em vào phòng khách,” anh nói chậm rãi, “là anh phải ngủ ở sofa để canh em.”

“Em không muốn khiến anh mệt đâu!”

Cô vội nói, cảm thấy mình cũng có chút lương tâm.

Thẩm Dịch gật đầu:

“Anh biết mà. Nên em lên phòng đi.”

“…?!”

Khoan! Sao tự nhiên lại thành cô bị dắt đi như con nít vậy?!

“Thẩm Dịch!”

Cô cố đứng lại lần nữa.

“Anh không thể quyết định mọi thứ như vậy được!”

Thẩm Dịch nghiêng đầu:

“Không được hả?”

“Đương nhiên không được!”

Anh im lặng một giây, rồi từ tốn bước xuống một bậc thang, đứng ngay trước mặt cô, cúi người đến mức cô phải ngửa mặt lên.

“Vậy em nói đi.”

Giọng anh trầm, nhẹ nhưng rất rõ ràng.

“Em muốn ở đâu?”

Cô đứng hình.

“Ở phòng anh?” anh hỏi tiếp.

“Không!!”

“Ở phòng khách?”

“Cũng không!!”

“Ra khỏi đây?”

“—Không dám.”

Cô nhỏ giọng như mèo bị ướt.

Thẩm Dịch nhìn cô thêm hai giây.

Rồi…

Anh đột ngột bế bổng cô lên.

“Á—!!! THẨM DỊCH???”

Bàn tay anh vòng dưới đùi và sau lưng cô, động tác thành thạo đến mức cô không kịp chống đỡ. Cô túm chặt cổ áo anh theo phản xạ.

“Em không chịu chọn,” Thẩm Dịch nói tỉnh bơ, “thì anh chọn dùm.”

“Anh để em xuống!!”

“Không.”

“Anh đang làm cái gì vậy hả?!”

Thẩm Dịch nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng giọng lại thấp đến mức làm tim cô đánh lạc nhịp:

“Đưa em lên phòng.”

“Em—!!!”

“Yên.”

Anh khẽ siết eo cô hơn một chút.

“Không là anh đổi ý, bế vào phòng anh luôn.”

Cô lập tức ôm cổ anh chặt hơn:

“Em im rồi! Anh đừng nói nữa!!!”

Thẩm Dịch bật cười rất nhẹ, tiếng cười trầm thấp vang ngay bên tai khiến cô muốn chui xuống đất trốn cho xong. Anh bế cô đi thẳng lên lầu như ôm vật quý, từng bước chân vững vàng đến mức cô càng hoảng.

“Thẩm Dịch… anh để em xuống thật đi…”

Giọng cô run run, nhỏ xíu.

“Không.”

“Anh cố tình đúng không?!”

“Ừ.”

Anh trả lời không chút do dự.

Cô muốn cắn anh một cái cho bõ tức mà không dám.

---

Khi đến cửa phòng dành cho khách, Thẩm Dịch dùng chân đẩy cửa nhẹ nhàng. Căn phòng sạch sẽ, thơm mùi gỗ nhạt, ga giường trắng tinh còn mới, góc phòng đặt sẵn một cái bàn nhỏ và hộp thuốc.

Cô nhìn quanh, tròn mắt:

“Anh chuẩn bị trước rồi…?”

Thẩm Dịch bế cô vào trong, đặt cô xuống giường một cách cẩn thận, như sợ làm đau cô. Anh đứng thẳng dậy, một tay đút vào túi quần, ánh mắt đen sâu dừng lại trên mặt cô.

“Anh chuẩn bị từ lâu.”

Giọng anh bình thản, nhưng ý tứ lại dày đặc khiến cô đỏ bừng tới cổ.

“Chỉ chờ hôm nay mang em về.”

“Thẩm Dịch!!!”

Anh không trả lời sự phản đối yếu ớt ấy, chỉ bước đến gần bàn, lấy ra một túi giấy nhỏ, đưa tới trước mặt cô.

“Cầm lấy.”

“…Gì vậy?”

“Tối nay em không được trốn, nhưng anh không ép em làm gì.”

Anh kéo ghế ngồi xuống, hơi cúi người.

“Đây là đồ ăn nhẹ. Em chưa ăn tối đúng không?”

Cô sững lại.

Anh… quan sát kỹ tới mức đó?

Thẩm Dịch thấy cô không nhận thì đặt túi lên giường, giọng chậm và hơi trầm xuống:

“Em nghĩ anh đưa em về để làm gì vậy?”

Cô lắp bắp: “Thì… thì… anh cứ nói bóng nói gió! Em tưởng—”

“Tưởng anh muốn làm gì em hả?”

Anh nhướng mày.

Cô đỏ mặt muốn phát nổ:

“KHÔNG PHẢI Ý EM!!!”

Thẩm Dịch nhìn cô một lúc lâu, rồi bật cười — thật sự bật cười, trầm thấp và bất lực.

“Tối nay anh chỉ muốn giữ em lại để nói chuyện.”

Anh nói rõ từng chữ.

“Không làm em sợ. Không chạm vào em. Không ép em phải trả lời ngay.”

Cô ngước lên, ngạc nhiên thật sự.

Thẩm Dịch chống khuỷu tay lên đầu gối, đan hai tay lại, ánh mắt vẫn khóa cô lại nhưng lần này nhẹ hơn, nhưng càng nhẹ càng khiến cô không biết phải trốn đi đâu.

“Anh thích em.”

Anh nói lại một lần nữa, giọng trầm xuống đến mức tim cô run lên.

“Nhưng anh không muốn em thích anh trong sợ hãi.”

Cô mở miệng, nhưng không nói được gì.

“Anh chỉ muốn em biết,” Thẩm Dịch tiếp tục, “kể từ hôm nay, nếu em có chạy…”

Anh ngừng lại một nhịp.

Rồi khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hơi cong như cười:

“…anh sẽ bắt lại.”

“Thẩm Dịch…” cô thở ra, vừa tức vừa không biết nên làm gì với người đàn ông này.

Anh đứng dậy, kéo nhẹ chăn lại cho cô, hành động dịu dàng tới mức trái tim cô mềm nhũn.

“Ăn đi.”

Anh nói nhỏ.

“Rồi ngủ.”

“Còn anh?”

Thẩm Dịch bước ra cửa, quay đầu lại:

“Anh ở ngoài.”

“Ở ngoài để làm gì…?”

Thẩm Dịch dựa người vào khung cửa, giọng thấp đến mức cô nghe mà muốn chôn mình luôn:

“Canh em.”

Câu nói thoát ra nhẹ đến mức như gió thoảng, nhưng lại khiến bước chân Thẩm Dịch khựng lại ngay lập tức.

Anh quay đầu.

Cô đang ngồi trên giường, hai tay nắm chặt mép chăn, đôi mắt hơi hạ xuống, giọng nhỏ như mèo con bị bỏ lại:

“Anh… anh đừng tắt đèn có được không…? Em… em sợ bóng tối.”

Một giây im lặng.

Rồi thêm một giây nữa.

Thẩm Dịch đứng bất động trước cửa, sống lưng anh hơi thẳng lên, ánh mắt sâu thẳm thay đổi rõ rệt — không còn là sự trêu ghẹo, không còn buộc ép, mà là một nỗi dịu dàng đột ngột hiện ra, mạnh đến mức khiến không khí trong phòng lắng lại.

Anh quay người hẳn về phía cô, bước lại gần giường từng bước một.

“Em sợ bóng tối?”

Giọng anh nhẹ đến bất ngờ.

Cô mím môi, gật đầu rất nhỏ.

Không nhìn anh — như ngại, như xấu hổ, như sợ bị xem là yếu đuối.

Nhưng Thẩm Dịch thì không cười.

Không trêu.

Anh ngồi xuống mép giường, cúi người để nhìn thẳng vào mắt cô:

“Em sợ… sao không nói sớm?”

“Em— em tưởng anh sẽ chê cười…”

Thẩm Dịch nhíu nhẹ mày, nhưng không phải khó chịu — mà rõ ràng là đau lòng.

“Cười em? Vì em sợ bóng tối?”

Giọng anh khàn hơn, thấp hơn.

“Anh chỉ thấy tội em thôi.”

Cô lập tức cúi đầu trốn.

Thẩm Dịch đưa tay vén nhẹ tóc bên tai cô, động tác dịu dàng tới mức cô muốn rơi nước mắt.

“Được.”

Anh nói chậm, chắc.

“Anh không tắt đèn.”

“…Thật không?”

“Anh đã nói thì là thật.”

Anh xoay công tắc nhỏ trên tường.

Một ánh đèn vàng dịu lập tức bật lên, ấm áp phủ khắp căn phòng.

“Đèn ngủ này đủ sáng. Em sẽ không thấy tối.”

Cô nhìn anh một chút, giọng nhỏ như thở:

“Còn… còn anh thì sao?”

Thẩm Dịch nghiêng đầu:

“Sao?”

“Anh không tắt đèn… có ngủ được không?”

Anh nhìn cô một lúc lâu.

Rồi khóe môi cong lên rất nhẹ — không phải cười trêu, mà là ấm áp đến kỳ lạ.

“Chỉ cần em ngủ được,” anh đáp, “thì sáng cả phòng anh cũng ngủ được.”

Tim cô đập mạnh một nhịp.

Thẩm Dịch đứng dậy, kéo ghế lại gần cửa phòng, đặt xuống rồi tựa lưng vào đó ngồi. Anh khoanh tay, ánh mắt vẫn nhìn về phía cô, nhưng nhẹ nhàng hơn lúc nãy nhiều.

“Em ngủ đi,” anh nói. “Anh ở đây.”

“…Ở ngay cửa luôn á?”

“Ừ.”

“Để làm gì…?”

Thẩm Dịch dựa đầu vào tường, khẽ nhắm mắt lại, giọng trầm đến mức khiến phòng ngủ yên tĩnh lạ thường:

“Để nếu em tỉnh giữa đêm và sợ…”

Anh mở mắt nhìn cô lần nữa, sâu và dịu đến mức khiến cô nghẹn.

“…chỉ cần gọi một tiếng, anh sẽ tới liền.”

Cô siết chăn, môi mấp máy:

“Thẩm Dịch… cảm ơn anh.”

Anh nhìn cô rất lâu, rồi đáp:

“Ngủ đi, bé con.”

Ánh đèn vàng ấm áp không tắt.

Và người đàn ông ấy thật sự ngồi đó, canh cho đến khi cô nhắm mắt lại.

Ánh đèn ngủ vàng dịu phủ lên căn phòng, yên tĩnh đến mức cô nghe rõ cả nhịp tim mình.

Cô trùm chăn đến ngang ngực, đôi mắt vẫn mở hé, thỉnh thoảng liếc về phía cửa.

Thẩm Dịch ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, dáng người cao lớn bao phủ cả khung cửa như một bức tường vững chắc. Dù anh nhắm mắt, cô biết chắc anh chưa hề ngủ — bởi mỗi lần cô xoay người một chút, anh đều mở mắt nhìn sang.

Cô hắng giọng rất khẽ:

“Anh… vẫn còn thức?”

Thẩm Dịch trả lời không cần suy nghĩ:

“Ừ. Em ngủ chưa?”

“Chưa…”

Anh mở mắt hẳn, ánh nhìn trong bóng đèn vàng càng thêm sâu:

“Không ngủ được?”

“…Tại anh ngồi ngay đó. Em… ngại.”

Khóe môi Thẩm Dịch cong cong:

“Anh ngồi xa hơn chút nha?”

Cô gật nhẹ.

Thẩm Dịch đứng dậy.

Cô tưởng anh sẽ đi xa xa — nhưng anh chỉ kéo ghế lùi ra nửa mét… và ngồi xuống.

Cô trợn mắt:

“Anh gọi cái này là xa hơn?!”

“Ừ.”

Anh đáp tỉnh bơ.

“Có nửa mét đó. Xa lắm rồi.”

“Anh—!!”

“Xa nữa thì em không nhìn thấy anh.”

Giọng anh trầm, chậm.

“Em mà không thấy anh trong bóng tối… em có sợ không?”

Cô khựng lại.

Tim lỡ một nhịp.

“…Có.”

Câu trả lời nhỏ đến mức như sợ bị nghe thấy.

Thẩm Dịch nhìn cô một lúc lâu, rồi ngồi xuống lại ghế, giọng nhẹ nhưng mang theo một sự chiều chuộng đến mức khiến cô muốn trùm chăn tự chôn mình:

“Vậy anh ngồi đây. Được chưa?”

Cô cắn môi, chui đầu nửa vào chăn:

“Được…”

Không gian lại rơi vào yên tĩnh.

Mãi một lúc sau, cô lại thò mắt ra nhìn anh.

“Thẩm Dịch…”

“Hửm?”

“Nếu… nếu em ngủ rồi anh ngủ luôn thì sao?”

“Không sao.”

Anh dựa đầu vào ghế.

“Anh dễ tỉnh lắm.”

“Lỡ em gọi không nghe thì sao?”

“Không có chuyện đó.”

Sự chắc chắn trong giọng anh khiến lồng ngực cô ấm lên.

Một lúc nữa, cô xoay người sang bên, giọng nhỏ như gấu bông rơi xuống thảm:

“Thẩm Dịch…”

“Ừ?”

“…Anh hát ru em được không?”

Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng im phăng phắc.

Thẩm Dịch nhìn cô, ngạc nhiên đến mức mày hơi nhướng lên — nhưng trong ánh mắt lại có cái gì đó mềm đi rất nhanh.

“Em… muốn anh hát thật?”

Giọng anh trầm xuống, gần như không tin vào tai mình.

“Em không ngủ được…” cô nói nhỏ.

“Có anh ở đây… em thấy an tâm hơn.”

Thẩm Dịch siết nhẹ tay vịn ghế.

Một nhịp tim.

Hai nhịp.

Rồi anh đứng dậy, bước đến gần giường hơn — không quá gần để làm cô sợ, nhưng đủ gần để giọng anh rơi xuống bên gối cô.

Anh ngồi xuống mép giường, nghiêng người một chút.

“Được.”

Giọng anh thấp, ấm đến mức như chảy vào tai cô.

“Em nhắm mắt lại đi.”

Cô ngoan ngoãn làm theo.

Và ngay giây sau đó —

Giọng Thẩm Dịch cất lên, trầm, ấm, chậm rãi, không phải bài hát thật, mà giống như lời thủ thỉ hơn:

“Ngủ đi.

Anh ở đây rồi.

Không có bóng tối nào chạm được vào em đâu…”

Cô khẽ thở, mí mắt nặng dần.

Và trước khi chìm vào ngủ, cô nghe anh thì thầm thêm một câu, nhẹ như gió:

“Anh sẽ canh… cả đêm.”

Ánh nắng sớm len qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt cô.

Cô chớp mắt vài lần, cổ họng khô nhẹ — rồi nhớ ra chuyện tối hôm qua.

Cô bật dậy nhìn quanh.

Thẩm Dịch không còn ngồi ở ghế cửa nữa.

Trái lại, anh đang đứng ở bàn cạnh cửa sổ, áo sơ mi trắng, tay xắn lên, đang rót sữa vào ly.

Nghe động, anh quay lại.

Ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, nhưng khoảnh khắc đó tràn đầy sự ấm áp khó giấu.

“Em dậy rồi.”

Giọng anh trầm, mềm hơn mỗi khi ở ngoài công ty.

Cô dụi mắt:

“Anh… ngủ lúc nào vậy?”

“Khoảng bốn giờ.”

Anh kéo ghế lại sát giường, đặt ly sữa trước mặt cô.

“Em nói mớ… nên anh thức.”

Cô đỏ mặt:

“Em nói gì?!”

“Không có gì.”

Khóe môi anh cong nhẹ, rất nhẹ.

“Gọi tên anh mấy lần.”

“THẨM DỊCH!!!”

Anh bật cười, đặt ly vào tay cô:

“Uống đi. Rồi xuống ăn sáng.”

---

Bữa sáng được bày sẵn ở phòng ăn: cháo trứng, bánh mì nướng, trái cây và nước cam.

Cô ngồi đối diện anh, vẫn còn hơi ngại ngùng, trong khi Thẩm Dịch thì bình thản như thể tất cả đều đúng vị trí của nó.

“Ăn nhiều chút.”

Anh gắp thức ăn sang chén cô.

“Đêm qua em ngủ không sâu.”

“Anh theo dõi em ngủ hả?!”

“Ừ.”

Cô nghẹn, không biết tức hay xấu hổ nữa.

Nhưng cô vẫn ăn hết — một phần vì đói, một phần vì… anh quan sát quá kỹ, không thể làm trái được.

---

Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Dịch cầm chìa khóa xe:

“Đi. Anh đưa em về.”

Cô hơi khựng:

“À… ờm… cám ơn anh vì… vì tối qua.”

Thẩm Dịch nghiêng đầu, nhìn cô một lúc rất lâu:

“Những chuyện liên quan đến em, anh không cần em cảm ơn.”

Cô im re.

Trên xe, anh lái chậm lại, như cố tình để cô thoải mái. Nhưng không khí lại hơi nghiêm túc — vì ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc sang cô, mang theo điều gì đó rõ ràng.

Cho đến khi xe dừng trước nhà cô.

Anh tắt máy.

Không nói gì một lúc lâu.

Cô bối rối quay sang:

“Anh… sao vậy?”

Thẩm Dịch tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng vào cô.

Ánh mắt không còn trêu, không dồn ép, mà là sự quyết đoán của một người đàn ông đã nghĩ thông tất cả.

“Anh hỏi em một chuyện.”

Cô ngồi thẳng, tim đập mạnh:

“Chuyện gì?”

Thẩm Dịch nắm vô lăng, giọng trầm và nghiêm túc hơn bao giờ hết:

“Về lễ đính hôn.”

Cô sững người.

“Lễ… gì cơ?”

“Lễ đính hôn của chúng ta.”

“THẺ— ANH ĐIÊN À?!”

Cô gần như bật khỏi ghế.

Thẩm Dịch không cười, ánh mắt sâu và kiên định đến mức khiến cô nghẹn.

“Em có thể không trả lời ngay.”

Anh nói chậm rãi.

“Nhưng anh muốn em biết một điều.”

Cô nuốt nước bọt.

Thẩm Dịch quay hẳn sang cô, mắt không rời nửa giây:

“Anh nghiêm túc.”

“Anh muốn em.”

“Và anh muốn công khai điều đó.”

Cô run nhẹ:

“Nhưng… đính hôn thì… nhanh quá…”

“Không phải bắt em đồng ý hôm nay.”

Anh đưa tay chạm nhẹ vào đầu cô, động tác dịu dàng đến mức khiến tim cô đập loạn.

“Anh chỉ nói trước để em chuẩn bị tâm lý.”

Cô cúi đầu, siết chặt dây an toàn:

“Em… em không biết phải nói gì…”

“Em chỉ cần nhớ.”

Thẩm Dịch nói, giọng trầm mềm nhưng vẫn áp lực đến mức khiến cô không dám thở mạnh.

“Kể từ hôm qua, em không tránh anh được nữa.”

Cô khẽ nhìn lên.

Anh cong môi, chậm rãi:

“Và lần tới anh nói về lễ đính hôn… em phải cho anh câu trả lời.”

Cửa xe mở cạch một tiếng.

Anh xuống trước, vòng sang mở cửa cho cô, một tay che mái xe, một tay đỡ cô xuống như thể cô là báu vật.

“Vào nhà đi.”

Anh nói nhỏ.

“Tối nay anh đến đón.”

“Đón để làm gì?”

“Để nói tiếp chuyện đính hôn.”

“THẨM DỊCH!!!”

Anh cười nhẹ, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt trêu chọc quen thuộc.

“Về nhà đi, bé con.”

Rồi anh lên xe — nhưng trước khi rời đi, anh hạ kính xuống, nghiêng đầu nhìn cô thêm một lần.

“Nhớ đó.”

“Anh rất nghiêm túc.”

Ông ngoại đang ung dung nhấp ngụm trà hảo hạng—loại mà ông mới mua về, còn đang tự thưởng thức thì nghe tiếng cổng mở.

Ông liếc lên.

Thấy cô bước vào.

Trong nháy mắt, ông đổi sắc mặt nhanh hơn cả trở tay bày trò.

“Ôi trời ơi… ngực tôi… ngực tôi… đau quá…”

Ông vỗ ngực bộp bộp, mặt nhăn lại như sắp lìa đời đến nơi.

Người hầu đứng bên cạnh nhìn cảnh đó đến tái mặt:

“Ông… ông chủ! Ngài sao vậy ạ?!”

Nhưng họ nhìn nhau bằng ánh mắt: không biết cứu kiểu gì luôn ấy.

Cô vội chạy lại:

“Ông ngoại! Ông sao vậy?! Lại đau nữa hả?”

Ông ngoại nheo mắt liếc cô một cái—ánh mắt kiểu: Con thấy chưa, ông đây sắp chết vì lo cho con nè.

Rồi ông rên lớn hơn:

“Ôi… đau lắm… chắc phải gọi bác sĩ… hoặc… gọi Thẩm Dịch tới đây xem sao…”

Cô cau mày:

“Ông ngoại! Con mới về thôi, ông đừng nhắc anh ấy liền được không?”

Ông lật bàn tay run run, miệng thì thều thào nhưng mắt lại sáng như đèn pha:

“Không nhắc sao được… Con bé này tối qua không về nhà… Ông già này lo tới đau cả tim…”

Người hầu im lặng:

Đây rõ là đau… nhưng mà là vui trong lòng chứ không đau tim.

Cô thở dài:

“Con về rồi nè, khỏe mạnh nguyên vẹn. Ông đứng dậy đi.”

“Không đứng nổi…”

Ông ngoại lập tức nằm dài ra ghế như tài tử phim truyền hình.

“Trừ khi… con nói rõ cho ông biết TỐI QUA Ở ĐÂU.”

Cô đỏ mặt:

“Ông!!!”

“Con không nói thì ông… ông… A!… đau quá!”

Ông lại ôm ngực.

Người hầu nhỏ giọng:

“Thưa cô… nếu cô không nói, chắc ông chủ diễn tới tối.”

Cô bó tay thật sự.

Đúng lúc này, tiếng còi xe quen thuộc vang lên trước cổng.

Tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần.

Thẩm Dịch xuất hiện.

Ông ngoại lập tức ngồi bật dậy như chưa từng bệnh tật gì:

“À à, cháu trai tới rồi! Mau vào đây! Ông đang nói về lễ đính hôn nè!”

Cô: “…”

Người hầu: “…” (kính nể ông chủ 3 giây)

Thẩm Dịch nhìn cô, môi hơi cong:

“Ông ngoại gọi anh đến.”

Ông ngoại chống gậy—dù chẳng cần, nhưng chống cho hợp vai diễn:

“Đúng! Đúng! Chúng ta phải bàn NGAY về lễ đính hôn của hai đứa! Càng sớm càng tốt! Ngày lành tháng tốt đầy ra đó!”

“Ông ngoại!!”

Cô hét lên, mặt nóng như lửa.

Ông ngoại khoát tay, vẻ rất nghiêm túc mà vẫn cố giấu nụ cười đắc ý:

“Ý kiến của con… để sau hẵng nói. Thằng nhỏ này nó thích con… con thích nó… ông già này còn chờ gì nữa?”

Thẩm Dịch nhìn cô rất đàng hoàng, rất bình tĩnh… nhưng ánh mắt sâu đến mức như đang ôm lấy cô.

“Cháu không phản đối.”

Anh nói nhẹ.

Ông ngoại cười tươi như vừa thắng lớn:

“THẤY CHƯA!”

Cô muốn chôn mình xuống đất luôn.

“Ông ngoại… con chưa nói là đồng ý mà…”

Ông ngoại nhấp ngụm trà, giọng rất thong thả:

“Không sao. Con chưa đồng ý không quan trọng…

Quan trọng là ông đồng ý rồi.”

“ÔNG NGOẠI!!!”

Phòng khách yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gậy gõ nhẹ xuống sàn khi ông Trần lão gia thong thả bước ra.

Ông còn chưa kịp mở miệng than thở bệnh tình thì đã thấy Thẩm Dịch đứng dậy, cúi người chào rất lễ độ.

“Ông ngoại,” Thẩm Dịch nói, giọng trầm ổn như thường lệ, “cháu mang thứ này đến để ông xem trước.”

Anh lấy từ trong cặp ra một chiếc hộp nhỏ, đặt lên bàn gỗ lim trước mặt ông.

Ông Trần nheo mắt lại, tò mò:

“Cái gì mà nghiêm túc vậy? Đừng nói là… thuốc bổ cho ông nha? Ông khỏe như trâu đây.”

Thẩm Dịch không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng mở hộp.

Bên trong là thiệp cưới màu trắng ngà, ép vàng thủ công, tên của Thẩm Dịch và Linh Dương nằm ngay giữa—đẹp đến mức nhìn thôi đã muốn cười.

Ông Trần lão gia… cười thật.

Mắt ông cong tít lại như vầng trăng non.

“Ôi chao…”

Ông đưa tay run run nhấc tấm thiệp lên, nhưng run không phải vì bệnh, mà vì vui tới mức không giấu được.

“Thẩm Dịch, cháu… cháu làm ông xúc động quá…”

Giọng ông nghe như muốn khóc, nhưng miệng thì lại cười hết cỡ.

Thẩm Dịch đúng chuẩn cháu rể ngoan:

“Ông vui là được.”

“Vui?! Ông mừng như mở cờ đó!”

Ông Trần lão gia cười đến mức gương mặt đầy nếp nhăn cũng sáng rỡ.

“Cháu mang thiệp cưới tới trước… đúng chuẩn cháu ngoại rể ông chọn!”

Rồi ông liếc nhìn thiệp, liếc sang Thẩm Dịch, lại liếc thiệp, lại liếc anh.

Cứ như đang nhìn cháu rể rồi lại nhìn “công trình ông đẩy thành công”.

Cuối cùng ông đặt tay lên vai Thẩm Dịch, giọng đầy tự hào:

“Con bé Linh Dương chắc chưa biết đúng không?”

Ông nháy mắt thần bí.

“Để ông đưa thiệp cho nó. Giả vờ như ông không biết gì cả.”

Thẩm Dịch không nói, chỉ khẽ cười—đúng kiểu người đã hợp tác với ông ngoại trước nên không bất ngờ gì.

Ông Trần lão gia ôm thiệp cưới vào ngực như ôm bảo vật:

“Được rồi! Được rồi! Cứ để ông lo phần này.”

Rồi ông thấp giọng thì thầm, vui như trẻ được quà:

“Đám cưới của hai đứa… ông chờ lâu lắm rồi.”

Cô vừa bước vào phòng khách đã thấy ông ngoại ngồi đó, vẻ mặt nghiêm túc khác thường. Trên bàn trước mặt ông, tấm thiệp cưới màu trắng ngà được úp lại, như thể ông đang che giấu điều gì.

Cô cau mày:

“Ông ngoại… ông giấu gì đó?”

Ông Trần lão gia ho khan một tiếng, giả vờ chỉnh lại gối tựa:

“Giấu? Ông già này có gì để giấu con chứ?”

Cô nghi hoặc, tiến lại gần.

Ngay lúc cô chuẩn bị đưa tay lật tấm thiệp, ông ngoại soạt một tiếng giật thẳng nó về phía mình.

“Không được xem!”

“Ông ngoại?!”

Ông che tấm thiệp sau lưng, mặt bình tĩnh nhưng tai đỏ lên vì hồi hộp và… vui.

“Cái này… không phải để cho con xem.”

“Vậy để làm gì?”

“Để… ông xem.”

Cô tròn mắt: “Ông xem để làm gì?”

Ông hắng giọng, như thể đang cố dựng tiếp vai diễn:

“Để xem chữ có in đẹp không. Người lớn tuổi mà, thích… ngắm chữ.”

Cô nhìn ông chăm chăm, còn ông thì ra sức giữ chặt tấm thiệp sau lưng như giữ kho báu.

Cô tiến tới giật thử.

Ông ngoại xoay người tránh nhanh đến mức người hầu suýt vỗ tay khen tốc độ.

“Ông ngoại, đưa đây!”

“Không đưa!”

“Vì sao?!”

“Vì… còn chưa tới lúc!”

Cô: “…”

Lúc đó, Thẩm Dịch bước vào, nhìn cảnh tượng hai ông cháu giằng co một tấm thiệp mà khóe môi khẽ cong.

Ông Trần lão gia lập tức bày vẻ ung dung:

“Đấy! Thẩm Dịch xem đi, con bé này nó giành… à không, nó không hiểu chuyện!”

Cô nhìn Thẩm Dịch đầy nghi ngờ.

Anh chỉ đáp nhẹ nhàng:

“Đến lúc sẽ biết.”

Cô bước ra vườn sau khi tắm nắng buổi sáng, thấy ông ngoại đang ngồi xếp ngay ngắn bên bàn đá, tay cầm tấm thiệp cưới đọc đi đọc lại đến mức mép thiệp hơi cong.

Cô hỏi thẳng:

“Ông ngoại, ông đang đọc cái gì đó?”

Ông giật mình, giấu tấm thiệp vào áo như giấu bài thi:

“Không có! Chỉ là… thư quảng cáo, người ta đưa nhầm!”

“Quảng cáo gì mà ông đọc mười phút chưa rời mắt?”

Ông chống chế vô cùng tự tin:

“Quảng cáo… nhà hàng! Đúng! Người ta giới thiệu… món ngon!”

“Ông đâu có thích đọc thực đơn?”

Ông hừ một tiếng, cầm cây gậy gõ nhẹ xuống đất.

“Con bé này hỏi nhiều thế! Ông có quyền… tìm hiểu món để đặt cho đám cưới chứ!”

Cô chết đứng:

“…ĐÁM CƯỚI NÀO?!!”

Ông lão liếc cô như thể câu trả lời quá rõ ràng:

“Đám cưới của con chứ còn gì.”

Cô chưa kịp phản ứng thì Thẩm Dịch từ sau nhà đi đến, tay còn cầm bộ hồ sơ vừa xem xong.

“Ông ngoại,” anh nói, “ông chọn hoa gì cho lễ đường thì nói cháu để cháu chuẩn bị trước.”

Cô quay ngoắt sang anh:

“Anh ĐỪNG có tiếp tay với ông ngoại nữa!”

Ông Trần lão gia nhìn hai đứa, cười đến nheo cả mắt lại:

“Đấy! Nhìn xem, đúng là không khác gì cặp vợ chồng trẻ đang tranh nhau việc cưới hỏi!”

Cô đỏ bừng mặt

Cô quay ngoắt sang, mở to mắt như thể vừa nghe chuyện động trời.

“Anh… anh nói gì cơ?” – giọng cô cao hẳn một quãng.

Thẩm Dịch rất bình thản, như thể chuyện hai người sắp cưới đã là sự thật hiển nhiên từ lâu. Anh đặt bộ hồ sơ xuống bàn đá, khẽ cúi đầu với ông ngoại rồi quay sang cô, ánh mắt vô cùng đàng hoàng:

“Em không nghe nhầm đâu. Ông ngoại muốn hoa gì cho lễ đường, anh sẽ đặt sẵn.”

Ông ngoại lập tức “hùa” theo, gật đầu lia lịa: “Đúng đó! Mấy chuyện chuẩn bị cưới xin mà chậm trễ là không được. Con bé này, cứ thẫn thờ như thế là sao?”

Cô nghẹn họng, chỉ tay vào cả hai: “Khoan đã! Ai cho phép hai người tự ý quyết định vậy?! Con còn chưa đồng—”

“Con đồng ý rồi.”

Ông ngoại phán câu chắc nịch.

“Con chưa!” cô phản bác ngay.

Thẩm Dịch khoanh tay, mặt không đổi sắc: “Hôm qua em còn không phản đối chuyện đính hôn. Anh xem như đó là sự đồng ý bước một.”

“Em… em im lặng thôi chứ có gật đầu đâu!”

“Im lặng là chấp thuận.”

Ông ngoại nghiêm túc gật gù, như thể vừa đưa ra chân lý nghìn đời đúng.

Cô choáng đến mức không biết nên tức hay nên cười.

“Ông ngoại, đây là hôn nhân, không phải ký nhận bưu phẩm!”

Ông cụ hất cằm đầy vẻ thấu hiểu… nhưng vẫn cố chấp: “Thì ông vui quá! Ông chờ ngày này mấy năm rồi!”

Thẩm Dịch lại đứng đó nhìn cô, khoé môi nhịn cười đến mức gần như run nhẹ: “Anh có thể đưa em xem danh sách hoa. Nếu em không thích, anh đổi.”

Cô nhìn sang ông ngoại – người đang ôm tấm thiệp cưới như ôm vàng.

Nhìn sang Thẩm Dịch – người trông nghiêm túc đến mức đáng ghét.

Rồi nhìn lại chính mình – người đang bị hai người đàn ông liên minh ép cưới trong sự hùng hồn và bình tĩnh nhất.

Cô thở dài: “Trời đất ơi… chuyện gì đang xảy ra với cuộc đời con vậy?”

Ông ngoại mỉm cười hề hề, chìa ra tấm thiệp cưới vừa bị giấu trong áo: “Con nhìn đi, thiệp đẹp lắm. Tên hai đứa đứng cạnh nhau rất hợp.”

Thẩm Dịch bước đến gần cô một bước, giọng trầm thấp nhưng ấm: “Em có thể phản đối… nếu em thật sự muốn.”

Cô ngước lên, tim hơi lỡ một nhịp.

Nhưng ông ngoại đã chen vào như tia chớp: “NÓ KHÔNG MUỐN PHẢN ĐỐI!”

“ÔNG NGOẠI!!!”

Tiếng cô hét làm mấy chú chim ngoài vườn bay tán loạn.

Cô chưa kịp lấy lại hơi thì ông ngoại đã nhét tấm thiệp cưới vào tay cô, mặt mày hớn hở như thể vừa trúng số đặc biệt.

“Cầm đi! Giữ kỹ vào! Lỡ mai mốt có ai hỏi, con còn có cái đưa ra mà khoe!”

“Khoe cái gì mà khoe?!” cô gắt. “Con còn chưa—”

“Chưa cưới đúng không?”

Ông cụ ngắt lời, gật gù đầy “đạo lý”:

“Thì bây giờ cưới. Kịp mà.”

Cô nghẹn đến mức muốn ngã xuống bàn đá.

Thẩm Dịch vẫn đứng cạnh, tay đút túi quần, đôi mắt bình thản nhưng ánh lên tia cười khó giấu. Anh hơi nghiêng đầu:

“Nếu em cần thời gian để suy nghĩ, anh sẽ cho.”

Ông ngoại ho một tiếng rõ to.

Thẩm Dịch liếc sang ông, im lặng ba giây… rồi nói tiếp:

“…cho em năm phút.”

“THẨM DỊCH!!!”

Ông ngoại gật gù hài lòng như thể vừa được nghe điều hợp lý nhất trên đời: “Đấy! Năm phút là quá rộng rãi rồi. Ông cưới bà con nội hồi đó còn chưa kịp đếm đến ba!”

“Con không phải ông!” cô gần như gào lên.

“Ừ, may quá, con đẹp hơn.”

Ông cụ đáp tỉnh bơ.

“ÔNG NGOẠI!!!”

Không khí trong vườn rối tung lên vì cô vừa bực vừa bất lực, còn hai người đàn ông kia — một già một trẻ — lại bình thản như thể đang bàn chuyện mua vài cây hoa về trồng.

Thẩm Dịch bước đến sát cô hơn một chút, cúi người xuống nhẹ nhàng:

“Linh Dương.”

Cô mím môi, tránh ánh mắt anh.

Anh nói tiếp, giọng trầm thấp, vô cùng kiên nhẫn:

“Nếu em thật sự không muốn… anh sẽ nói với ông ngoại. Nhưng em phải nói lý do.”

“Lý do?” cô chớp mắt.

“Ừ.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô.

“Nếu em không muốn cưới anh… nói lý do cho anh nghe.”

Cô cứng họng.

Não ngừng hoạt động trong một giây.

Lúc này, ông ngoại lại ung dung nhấp ngụm trà, phụ hoạ như tiếng vọng:

“Đúng rồi đó, nói đi. Không muốn cưới nó vì lý do gì? Nó giàu, nó đẹp trai, nó có trách nhiệm, nó chiều con, nó còn đầu tư cả đội tuyển của con nữa…”

“Ông kể thêm tí nữa chắc thành bài diễn văn mất!!”

“Ô, được ha?”

Ông ngoại sáng mắt.

“KHÔNG!!!”

Thẩm Dịch cười khẽ, lần đầu tiên lộ rõ.

“Vậy… lý do là gì?”

Cô đỏ mặt.

Lúng túng.

Không nghĩ ra.

Không dám nhìn thẳng anh.

Càng không dám nói ra cái lý do nhỏ xíu đang nhảy múa trong lòng:

Vì tim em đập nhanh mỗi lần anh nhìn em.

Nhưng cô chưa trả lời, thì—

Rengggg—!!!

Điện thoại của Thẩm Dịch reo.

Anh liếc xem, đổi sắc mặt ngay lập tức:

“Là quản lý đội tuyển. Có chuyện ở gaming house.”

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu mà chắc:

“Anh phải đi một lát. Nhưng… em đừng chạy trốn.”

Cô bật lại ngay: “Em chạy đi đâu chứ?!”

Ông ngoại thong thả nhấp ngụm trà: “Nó mà chạy, ông khóa cửa lại.”

“ÔNG NGOẠI ĐỪNG THÊM DẦU VÀO LỬA!!!”

Thẩm Dịch hơi cúi đầu: “Anh quay lại sớm.”

Nói xong mới rời khỏi vườn.

Ông ngoại chờ bóng anh khuất hẳn mới đứng dậy, đập gậy xuống đất một cái:

“Con gái, ông nói cho nghe—”

“Con biết rồi, ông lại giảng đạo lý phải không?”

Ông ngoại cười tủm tỉm như cáo già:

“Không. Ông chỉ muốn hỏi một câu thôi.”

Cô khoanh tay, cảnh giác cao độ: “Câu gì?”

Ông ghé lại gần, giọng đầy vẻ đắc ý:

“Con đỏ mặt là vì nó hả?”

“ÔNG NGOẠI!!!!”

Ông ngoại còn chưa cười xong vì câu trêu chọc thì—

Soạt!

Cửa vườn bị đẩy mạnh.

Thẩm Dịch quay lại nhanh đến mức cô tưởng anh… dịch chuyển tức thời.

Anh vẫn mặc vest lúc nãy, chưa kịp cởi cà vạt, bước chân dài và gấp như có chuyện cực kỳ quan trọng.

Cô tròn mắt: “Anh… anh quay lại nhanh vậy?!”

Ông ngoại nhíu mày: “Ủa, định nói năm phút mà?”

Thẩm Dịch không trả lời.

Anh đi thẳng đến trước mặt cả hai, mặt nghiêm như sắp mở họp cổ đông lớn.

“Có chuyện gì vậy?” cô hỏi, hơi lo.

Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp, nặng nề… nhưng vẫn trấn định.

“Anh vừa mới thông báo với ban tổ chức giải và nhà đầu tư.”

Anh ngừng lại một nhịp, giọng trầm xuống:

“Em… sẽ giải nghệ.”

Cô chết lặng.

Ông ngoại cũng ngẩn ra.

“…giải cái gì cơ?” cô hỏi lại như không tin.

Thẩm Dịch nhìn thẳng vào mắt cô:

“Giải nghệ. Từ hôm nay.”

Trong đầu cô vang một tiếng ầm y như sét đánh giữa trời quang.

“Khoan đã—AI CHO ANH THÔNG BÁO?!!!”

“Anh.”

“ANH???!!!”

“Ừ.” Thẩm Dịch bình thản đến mức muốn đấm. “Vì lý do cá nhân. Chuẩn bị kết hôn.”

Cô há miệng.

Không nói được tiếng nào.

Tim đập rầm rầm như ai dẫm lên.

Ông ngoại thì…

Ông đặt tách trà xuống, mặt chậm rãi nở thành nụ cười mãn nguyện đến mức muốn đem treo lên cổng làng:

“Thẩm Dịch… con trai, con thật biết nhìn xa trông rộng.”

“Ông ngoại ngồi im!!!” cô hét.

Cô quay phắt sang Thẩm Dịch: “Anh làm cái gì vậy?! Sao tự ý quyết định chuyện của em?! Em giải nghệ khi nào?! Em còn thi đấu, còn hợp đồng, còn cả đội—”

“Anh sẽ lo hết.”

Anh nói, từng chữ chắc như đóng đinh.

“KHÔNG CẦN! Em tự lo được!”

“Không cần em lo.”

Anh nhấn giọng.

“Thẩm! Dịch!” cô gần như nghiến răng.

“Anh muốn em tức chết đúng không?!”

Lần đầu tiên từ lúc quay lại, Thẩm Dịch thở mạnh một hơi—như thể bản thân cũng bị ép đến đường cùng.

“Linh Dương.”

Giọng anh thấp, trầm, và… có đôi chút run.

Cô khựng lại.

Anh nhìn cô thật sâu: “Em định đẩy anh ra đến bao giờ?”

Cô nghẹn:

“Em đâu có—”

“Anh biết.”

Anh cắt lời, kiềm chế rõ rệt.

“Em sợ phải chọn. Sợ ràng buộc. Sợ tương lai không chắc chắn.”

Cô im bặt.

“Nhưng anh thì không sợ.”

Bàn tay anh siết nhẹ, nhưng ánh mắt thì kiên định tuyệt đối.

“Anh muốn cưới em. Và anh sẽ không để bất cứ lịch luyện tập, giải đấu hay scandal nào kéo em ra xa anh nữa.”

Cô lùi lại nửa bước, tim như rớt xuống bụng.

“…Anh đang ép em.”

“Đúng.”

Anh thẳng thắn đến mức cô nghẹn.

“Vì nếu không ép… em sẽ lại chạy.”

Cô run nhẹ.

Ông ngoại khoanh tay, hắng giọng: “Nó nói đúng đó.”

“ÔNG NGOẠI!!”

Thẩm Dịch tiến đến một bước, đứng gần đến mức cô nghe rõ nhịp thở của anh:

“Anh thông báo em giải nghệ… không phải để trói buộc em.”

Giọng anh dịu lại, như dòng nước chảy qua đá:

“Anh làm vậy vì anh muốn em được tự do khỏi áp lực. Anh muốn em hạnh phúc. Và anh muốn… em ở cạnh anh.”

Cô cắn môi đến trắng bệch: “Em… em vẫn còn ước mơ.”

“Ước mơ của em,” Thẩm Dịch nói, “anh sẽ không bao giờ phá.”

Anh nhìn cô sâu đến mức cô chỉ dám hít thở nông:

“Nhưng em có dám để anh đi cùng em không?”

Cô đứng đó.

Đỏ mặt.

Run nhẹ.

Không trả lời.

Ông ngoại đập gậy xuống đất cốp:

“CƯỚI NÓ ĐI CON!! ĐẸP TRAI, GIÀU, TRUNG TÌNH, NGOÀI ĐỜI HIẾM LẮM!!!”

“ÔNG NGOẠI!!!!”

Không khí nổ tung.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc