Ánh nhìn chạm nhau lơ lửng giữa không trung, mỗi người đều hiểu rõ ý nghĩ trong lòng kẻ đối diện.
Cần hỗ trợ sao?
Còn không mau lại đây giúp với, mù mắt rồi sao!
Điều kiện vừa rồi?
Đồng ý, đồng ý hết. Trước tiên mau đuổi đám người Dược Tông đáng ghét này đi đã, rồi tính tiếp.
Lộ Thiên Sầm bất giác bật cười, đứng dậy bước lại gần. “Ba vị nên nể mặt một chút. Vị Luyện Dược Sư kia đang luyện Khu Ma Tán cho chúng ta. Nếu người ngoài tùy tiện xông vào, nhỡ quấy rầy hắn luyện dược, tổn thất ấy chúng ta khó mà gánh nổi.”
Ngô Thương liếc mắt đánh giá hắn, khinh khỉnh: “Ngươi là ai?”
Trong lòng Lộ Thiên Sầm đã chán chẳng buồn nói, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười lịch sự. “Trấn thủ của Võ Tông, Lộ Thiên Sầm.”
Hoa Mặc, tay còn chống cây trọng kiếm sau lưng, cũng bước tới. “Trấn thủ Kiếm Tông, Hoa Mặc.”
Thẩm Bạch Nhược đảo mắt nhìn qua hai người, như đang suy tính điều gì. “Các ngươi nói vị Luyện Dược Sư kia đang luyện Khu Ma Tán cho các ngươi?”
“Đúng vậy.”
“Nhiều bao nhiêu phần?”
“Đợt đầu tiên, ta và Hoa Mặc mỗi người được một trăm phần.” Lộ Thiên Sầm đáp, còn cố ý chớp mắt với Hướng Nhiễm.
Hướng Nhiễm suýt bật thốt, trừng mắt nhìn hắn. Rõ ràng lúc nãy thương lượng là mỗi người chỉ có năm mươi phần, sao tự dưng hắn dám nói thành gấp đôi?
Thẩm Bạch Nhược kinh ngạc. “Chỉ một mình hắn, một ngày phải luyện ra ba trăm phần Khu Ma Tán?”
Lộ Thiên Sầm còn chưa kịp nói “thì sao”, Hướng Nhiễm đã nhanh tay chen vào: “Luyện Dược Sư của chúng ta có tích trữ sẵn. Mấy thứ đó là hắn luyện chơi từ trước.”
Lúc này Thẩm Bạch Nhược mới thở phào. Nếu thật sự một người có thể mỗi ngày luyện được ba trăm phần Khu Ma Tán, vậy thì quá mức kinh người.
Ba người Dược Tông đều rơi vào trầm ngâm. Dù vẫn rất muốn xem vị Luyện Dược Sư kia luyện đan, nhưng nếu cố ý ép vào, họ sẽ cùng lúc đắc tội cả ba đại tông môn. Dù là Dược Tông cũng không muốn chuốc thêm nhiều kẻ thù như vậy.
Lộ Thiên Sầm thấy thế liền mỉm cười: “Nếu Dược Tông các vị có thể đồng ý mỗi ngày cung cấp cho Võ Tông ta một trăm phần Khu Ma Tán, ta lập tức tránh đường, các vị muốn xem bao lâu tùy ý.”
Khương Hạo Quân và Ngô Thương mặt đen như đáy nồi. Ngươi cho rằng tông môn mình là Khí Tông hay Trận Tông chắc? Một ngày một trăm phần? Nằm mơ đi!
Dược Tông đương nhiên không thể mỗi ngày cung cấp cho Võ Tông và Kiếm Tông ba trăm phần Khu Ma Tán. Vì thế, bọn họ chỉ có thể không cam lòng mà nhượng bộ.
Khi nổi giận đùng đùng bỏ đi, Thẩm Bạch Nhược bỗng khựng lại, không quay đầu mà hỏi:
“Vị Luyện Dược Sư các ngươi nói… có phải tên Tật Vô Ngôn?”
Hướng Nhiễm còn đang tự hỏi vì sao bọn họ biết đến cái tên ấy, thì Chiến Thiên đã quát thẳng:
“Thì sao?”
Thẩm Bạch Nhược hừ lạnh một tiếng, không đáp thêm nửa lời, sải bước rời đi.
“Bạch Nhược sư tỷ, chuyện này tuyệt đối không thể để yên! Thanh Vân Tông đúng là quá xem thường người khác, hoàn toàn không đặt Dược Tông chúng ta vào mắt. Phải cho bọn họ biết thế nào là lễ độ!” Khương Hạo Quân tức tối.
“Đúng vậy! Đến giờ chưa từng có ai dám không nể mặt Dược Tông như thế. Nhất định phải dằn mặt bọn họ!” Ngô Thương cũng hùa theo.
Thẩm Bạch Nhược vốn cao ngạo quen rồi, chưa từng bị người ta làm mất mặt đến mức này, trong lòng tự nhiên giận đến sôi lên.