Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời dường như đã mất đi hơi ấm. Nó không còn là thứ ánh sáng dịu dàng của sự khởi đầu mà chỉ là một vệt sáng mờ nhạt, vô cảm, chiếu rọi vào căn phòng của cô.
Cô ngồi co ro trên sàn nhà lạnh lẽo, tấm thân rã rời, không còn chút sức lực nào để khóc. Môi cô sưng tấy, vị máu khô vẫn còn đọng lại. Những nỗi đau thể xác chẳng là gì so với vực thẳm đang mở ra trong lòng cô.
Sự tỉnh táo mang đến cảm giác ghê tởm, không chỉ với Cường, mà còn với chính căn nhà này, nơi cô đã dành mười tám năm cuộc đời. Cô phải nói. Cô phải tin rằng mẹ mình, người thân duy nhất còn lại trên đời, sẽ lắng nghe.
Lâm Nguyệt bước ra khỏi phòng. Phòng khách sạch sẽ, gọn gàng, không có dấu vết của đêm mưa bão và bạo hành. Mùi cà phê và mùi bánh mì nướng thoang thoảng. Mẹ cô, Bà Lệ, đang đứng bên bếp, quay lưng lại, vẻ mặt bình thản như mọi buổi sáng khác.
Lâm Nguyệt hít một hơi sâu, cổ họng nghẹn ứ nhưng cô cố gắng nén lại. Cô cần phải nói thật nhanh trước khi sự dũng cảm tan biến.
“Mẹ…” Giọng cô khàn đặc, yếu ớt.
Cường đang ngồi ở bàn ăn, mắt nhìn về phía cô. Ánh mắt hắn lạnh lùng, thấu xương. Vết thương ở đùi không hề làm mờ đi sự điềm tĩnh giả tạo của hắn. Hắn chỉ nhìn, nhưng cái nhìn đó đủ để chứa đựng lời đe dọa không thành lời.
Bà Lệ quay lại, nụ cười tươi tắn thường lệ bỗng tắt đi khi thấy khuôn mặt tái nhợt và khóe môi sưng đỏ của con gái.
“Trời ơi, mặt con sao thế này? Tối qua con làm gì mà đầu tóc bù xù, môi lại rách ra thế kia?” Bà Lệ vội bước tới, chạm tay vào má Lâm Nguyệt.
Cái chạm ấy, đáng lẽ phải ấm áp, lại khiến Lâm Nguyệt giật mình.
“Mẹ, đêm qua… đêm qua…” Cô bắt đầu run rẩy, đôi mắt dán chặt vào mẹ, hy vọng tìm thấy sự tin tưởng. “Ông ta đã vào phòng con. Ông ta… ông ta say và…”
Cô không thể nói tiếp được từ “tấn công”. Cái từ đó quá kinh khủng, quá dơ bẩn. Nhưng nhiêu đó là đủ. Cô đã tố cáo, dù chỉ là nửa lời.
Khuôn mặt Bà Lệ thay đổi nhanh chóng. Sự lo lắng biến mất, thay vào đó là một vẻ khó chịu, bối rối, và cuối cùng là sự lạnh lùng xa lạ.
“Nguyệt, con đang nói gì vậy?” Bà Lệ hạ giọng, nhưng đó là một giọng nói cảnh cáo, không phải giọng tra hỏi. Bà liếc nhanh về phía bàn ăn, nơi Cường đang ngồi.
“Ông ta say. Con khóa cửa nhưng ông ta vẫn mở được. Ông ta ngồi xuống giường con, rồi…” Cô bật khóc nức nở, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. “Con đã phải dùng dao, con đã đâm vào chân ông ta, nếu không…”
Cường đứng dậy, khuôn mặt hắn hoàn toàn bình tĩnh, pha chút vẻ bị xúc phạm.
“Nguyệt à, con nói gì thế? Bố chỉ vào xem con ngủ chưa. Bố chỉ dặn dò con giữ sức khỏe. Con đừng suy nghĩ linh tinh.”
Bà Lệ nhìn con gái. Ánh mắt bà không còn chứa sự quan tâm, chỉ có sự dò xét, khó hiểu, như thể con gái bà vừa nói một điều gì đó không thể chấp nhận được.
Chát!
Một cái tát vang lên, nhẹ nhàng nhưng đủ đau đớn, như thể cắt đứt mối liên kết cuối cùng giữa họ.
“Đừng nói bậy!”
Bà Lệ nói với giọng kiên quyết, đầy quyền lực.
“Con không được nói bố mình như thế! Con biết con đang nói gì không? Con bị ám ảnh quá rồi. Mùa thi căng thẳng khiến con sinh ra hoang tưởng đấy Nguyệt.”
Lâm Nguyệt chết lặng, nước mắt cô ngừng chảy, thay vào đó là một sự trống rỗng, lạnh lẽo. Cô nhìn mẹ, người đã sinh ra cô, người mà cô luôn cố gắng tin tưởng.
“Mẹ… mẹ không tin con sao? Con bị đánh, mẹ nhìn đi! Môi con… vai con đều bị bầm. Mẹ nghĩ con tự đánh mình à?” Lâm Nguyệt gần như gào lên, âm thanh chứa đựng nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Bà Lệ nắm lấy tay con gái, kéo cô vào lòng, nhưng cái ôm đó không mang lại hơi ấm, chỉ là sự giả dối.
“Ngoan nào. Mẹ biết con bị căng thẳng. Nhưng con không được đặt điều. Bố Cường là người tốt, ông ấy rất thương con. Có thể ông ấy say, đi nhầm vào phòng con, hoặc có thể ông ấy chỉ muốn hỏi thăm con ngủ chưa thôi. Con nghĩ nhiều quá rồi, thành ra ác cảm với bố.”
Bà Lệ vuốt mái tóc rối bù của Nguyệt, ánh mắt tránh né.
“Con phải hiểu cho mẹ. Mẹ phải đi làm đêm vất vả nuôi con ăn học, nếu không có bố Cường, mẹ biết phải làm sao? Con sắp đi đại học rồi, con nên học cách cư xử chín chắn hơn, đừng gây chia rẽ trong gia đình.”
Đừng gây chia rẽ trong gia đình. Câu nói đó như hàng ngàn mũi kim đâm vào tâm can Lâm Nguyệt. Lẽ nào, sự an toàn, danh dự, và nỗi đau của cô không quan trọng bằng một cái gọi là “gia đình” - một tổ ấm giả dối xây trên sự im lặng và sợ hãi?
Lâm Nguyệt đẩy bà Lệ ra, lùi lại hai bước. Cô nhìn thẳng vào mắt bà Lệ, đôi mắt của cô giờ đây không còn nước mắt, mà là sự phản bội và hiểu rõ.
“Con bị bạo hành và xâm hại. Mẹ lại không tin con mà lại chọn ông ta.” Cô thốt lên, giọng nói nhỏ nhưng sắc như lưỡi dao.
Bà Lệ thở dài, tỏ ra mệt mỏi và thất vọng:
“Con đừng nói những lời nặng nề như thế. Con cũng không được bịa đặt về bố mình như vậy. Đừng có suy nghĩ linh tinh nữa.”
Cường nắm tay bà Lệ:
“Thôi em, em bình tĩnh đi. Con bé nó căng thẳng quá thôi. Con bé sắp đi rồi, đừng trách nó nữa.” Hắn vuốt lưng bà Lệ, ra vẻ độ lượng.
Hắn nhìn Lâm Nguyệt, ánh mắt hắn như muốn xuyên thủng cô, đầy vẻ đắc thắng và đe dọa không lời.
“Nguyệt, con cũng nên xin lỗi mẹ đi. Con đã làm mẹ buồn rồi.”
Lâm Nguyệt nhìn thẳng vào mẹ mình. Bà Lệ, người phụ nữ yếu đuối mà cô đã cố gắng bảo vệ bằng cách im lặng suốt hai năm, giờ đây đang chọn tin vào lời nói dối. Cô thấy sự mù quáng, sự sợ hãi của mẹ khi đối diện với sự thật kinh khủng này.
Cô lắc đầu, nước mắt chảy dài nhưng không có tiếng khóc.
“Con đang nói sự thật mà mẹ.”
Bà Lệ thở dài, mệt mỏi buông tay:
“Con cứ nghỉ ngơi đi. Đừng nghĩ đến chuyện này nữa.”
Rồi, bà quay sang Cường, giọng dịu lại một cách đau đớn:
“Anh cứ đi làm đi. Để em nói chuyện với con bé sau.”
Cường gật đầu, hôn nhẹ lên trán bà Lệ, rồi lướt qua Lâm Nguyệt. Hắn khẽ thì thầm bên tai cô:
“Thấy chưa, mày không thắng được đâu.”
Bà Lệ nhanh chóng quay đi, làm động tác pha cà phê, kết thúc cuộc nói chuyện. Bà không hỏi thêm, không kiểm tra vết thương của con gái, không tra hỏi Cường. Bà chọn cách chối bỏ, khóa chặt sự thật vào một góc tối, nơi nó không làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên mà bà Lệ dày công xây dựng.
Đêm đó, Lâm Nguyệt khóa chặt cửa phòng. Cô không còn nằm trên giường nữa, cô ngồi tựa vào góc tường gần cửa ra vào, tay vẫn nắm chặt con dao gọt trái cây. Cô không còn sợ hãi tột độ, thay vào đó là sự chai sạn, là nỗi cô độc thấm sâu vào tận xương tủy.
Bên ngoài phòng khách, tiếng tivi vọng vào. Kèm theo đó là tiếng cười giòn tan của Bà Lệ.
“Anh Cường buồn cười quá!”
“Em thấy không? Anh nói rồi, anh chỉ thương mẹ con em thôi mà.”
Tiếng cười của mẹ cô, tiếng cười nhẹ nhõm, hạnh phúc giả tạo đó, như một nhát dao lạnh lẽo đâm vào lưng cô. Họ đang cười, đang tận hưởng cuộc sống bình yên đó. Bà Lệ đã trở lại với vai diễn người vợ hạnh phúc, Cường trở lại với vai diễn người bố mẫu mực. Và cô, Lâm Nguyệt, đã bị gạt ra khỏi vở kịch đó, bị gán mác kẻ nói dối và người phá hoại.
Lâm Nguyệt không bật đèn. Cô đưa tay sờ lên má, nơi bà Lệ đã tát cô. Cái tát ấy, nhẹ nhàng, nhưng đã cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng giữa cô và mẹ.
“Đừng nói bậy!”
“Con bị ám ảnh quá rồi. Mùa thi căng thẳng khiến con sinh ra hoang tưởng đấy Nguyệt.”
Trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn đường, cô mở cuốn nhật ký.
Ngày… Tháng… Năm.
Mẹ đã chọn hắn. Mẹ đã chọn lời nói dối. Con không trách mẹ, con chỉ thấy thương hại mẹ. Mẹ đã quá sợ hãi sự cô đơn, đến mức mẹ tự tay dâng con gái mình cho ác quỷ.
Mười sáu tuổi, con bị cướp đoạt thân thể. Mười tám tuổi, con bị cướp đoạt linh hồn và niềm tin.
Con đã nói sự thật. Nhưng con đã bị phản bội bởi chính người mà con muốn bảo vệ.
Cô dừng lại, đặt bút xuống. Không còn cần phải viết nữa. Sự im lặng của mẹ đã trả lời cho tất cả những câu hỏi của cô.
Cô nhìn lại căn phòng. Không còn là nơi giam cầm, mà là phòng chờ cho một cuộc đời mới. Cô sẽ rời đi. Rời đi không phải là trốn chạy, mà là tự tạo ra một thế giới mới, nơi không có tiếng cười giả tạo, không có sự chối bỏ, và không có bóng dáng của Cường.
Ánh đèn đường vẫn sáng, soi rõ hạt mưa rơi xuyên qua màn đêm. Giọt mưa rơi đều, như tiếng gõ cửa từ thế giới tự do, nơi cô sắp thuộc về.