“Cô Hứa, cầu xin cô, em thật sự không thể bị đuổi học, bị đuổi học rồi, đời này của em coi như xong.”
Hứa Anh Hà thực bất đắc dĩ, “bạn học Tô, không phải tôi không xin xỏ cho em, nhưng thái độ của hiệu trưởng rất kiên quyết, tôi cũng không có cách nào.”
Nói thật, thành tích của Tô Ngữ Nhu cũng khá, còn nửa năm nữa là thi đại học, thi được vào trường 985 không thành vấn đề, tương lai ra trường ít nhất cũng có thể làm nghiên cứu viên.
Nhưng bây giờ bị đuổi học, các trường khác chắc chắn sẽ không nhận nữa.
Cô ta tự tay hủy hoại tiền đồ của mình.
Tô Ngữ Nhu bị bảo vệ lôi kéo về phía cổng trường, cô ta liếc mắt một cái liền thấy Lâm Dư Sanh.
Bỗng nhiên nghĩ đến những lời Lương Việt nói với cô ta qua điện thoại.
Lương Việt nói hắn đã xóa dấu vết theo dõi, nhưng rất nhanh máy tính của hắn đã bị xâm nhập, đối phương là hacker cấp bậc cao hơn hắn, thậm chí là một trong top 10 hacker trên bảng xếp hạng.
Vì sao Lâm Dư Sanh có thể tiếp xúc được với loại người đó?
Nhất định là vì nhà họ Lâm.
Cô ta suýt chút nữa đã quên, Lâm Dư Sanh là người nhà hào môn.
Tô Ngữ Nhu vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Dư Sanh, “Lâm Dư Sanh! Tôi sai rồi, cầu xin cậu, bảo trường đừng khai trừ tôi có được không? Cầu xin cậu, giúp tôi một lần.”
Chỉ cần Lâm Dư Sanh chịu nhờ người nhà họ Lâm ra mặt, hiệu trưởng nhất định sẽ nể mặt nhà họ Lâm mà xem xét lại.
Xử phạt cô ta thế nào cũng được.
Chỉ cần không phải bị đuổi học.
Cô ta thật sự không muốn bị đuổi học mà.
Không ít người nhìn thấy bộ dạng này của Tô Ngữ Nhu, không khỏi đồng tình.
“Đáng thương thật, bị đuổi học đúng là hơi nặng tay, sắp thi đại học rồi, sau này cô ấy biết làm sao bây giờ?”
“Có thể giảm nhẹ hình phạt không? Ghi lỗi cũng còn tốt hơn đuổi học, ai!”
Nếu là trước đây, Lâm Dư Sanh có lẽ sẽ đồng tình với Tô Ngữ Nhu.
Tô Ngữ Nhu làm sai cái gì đâu?
Cô ta chỉ là nhất thời hồ đồ, đem những thứ không nên đăng tùy tiện đăng lên mạng, bịa đặt một lời nói dối mà thôi, tội không đến chết.
Ở cái tuổi 17 sắp thi đại học, đuổi học cô ta, có khác gì hủy hoại cô ta đâu?
Nhưng không hủy hoại cô ta, cô ta sẽ hủy hoại bạn thân của mình.
Lâm Dư Sanh không thể quên được chuyện Tô Ngữ Nhu và Lương Nhất Phàm cấu kết làm với Sở Lăng Phỉ.
Cô hận đối phương, cũng hận sự bất lực của chính mình, Lương Nhất Phàm và Tô Ngữ Nhu cấu kết tiêm virus AIDS cho Sở Lăng Phỉ, trực tiếp tuyên án tử hình cho cô ấy.
Không phải đời trước, Lâm Dư Sanh cũng không biết, thì ra lòng người có thể độc ác đến mức này.
Cho nên so với thủ đoạn của Tô Ngữ Nhu, đây tính là tàn nhẫn gì chứ?
Cô bây giờ một chút cũng không đồng tình với Tô Ngữ Nhu, cô chỉ cảm thấy may mắn.
May mắn mình có thể trở lại đây, trở lại tuổi 17, thay đổi tất cả.
Đây là trời cao ban cho cô may mắn, cô tuyệt đối không thể đi vào vết xe đổ.
Cô nhất định phải bóp chết tất cả những chuyện bất hạnh ngay từ trong trứng nước.
Ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Dư Sanh lướt qua Tô Ngữ Nhu, “Tô Ngữ Nhu, là cô tự tìm lấy.”
Tô Ngữ Nhu sững sờ, cả người cô ta run lên, lại bắt đầu cầu xin.
“Lâm Dư Sanh, cầu xin cậu, tôi thật sự không thể bị đuổi học.”
“Tôi có thể xin lỗi, nhận sai, cái gì cũng được, cậu giúp tôi được không?”
Tô Ngữ Nhu gấp đến mức khóc nấc lên.
Lâm Dư Sanh cự tuyệt dứt khoát, “Không được.”
“Vì sao?” Cô ta tuyệt vọng nhìn Lâm Dư Sanh, “Cậu rõ ràng có thể giúp tôi, vì sao không giúp?”
Đáng tiếc cô ta không đợi được câu trả lời của Lâm Dư Sanh, Lâm Dư Sanh chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô ta bị bảo vệ lôi đi.
Tô Ngữ Nhu giãy giụa, khóc đến không thành tiếng.
Chưa bao giờ hối hận như lúc này.
Không nên đăng tấm ảnh kia lên mạng.
Cô ta căn bản không ngờ sự việc lại diễn biến thành thế này.
Vốn tưởng rằng có thể khiến Sở Lăng Phỉ thân bại danh liệt, nhưng cô ta không ngờ Lâm Dư Sanh lại có được video.
Càng không ngờ trường học lại trực tiếp đuổi học mình.
Cô ta sớm nên dừng tay.
Sau lưng Lâm Dư Sanh là cả nhà họ Lâm, Sở Lăng Phỉ và cô ấy quan hệ tốt như vậy, bản thân mình căn bản là không biết tự lượng sức.
——
Tô Ngữ Nhu bị đuổi học, chuyện này gây ra một thời gian náo động trong toàn trường, nhưng trường học rất nhanh đã quên mất chuyện này.
Cùng lúc đó, tập đoàn Thế Quân trong vòng 3 ngày ngắn ngủi đã tuyên bố phá sản đóng cửa.
Lâm Dư Sanh xem tin tức về tập đoàn Thế Quân, trực giác đây nhất định là có liên quan đến Lục Cảnh Kiêu.
Chỉ vì vợ Chu Thế Quân mắng cô, anh đã giận dữ cho công ty người ta đóng cửa.
Cô ở trong lòng Lục Cảnh Kiêu, thật sự chiếm vị trí quan trọng như vậy sao?
Nhưng tất cả những điều này rốt cuộc là vì cái gì?
Lâm Dư Sanh tự nhận sau khi trọng sinh, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của cô, nhưng duy chỉ có Lục Cảnh Kiêu là một ngoại lệ.
“Sanh Sanh, cậu đi thu âm với tớ đi.”
Giọng Sở Lăng Phỉ vang lên bên tai, Lâm Dư Sanh mới hoàn hồn.
Hôm nay là cuối tuần.
Vì Tô Ngữ Nhu bị đuổi học, cô cũng đã danh chính ngôn thuận chuyển đến ký túc xá 602 hai ngày trước, trở thành một thành viên ở đây.
Quý Điềm và Tống Khinh Vũ đều rất vui vẻ, hôm đó còn cố ý mua bánh kem chúc mừng.
Lâm Dư Sanh nhanh chóng cất điện thoại, “Phòng thu âm cậu hẹn chưa?”
“Hẹn từ lâu rồi.” Sở Lăng Phỉ hưng phấn nói, “Chỉ chờ hôm nay thôi.”
Hai người cùng nhau ra cổng trường.
Ai ngờ, vừa đi ra khỏi trường vài bước.
“Thịch” một tiếng, một người đàn ông trực tiếp quỳ xuống trước mặt họ.
Lâm Dư Sanh ngây người.
Sở Lăng Phỉ cũng ngây người.
Lâm Dư Sanh nhìn rõ mặt người đàn ông.
Là Chu Thế Quân.
Chu Thế Quân giờ đã khác xa vẻ phong độ trước kia, râu ria xồm xoàm, tây trang nhăn nhúm, tóc tai bù xù, cả người chật vật như ăn mày.
“Sở tiểu thư!” Chu Thế Quân mắt van xin nhìn Sở Lăng Phỉ, ánh mắt không còn vẻ cao cao tại thượng và đắc ý trước kia, chỉ còn sự hèn mọn, “Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm cô.”
“Thực xin lỗi, tôi sai rồi.” Chu Thế Quân nói rồi định kéo tay Sở Lăng Phỉ tát vào mặt mình.
Sở Lăng Phỉ sợ đến mức nhảy dựng lùi lại, “Bị điên à? Ông muốn làm gì?”
Chu Thế Quân trở tay tát mạnh vào mặt mình, rưng rưng nhìn Sở Lăng Phỉ, “Sở tiểu thư, tôi thật sự biết sai rồi, là tôi không nên mạo phạm cô, cô đại nhân đại lượng tha cho tôi được không?”
Sở Lăng Phỉ vẻ mặt mộng bức.
Cái gì Sở tiểu thư?
Cô Sở Lăng Phỉ có đức hạnh gì mà xứng với cách xưng hô tôn quý như vậy?
Cô chỉ là một học sinh cấp ba bình thường thôi được không?
Chu Thế Quân thật sự không còn cách nào mới đến tìm Sở Lăng Phỉ, công ty ông ta quả nhiên trong vòng 3 ngày đã phá sản, không chỉ như vậy, một loạt báo cáo không hợp quy trình được gửi xuống, ông ta phải đối mặt với hàng trăm triệu tiền bồi thường.
Mặc dù biết đây là bút tích của tứ đại gia tộc, nhưng lại không biết rốt cuộc là nhà nào.
Ông ta vắt óc suy nghĩ, cũng không có cách nào liên hệ được với người của tứ đại gia tộc.
Thế là đành phải đến cầu xin Sở Lăng Phỉ.
“Sở tiểu thư, cô muốn đánh muốn mắng tôi thế nào cũng được.” Chu Thế Quân điên cuồng tát vào mặt mình, “Cầu xin cô, cho tôi một con đường sống được không, bảo người của tứ đại gia tộc tha cho tôi, được không?”