Thèm Muốn Bạn Của Anh Trai

Chương 11

Trước Sau

break

Trạm Lan Thời nghe thấy là khóa quần, anh quay người định đi ra, Lâm Vụ kéo cánh tay anh lại: "Giúp một tay đi mà."

Tay cô nhẹ nhàng mà kiên định, tựa như dây leo dịu dàng quấn lấy cánh tay anh.

Trạm Lan Thời nhìn về phía khóa quần của cô, quả thực khóa kéo bị kẹt ở vị trí lửng lơ, còn để lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen che chắn vị trí âʍ ɦộ bên trong.

Cô mặc đồ ren.

Trạm Lan Thời chỉ cảm thấy đầu óc ong lên một tiếng, suy nghĩ trong khoảnh khắc đó trôi về cảnh tượng anh nhận nhầm cô trong nhà vệ sinh.

Môi anh hơi hé mở, thật sự không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, dù sao cô gái trước mắt cũng là người anh nhìn từ nhỏ đến lớn.

"Anh mau sửa cho em đi."

Lâm Vụ thúc giục anh như trước đây.

Lúc Trạm Lan Thời đưa tay xuống, sắc mặt anh trở nên cứng đờ, trong đầu trống rỗng, dường như không thể chấp nhận sự thật trước mắt.

"Đúng rồi, chính là chỗ này kéo không xuống đó."

Lâm Vụ nhìn anh cúi người, ngón tay thử thử, sự ám muội đã lên men, lan tỏa trong phòng thử đồ chật hẹp này như tơ nhện giăng mắc.

Đôi mắt cô trong veo nhìn Trạm Lan Thời, đợi anh ngước mắt lên, khiến anh cảm thấy trước đôi mắt như vậy, nếu từ chối cô thì thật là tội lỗi.

Nhưng cuối cùng anh vẫn từ chối: "Tôi ra ngoài tìm người giúp em."

Lúc này trong đầu Trạm Lan Thời toàn là hình ảnh lớp ren đen mỏng manh kia bao bọc lấy âʍ ɦộ của cô, đang đung đưa đường cong gợi cảm nhất.

Anh không ngờ cúi đầu xuống mới phát hiện, lớp ren đó hơi trong suốt, có thể lờ mờ nhìn thấy lông mu bên trong rậm rạp và xoăn tít, mang lại một vẻ đẹp tự nhiên.

Cô không giống Ôn Hòa, sẽ cạo sạch chỗ đó.

Cô để mặc bộ phận đó sinh trưởng, không quá rậm rạp, tương đối thưa thớt, nhưng nhìn lại rất gọn gàng.

Lúc này ánh đèn trên đầu chiếu rọi, không gian lại chật hẹp, khoảng cách giữa hai người rất gần, Trạm Lan Thời ngẩng đầu lên, vừa định thẳng người dậy.

Lâm Vụ bỗng ghé sát mặt vào anh, hơi thở nóng hổi gần như phả vào ấn đường anh, mang đến cảm giác ngứa ngáy như có như không, tựa như sợi lông vũ nhẹ bẫng cứ thế gãi vào tim anh từng cái một.

"Trạm Lan Thời, anh ở trong nhà vệ sinh còn bóp cổ em được, kéo cái khóa thôi mà anh cứ ấp a ấp úng chẳng ra hồn người thế?"

Cô bảo anh chẳng ra hồn người.

Trạm Lan Thời lập tức ra tay, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy khóa kéo giật mạnh xuống một cái đầy bá đạo, còn ba ngón tay khác cứ thế tì vào âʍ ɦộ cô dùng sức.

"Soạt..."

Là tiếng khóa kéo bị kéo xuống, ngay sau đó, chiếc quần cạp cao của cô cũng tuột xuống theo.

Anh hoàn toàn không ngờ, cứ thế nhẹ nhàng kéo xuống tận đáy.

Mọi thứ xung quanh như mờ đi, anh nhìn quần cô rơi xuống đất, để lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ tam giác bằng ren được thiết kế tinh tế trang nhã.

Trạm Lan Thời hoàn toàn không chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác đó, bèn nhắm mắt lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc