Cô tiện tay đào một cái hố cho đối phương, cho dù muốn đi, cũng phải ra đi một cách trong sạch.
Biểu tình của Vu Tinh Tinh tức tới sụp đổ, còn muốn cố gắng trấn định, "Tiểu Muội, cô hình như có hiểu lầm, tôi thật tâm muốn làm chị em tốt với cô, cùng sống những ngày tháng tốt đẹp, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đuổi cô đi."
"Được rồi, người trong nhà đều không có ở đây, cũng không cần diễn kịch nữa, đã chia tay tới nơi thì cũng nên thành thật một chút đi."
Ninh Yên lại không phải người bị đối phó, trong mắt đầy sự chân thành tha thiết, từng câu từng chữ rõ ràng, "Cuối cùng vẫn muốn khuyên bảo cô một câu, hậu đức tải vật*, làm người thì hãy tự vấn lương tâm, hãy là một người tốt.
Hiếu thuận cha mẹ, chung sống hòa thuận với anh chị, chúc cả nhà các người hạnh phúc yên vui, tôi sẽ thu dọn đồ đạc rời đi."
(*): ý rằng đức dày nâng đỡ vạn vật, chính là muốn nói rằng, làm người phải có đức hạnh tốt thì mới có thể tải được vạn sự. Cho nên, một người để làm được việc lớn thì phải có đức dày, người mà không có đức lớn thì không thể thành tựu được đại sự.
Cô dễ dàng hóa giải nguy cơ, trở tay ném nồi lại cho đối phương, để lại những lời này rồi bước vào trong phòng, tiêu sái lại dứt khoát.
Cái gì mà thiên kim thật giả, cái gì mà nữ chủ đoàn sủng, cái gì mà nữ phụ rớt não, đều cút đi.
Cuộc sống tốt đẹp như vậy, tự mình làm việc không thơm hơn sao? Ăn uống một mình không vui hơn sao?
Trải qua đủ loại tận thế, cho dù có là thập niên 60 70 thiếu ăn thiếu thiếu mặc, cũng vẫn là thiên đường.
Có thể thoải mái hít thở, có ánh mặt trời chói chang, có bầu trời đầy sao xinh đẹp, quan trọng nhất là có lương thực có thức ăn.
Phải biết, có những người chỉ vì một miếng thức ăn mà chuyện gì cũng có thể làm ra.
Còn sống, đã là khát vọng xa vời nhất.
Phía sau truyền đến một giọng nói, "Mẹ, mẹ đã trở lại, tiểu Muội con bé..."
Vu Tinh Tinh đều tức phát khóc, tính toán của cô ta đều không thực hiện được như ý mình, trong khoảng thời gian ngắn lại nảy ra ý khác, "Tình huống của Ninh gia quá tệ, cô ấy sẽ không chịu nổi sự khổ cực kia, nếu trở về cũng là con trở về, con đều đã quen, để cho tiểu Muội ở lại hưởng phúc."
Lời này sặc mùi trà xanh, thế mà lại đả động những người ở đây, đều cảm thấy cô ta hiểu chuyện thiện lương.
Vừa rồi còn có chút người dao động, cảm thấy mình đã hiểu lầm, Tinh Tinh là một đứa nhỏ ngoan a.
Ninh Yên thở dài một hơi trong lòng, nguyên chủ thua không oan, thật sự, lấy thủ đoạn tâm kế năng lực ứng biến này, so với người bình thường dã giỏi hơn nhiều rồi.
Cô không nhanh không chậm giơ nắm đấm nhỏ lên, "Có người từng nói qua, không trải qua mưa gió, đại thụ không phát triển, không chịu bách luyện, khó có thể thành thép. Nghĩ đến đây, nội tâm của của tôi tràn đầy dũng khí, con người mà, không thể chỉ ham hưởng thụ mà trốn tránh khó khăn, tôi không sợ chịu khổ."
Ôi chao, tiểu cô nương này có giác ngộ rất cao, nhưng sao thanh danh lúc trước lại kém như vậy? Mọi người tỏ ra hơi không hiểu.
Nhìn bộ dáng kiên cường của cô, lại nhìn cái trán bị thương của cô, trong lòng Vu mẫu không biết nghĩ gì, "Con thật sự muốn trở về sao? Không muốn ở với chúng ta nữa sao?"
Tuy rằng mấy ngày nay tình cảm đối với cô càng ngày càng kém, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ sống cùng nhau 16 năm, không có khả năng không có tình cảm.
Vu Tinh Tinh rũ mi mắt xuống, che đi một tia oán hận kia, cô mới là con ruột, tình yêu của cha mẹ, tài nguyên của Vu gia đều là của cô.
Ninh Yên xoa đỏ hốc mắt, tỏ vẻ đáng thương nói, "Mẹ, trước kia là con quá hồ đồ, trên đời này nào có chuyện thập toàn thập mỹ, Tinh Tinh, cám ơn cô đánh thức tôi, trong nhà này không có vị trí của con, cũng không phải là nơi con về."
Diễn xuất thì ai mà không biết diễn? Trà Xanh tiểu bạch hoa cùng các loại yêu ma quỷ quái, cô đã sớm không lạ gì.