Nữ Phụ Xinh Đẹp Bị Khinh Thường Trong Niên Đại Văn

Chương 4

Trước Sau

break

Hôm nay đã cầm được đồ của mình, coi như anh ta không còn liên quan tới Khương Đại Bảo, từ thân thể đến danh dự đều tự do.

Mạnh Tu Viễn cho Vương Hải Khoan xem khóa trường mệnh xong, tiếp theo nói:

"Lúc tôi đi, nhà gái không ở nhà, tôi để lại cho mẹ cô ấy năm ngàn tệ, xem như bồi thường."

Nông dân thôn Tiểu Mộc làm lụng cả năm cũng chỉ được ba trăm tệ, anh ta có thể cho ra năm ngàn tệ đã tận tình tận nghĩa.

Vương Hải Khoan gật gật đầu, cảm thấy anh ta làm ổn, sau đó nghĩ đến một vấn đề khác.

"Cậu nói nhà gái ở huyện này, vậy cô ấy tên gì? Nói không chừng tôi cũng biết."

"Chắc cậu không biết đâu."

Mạnh Tu Viễn nói:

"Cô ấy là người nông thôn, không ở thị trấn."

Vương Hải Khoan nghe đến đây cho rằng mình không nhận ra, nhưng anh ấy lại nghe Mạnh Tu Viễn nói:

"Cô ấy tên là Khương Đại Bảo."

Vương Hải Khoan vừa mới cầm lấy đũa liền buông xuống, giật mình nói:

"Cô ấy tên gì?"

"Khương Đại Bảo? Như thế nào? Cậu biết?"

Vương Hải Khoan không có trả lời anh ta mà hỏi vấn đề vừa rồi một lần nữa:

"Cậu thật sự từ hôn sao?"

"Từ hôn thật rồi! Phong cách làm việc của tôi cậu biết mà."

Nghe Mạnh Tu Viễn xác nhận lần nữa, Vương Hải Khoan lắc đầu, nở nụ cười xảo quyệt:

"Có lẽ cậu nên gặp Khương Đại Bảo một lần, nói không chừng cậu sẽ thích đó?"

Mạnh Tu Viễn vốn khịt mũi coi thường, nhưng vừa nghĩ tới lời này không khác lời ông nội nói với mình lắm, liền nhẫn nại hỏi:

"Vì sao?"

Vương Hải Khoan nói trắng ra hai chữ: "Xinh đẹp."

Tâm tình Mạnh Tu Viễn nhất thời trở nên phức tạp.

Phản ứng đầu tiên của anh ta là Vương Hải Khoan rời khỏi bộ đội quá lâu, có thể không nhớ rõ nữ binh của đoàn văn công xinh đẹp cỡ nào.

Đây chính là các cô gái được tuyển chọn từ các trường đại học, tài nghệ cốt cán giỏi ca múa. Một cô gái quê mùa có thể xinh đẹp hơn cả nữ binh đoàn văn công sao?

Mạnh Tu Viễn muốn nói với Vương Hải Khoan ra ngoài trải đời nhiều một chút đi! Nhưng lại cảm thấy lời này nói ra quá đả thương lòng tự tôn liền nuốt vào.

Vương Hải Khoan đoán được anh ta đang suy nghĩ điều gì, cũng không tức giận, bất quá không thảo luận về việc này nữa, dù sao từ hôn rồi, ván đã đóng thuyền không thể sửa được.

----

Ăn cơm trưa xong, Mạnh Tu Viễn chuẩn bị chào tạm biệt Vương Hải Khoan.

Vương Hải Khoan khoát tay lên vai Mạnh Tu Viễn, ngạc nhiên nói: "Lại phải đi rồi à? Chúng ta đã không gặp nhau lâu rồi, hiếm khi cậu đến đây một chuyến, sao lại không ở lại thêm hai ngày?"

"Ở lại thêm hai ngày đi, tôi sẽ dẫn cậu đi dạo xung quanh. Tuy rằng thị trấn của chúng ta không quá phát triển, nhưng phong cảnh trong thôn cũng không tệ lắm, non xanh nước biếc, rất thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn, cậu có muốn cân nhắc thêm một chút hay không?"

Vương Hải Khoan thật lòng muốn giữ người ở lại thêm hai ngày, Mạnh Tu Viễn lại có chút khó xử. Bởi vì lần này anh chỉ xin nghỉ ngắn hạn, cho nên không có cách nào ở lại lâu hơn.

"Lần này không có nhiều thời gian, để lần sau đi, lần sau tôi nhất định sẽ xin nghỉ dài hạn để tới thăm cậu."

Ngoài trừ thời gian nghỉ phép để về thăm gia đình, mỗi năm Mạnh Tu Viễn còn có 30 ngày nghỉ tự do. Vì lần từ hôn này mà anh đã xin nghỉ bốn ngày, còn lại 26 ngày, đủ để anh tìm hiểu kĩ càng mọi ngóc ngách của thị trấn nhỏ này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc