Khương Bảo xoa trong chốc lát, thấy Giang Thành vẫn vịn xe mà không đặt chân xuống chống đỡ như thể đang chờ cô, sẽ không lãng phí thời gian.
“Được rồi, đi thôi.”
Cô kiên trì ngồi lên xe lần nữa, Giang Thành lại kéo cô ra, dừng xe dưới một thân cây ven đường, chủ động đề nghị: "Nghỉ một lát đi, ăn cơm trưa.”
Khương Bảo sáng cả mắt: "Anh có đồ ăn sao?”
Buổi sáng cô không ăn, còn đi nửa ngày đường, đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng.
Giang Thành lấy từ trong giỏ ra một cái túi vải, vừa quay đầu, phát hiện Khương Bảo đã tìm một chỗ ngồi dưới tàng cây.
Anh đưa túi vải cho cô, Khương Bảo mở ra nhìn thấy bên trong là một chồng bánh vừng.
Khương Bảo cũng không khách sáo, cầm một cái nhét vào miệng. Bởi vì ăn vội nên lập tức bị nghẹn.
“Cô chậm một chút." Giang Thành lấy bình nước buộc trên xe ra đưa cho cô, ánh mắt nhìn cô có chút bất đắc dĩ.
----
Khương Bảo ăn bánh uống nước, cảm thấy toàn thân lại tràn đầy sức mạnh.
Đương nhiên đi bộ trở về vẫn không được.
“Ăn nữa không?" Giang Thành hỏi.
Khương Bảo lấy tay nhẹ nhàng lau những mảnh vụn trên khóe miệng, trả lời: "Không ăn nữa, no rồi.”
“Cô thuộc họ mèo sao? Ăn có chút thế.”
Lúc này Khương Bảo hài lòng nheo mắt lại, quả thật trông giống một con mèo.
Giang Thành không quan tâm cô nữa, tự ngồi ở bên cạnh ăn.
Gió thổi qua thung lũng bên kia đường, hơi nóng giữa trưa dần tiêu tan. Liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối núi rừng phủ kín thật sâu xanh nhạt giống như là một mảnh màu xanh biếc sóng lớn phập phồng trong biển rộng.
Dãy núi miên man vây quanh nơi này biến nó thành một thế giới yên tĩnh, Khương Bảo có thể nghe được tiếng gió thổi lá cây xào xạc, còn có tiếng nước róc rách chảy xa xa.
Giang Thành ăn xong cơm trưa đơn giản, quay đầu nhìn về phía Khương Bảo.
Gió thổi mái tóc dài của cô lên, lộ ra khuôn mặt hơi gầy. Từ góc độ này, Giang Thành có thể nhìn thấy làn da không một chút tỳ vết của cô, lông mi dài mà vểnh. Đôi mắt sáng ngời, rồi lại giống như sương sớm che kín trong núi, mông lung trong suốt, giống như muốn nói lại thôi.
“Khương Đại Bảo......”
Khương Bảo đột nhiên nhíu mày: "Sao vậy?”
Phong cảnh đẹp như vậy, bầu không khí tốt như vậy, nhất định phải gọi cô bằng cái tên quê mùa này đúng không!
Giang Thành không phát hiện ra mình đã gọi tên của cô, khi Khương Bảo quay mặt lại với vẻ mặt không vui hỏi anh làm sao vậy thì anh đột nhiên cứng đờ.
Giang Thành lục lọi ruột gan một hồi, rốt cục tìm được một lý do: "Tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, cô có biết tối hôm qua là ai muốn hại cô không?"
“Ừm, ừm...... " Khương Bảo chần chờ nói: “Có lẽ tôi đoán được.”
...
Một ngày trước Khương Bảo nhận được điện thoại của Lâm Ôn Ôn, điện thoại gọi tới đại đội nói muốn mua chiếc váy trắng tuần trước cô mặc. Khương Bảo nói cho cô biết váy không có thiết kế thì sẽ xấu nhưng cô ta vẫn không quan tâm mà bảo cô nhất định phải đưa tới trong ngày hôm đó với giá một trăm tệ.
Ai có thể khó chịu với tiền chứ nên buổi chiều Khương ngồi xe buýt vào thành phố giao quần áo.
Lâm Ôn Ôn nói muốn mặc thử một chút nên đưa Khương Bảo vào nhà khách và thay váy ở trước mặt cô, nói về sau váy này chính là của cô.
Khương Bảo nhớ rõ lúc ấy mình uống một ly nước, sau đó bắt đầu mệt rã rời. Đến khi tỉnh lại, quần áo không còn, tiền cũng không còn, người trần truồng nằm trong chăn. Không biết còn tưởng rằng cô gặp phải loại người đồ tể kiểu mới gì.
Giang Thành nghe cô nói xong, hỏi: "Cô không phát hiện cô ấy có vấn đề sao?”