Mấy người vốn đã thương xót Ôn Hạ, nghe xong lời nàng nói thì lại càng nghiêng lòng về phía nhà nàng hơn. Ban đầu ai nấy đều nghĩ, lão hai nhà họ Tần để Ôn Hạ đi gánh nước đã là quá đáng lắm rồi. Không ngờ, còn định để nàng lên núi chặt củi đó đâu phải chuyện người làm trưởng bối nên làm.
“Bà nội ngươi như vậy là quá đáng thật rồi. Không được, ta phải đến gặp thôn trưởng nói rõ chuyện này. Hạ Nhi, ngươi đi cùng ta. Trước kia khi cha ngươi chưa gặp chuyện, chúng ta cũng rất thân thiết. Nay ông ấy nằm liệt rồi, ta không thể trơ mắt nhìn con cái ông ấy bị ức hiếp.”
Giữa đám người đang đứng xem náo nhiệt, có người đột nhiên bước ra, hướng về Ôn Hạ mà nói. Nhìn thấy người ấy, Ôn Hạ lộ rõ vẻ sợ hãi trên khuôn mặt.
“Thúc à, đa tạ người đã nói giúp con. Nhưng... nhưng thật ra ông bà đối xử với con cũng rất tốt, thật đó. Tình hình nhà con bây giờ... cha con hôn mê không tỉnh, ngày nào cũng cần uống thuốc. Mẹ con ngày ngày dậy sớm thức khuya làm thêu thùa, mới miễn cưỡng kiếm đủ tiền thuốc cho cha.
Nhị Oa sau này còn phải đi học nữa. Cơm ăn, vật dùng trong nhà đều là dùng đồ của tổ mẫu, bà nội cho phép chúng ta ở lại trong nhà đã là tốt lắm rồi. Con làm nhiều một chút cũng là nên làm, là ta cam lòng.”
Ôn Hạ càng nói càng lớn tiếng, giọng điệu cũng dồn dập hơn. Không rõ là đang thuyết phục người khác, hay đang tự thuyết phục chính mình. Nói đến cuối, mắt nàng đã đỏ hoe nhưng vẫn cố chấp không để bản thân bật khóc.
Nghe xong, Tần Hữu Tài ngẩn ra, sau đó bất mãn trách móc: “Đó là bà nội ngươi. Nhà ngươi hiện tại còn chưa phân gia, làm chút việc là điều đương nhiên. Hơn nữa, trước kia cha ngươi với ca ca ngươi còn chẳng ít lần giúp đỡ trong nhà.”
Nhìn thấy Ôn Hạ vẫn rụt rè như thế dù mình đã nói nhiều, Tần Hữu Tài có phần nôn nóng, nói tiếp: “Hạ nhi, nghe lời thúc đi, chúng ta đến tìm thôn trưởng làm chủ cho ngươi. Sau này bà nội ngươi cũng không dám bắt ngươi làm nhiều việc như vậy nữa.”
Nghe vậy, Ôn Hạ lại vội vàng lắc đầu, đáp: “Con không đi đâu, con sợ bà nội đuổi nhà con ra khỏi nhà. Bà từng nói, nhà con sớm nên phân ra rồi,con sợ bà thật sự sẽ phân nhà .”
Thời gian dần trôi, người đến giếng gánh nước càng lúc càng nhiều. Nghe những lời Ôn Hạ nói, trong lòng mọi người đều thấy thương cảm cho gia cảnh nhà nàng. Nhưng vào thời buổi này, nhà ai mà chẳng khó khăn, người ngoài như họ cũng không tiện can dự quá nhiều.
Tần Hữu Tài còn định nói thêm gì nữa nhưng đã bị một người bên cạnh kéo đi. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tiếng nói vang lên lác đác từ xa: “Thôi đi, đừng nói nữa. Nhà Nhị Trụ đã đủ đáng thương rồi, có chuyện gì thì ngươi tự làm đi, đừng lôi chuyện Hạ nho ra làm cớ.”
Lập tức vang lên giọng phản bác không phục của Tần Hữu Tài: “Ta lôi nàng ra làm cớ lúc nào chứ? Ta đây cũng là có lòng tốt thôi mà. Giúp người còn sai sao?”
Nghe thế, người kia cũng không nén được tức giận, nói: “Nếu ngươi nói thế thì đừng trách ta không nể mặt. Ngươi mà thật sự muốn giúp họ thì sau này chịu khó giúp Hạ nhi làm chút việc là được rồi. Ngươi còn không biết Chu Đại Hoa là người thế nào sao? Ngươi làm vậy là giúp hay là hại? Ngươi là người thế nào ta không rõ chắc? Ngươi đây là vì nhà Nhị Trụ hay vì bản thân nhà ngươi?”
Nghe đối phương nói vậy, Tần Hữu Tài vội vàng biện bạch: “Ta được lợi nhưng nhà họ cũng chẳng tổn thất gì mà?”
Tần Hữu Tài cứ thế mà cãi cố, người kia cũng chẳng buồn nể nang nữa, lạnh mặt nói:
“Tần Hữu Tài, đừng tưởng ta không biết. Ngươi nhảy dựng lên là vì chuyện gì? Chẳng phải vì Nhị Lang nhà ngươi sắp cưới vợ, bên thông gia lại yêu cầu đủ điều, ngươi sợ chuyện của Hạ Nhi truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến hôn sự của nhà ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, ta và Nhị Trụ là bằng hữu sống chết có nhau. Ngươi mà thực sự lo cho nhà hắn thì thôi đi, còn nếu là vì chút tâm tư riêng của mình, ta nhất định sẽ ngăn ngươi lại.”