Nông Nữ Chỉ Muốn Yên Tĩnh Dưỡng Gia, Ai Ngờ Biến Thành Nhà Giàu Số Một

Chương 18

Trước Sau

break

Tuy Chu Đại Hoa luôn không cho Ôn Ngọc Lan nấu ăn nhưng việc rửa bát sau bữa cơm vẫn là phần của Ôn Ngọc Lan. Vốn dĩ Ôn Hạ định đến giúp mẹ thu dọn nhưng vừa mới đứng dậy đã bị Chu Đại Hoa gọi lại: “Tiểu Hạ à, ta thấy dạo này mỗi sáng ngươi cũng dậy sớm, đã vậy thì ngày mai cứ thức sớm hơn chút, múc nước trong nhà, rồi quét dọn sân cho sạch sẽ đi.”

Ôn Hạ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng. Mai con dậy sớm thỉnh an người và ông nội. Thỉnh an xong con sẽ bắt đầu làm việc.”

Nghe Ôn Hạ nói vậy, thái dương Chu Đại Hoa giật khẽ hai cái không khống chế được. Ngay cả Tần Hữu Điền người vẫn luôn bình thản ngồi yên một chỗ cũng thoáng biến sắc, có phần căng thẳng.

Họ đều đã lớn tuổi, sáng nay bị Ôn Hạ làm cho giật mình tỉnh giấc, cả ngày tinh thần cũng không yên. Giờ chỉ ngồi thôi mà tim còn đập nhanh đến khó chịu. Nếu chuyện này còn tái diễn vài lần nữa, e là thân già cốt yếu của hai người thật sự không trụ nổi.

Lúc này, Tần Hữu Điền không kịp để Chu Đại Hoa ra mặt như thường lệ, vội vàng ngồi thẳng dậy, nói với Ôn Hạ: “Không cần ngươi thỉnh an! Ta thấy ngươi chỉ muốn phá rối chúng ta thôi. Có sức lực thì lo mà làm việc trong sân cho tốt, thế là đủ rồi.”

Ôn Hạ dường như không hề nghe thấy lời Tần Hữu Điền, chỉ nhìn về phía Chu Đại Hoa, nhẹ giọng nói: “Bà nội, người yên tâm, mai con nhất định sẽ làm việc cho thật tốt, sẽ không quấy rầy người và ông nội nghỉ ngơi nữa. Trong nhà giờ không còn ai có thể làm việc nặng, cha con lại chẳng rời được thuốc. Con sẽ cố gắng làm việc, chỉ mong người và ông nội đừng đuổi nhà con đi. Nếu rời khỏi nhà, cả nhà con sẽ không sống nổi đâu.”

Nghe Ôn Hạ nói vậy, hai vợ chồng già nhà họ Tần mới hơi yên tâm lại. Xem ra, Ôn Hạ đã bị mấy chuyện xảy ra gần đây trong nhị phòng dọa cho phát khiếp, nên mới phải hạ mình lấy lòng họ, sợ bị đuổi ra khỏi nhà. Tự cho rằng đã nắm được sinh mạng của cả nhà nhị phòng trong tay, Chu Đại Hoa càng thêm ngạo mạn.

“Được rồi, ta vẫn câu nói cũ: cha ngươi giờ tuy còn đang nằm liệt trên giường nhưng tuổi đâu có nhỏ nữa, đại oa mà không bị bắt đi, cũng đến tuổi định thân rồi. Bây giờ ta có đến tìm tộc lão đòi chia nhà thì cũng đâu có gì sai. Nếu các ngươi biết điều thì lo mà làm việc đàng hoàng, đừng có giở trò. Bằng không thì đừng trách ta tàn nhẫn, nhà này không nuôi nổi lũ ăn hại đâu.”

Ôn Hạ dường như thật sự bị lời bà ta dọa cho sợ, mặt mày hoang mang căng thẳng, gật đầu lia lịa. Nhìn thấy bộ dạng đó của Ôn Hạ, mấy người còn lại trong nhà họ Tần mừng như mở cờ trong bụng.

Hai hôm nay vì sự phản kháng của Ôn Hạ mà trong lòng họ nghẹn một cục tức, giờ rốt cuộc cũng tiêu tan đi phần nào. Trước khi đi ngủ, Ôn Hạ uống một gáo nước đầy rồi mới trèo lên giường.

Không rõ đã ngủ được bao lâu, Ôn Hạ bị buồn tiểu đánh thức. Nàng nhẹ tay nhẹ chân khoác thêm áo ngoài, mở cửa phòng rồi đi ra khỏi phòng. Trở về sau khi đi vệ sinh, Ôn Hạ lấy ra hòn đá nhỏ đã chuẩn bị từ trước, ném thẳng vào cửa phòng của hai ông bà già nhà họ Tần.

Thời này cửa đều là cửa gỗ, Ôn Hạ khi ném có ý khống chế lực đạo. Tiếng đá va vào cửa không quá lớn nhưng giữa đêm khuya tĩnh mịch thế này lại vang lên rõ ràng dị thường.

Huống hồ, hai vợ chồng già nhà họ Tần vốn ngủ không sâu, bị tiếng động làm cho hoảng sợ tỉnh dậy, tim đập thình thịch một lúc lâu mới dịu xuống. Đến khi trấn tĩnh lại thì đã không sao ngủ lại được nữa, chỉ đành mở mắt thao thức đến tận canh năm mới mơ màng chìm vào giấc ngủ trở lại.

Ôn Hạ ban đầu chỉ định giữa đêm hù họ một chút, không ngờ chỉ một lần ấy đã khiến hai ông bà mất ngủ nửa đêm. Tất nhiên, nếu nàng biết hậu quả này, cũng chỉ càng vỗ tay tán thưởng, tiếp tục ra tay mạnh hơn thôi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc