Mạt Thế: Trọng Sinh Trở Lại Dây Dưa Không Rõ Với Nhóm Nam Chính

Chương 8

Trước Sau

break

Mục Uyển Oánh theo hướng tang thi đi đến, bị một dòng nước lực lớn đánh vào người.

Bà quay người lại, nhìn về phía con gái đang ngơ ngác nhìn tay của mình, môi có chút run rẩy hỏi:

“Kha… Kha Kha, con thức tỉnh dị năng sao?”

Hiện tại tuổi này có thể thức tỉnh dị năng?

Cô cảm nhận được trong cơ thể, giống như đúc với đời trước cái cảm giác thoải mái khi vừa mới thức tỉnh dị năng. Sau khi giật mình ngắn ngủi, bình tĩnh nói với người phụ nữ:

“Mẹ, chúng ta đổi vị trí.”

Cách đó không xa trong rừng sâu ở một đống kiến trúc vứt đi, trên ban công, một tên béo đem đôi mắt từ trong kính viễn vọng trong tay rời đi, nói với các đồng đội của mình:

“Là một đám tang thi, bao vây hai người phụ nữ.”

Nghe thấy câu trả lời này, trong phòng hai người đàn ông và một người phụ nữ, trên mặt cũng không lộ một biểu tình kinh ngạc, chỉ như cũ nhắm mắt dưỡng thần.

Thấy thế, tên mập mạp cũng chỉ thở dài một tiếng, nói:

“Cảm giác vẫn còn trẻ tuổi, thật là đáng tiếc.”

“Vậy là anh muốn đi cứu?”

NẰm ở trên sô pha nhàm chán chơi móng tay của mình, người phụ nữ trẻ tuổi, nghe tên mập mạp nói, rốt cuộc quay đầu nhìn hắn ta một cái:

“Anh Tuân ở bên trong gian phòng thứ hai, anh đi kêu đi, chỉ cần anh Tuân đồng ý, chúng ta liền đều đi.”

“Đâu đâu.”

Mập mạp liên tục xua tay, đôi mắt đều sợ hãi, cả người run rẩy cự tuyệt:

“Anh Tuân thật vất vả mới có thể ngủ trong chốc lát, tôi không dám đi.”

Người phụ nữ trẻ tuổi thấy bộ dáng sợ hãi của mập mạp, xuy một tiếng, lại đem tầm mắt chuyển hướng về một bên:

“Vậy anh còn nói có rắm ___”

“Phanh!”

Người phụ nữ còn chưa nói xong, bên trong phòng ngủ liền truyền đến một tiếng động thật lớn. Trong lúc nhất thời, vài người lười nhác ở trong phòng khách đang nằm hay ngồi đều lập tức đứng lên.

“Anh Tuân hắn…”

Không ai nói tiếp, trong phòng khách vài người rũ đầu, chờ người đàn ông trẻ tuổi bước ra.

Diệp Tuân cảm nhận được làn sóng quen thuộc, trong cơ thể hắn ta phần liệt ra dị năng dao động, chỉ cảm thấy đầu của mình bị đập vào tường đau nhức khó chịu.

Hắn ta gắt gao nhắm mắt lại, dùng đôi tay của bản thân đấm đâu mình, trong lòng táo loạn không thôi, cố kiềm chế những cảm xúc đó cưỡng bách chính bản thân hắn ta bình tĩnh lại.

“Chị gái.”

Cuối cùng, hắn ta đột nhiên từ lầu hai nhảy thẳng xuống. Rơi xuống mặt đất liền biến mất, chớp mắt sau lại xuất hiện ở hơn mười mét bên ngoài, bắt đầu hướng về nơi nào đó mà tiến đi.

Cái phương hướng kia, đúng là là phương hướng mập mạp dùng kính viễn vọng xem qua hướng đó.

Mà vài người phía sau, đang nhìn người đàn ông trẻ tuổi nhảy xuống ban công, nhìn nhau vài lòng, trong con ngươi tràn đầy khiếp sợ chỉ có một thông tin:

Không thích hợp.

Nhưng sau đó, bọn họ cũng như điên xuống lầu, đuổi theo phương hướng người đàn ông trẻ tuổi biến mất mà đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc