Không lâu, Diệp Tuân và Mập Mạp đi ra ngoài tuần tra đã cùng nhau trở lại, nói cho các cô Hứa Lâm và Hắc Đầu Nhi đã chuẩn bị gần xong cơm chiều, kêu các cô xuống xe ăn.
Đến khi cô xuống xe, Diệp Tuân vẫn luôn chờ ở bên cửa duỗi tay dìu cô xuống. Nhưng cô lại trực tiếp lướt quá nhảy qua người hắn ta, đi nhanh theo phía sau Mục Uyển Oánh.
Diếp Tuân nhìn bàn tay trống rỗng của mình, một tay khác ở trên cửa xe chậm rãi nắm chặt.
Chị gái lại lần nữa từ chối hắn ta, hắn ta có chút khổ sở.
Nhưng thật nhanh, hắn ta lại mạnh mẽ nhắm mắt, bỏ lại dáng vẻ mềm yếu sau lưng, lại nhanh chóng xoay người, đi nhanh về phía trước, đi theo sau người nọ.
Nhưng Mập Mạp bên cạnh lại nhìn thấy Diệp Tuân bước đi như bay chạy theo trong lòng run sợ ở phía sau hắn ta kêu:
“Tuân… Anh Tuân, anh chú ý một chút, miệng vết thương mới băng bó tốt lại nứt ra rồi…”
…
Đám người Diệp Tuân mang lương khô như là bánh rán.
Nhìn Diệp Tuân đưa đồ ăn qua, đôi mắt Diệp Uyển Oánh hơi mở lớn.
Ở thời kỳ này, có thể có một miếng ăn đã là không tồi, bọn người Diệp Tuân còn có mới mẻ mì phở, thậm chí là rau xanh.
Tuy nói bánh rán kia khẳng định là lúc bọn họ xuất phát đã chuẩn bị nhưng đối với Mục Uyển Oánh một hai năm chưa nhìn thấy đồ ăn sạch mà nói tới cũng cực kỳ chấn động.
Mục Uyển Oánh sau khi tiếp nhận đồ ăn, Diệp Tuân cẩn thận đứng trước mặt cô, đưa cô một phần so với người khác lại càng nhiều thêm bánh rán, thử thăm dò nhỏ giọng nói:
“Kha… Kha Kha, cái này là do căn cứ Lâm Nam sản xuất, rất an toàn lại dinh dưỡng, chị có muốn ăn một chút hay không…”
Cô quay đầu, không nói lời nào cũng không tiếp nhận đồ vật trên tay hắn ta.
Mục Uyển Oánh thấy thế, cũng dừng lại động tác ăn.
Diệp Tuân nhìn động tác kháng cự của cô, âm thanh cũng yếu xuống, hắn ta rũ con mắt, giơ bánh rán trong tay nhẹ nhàng run rẩy:
“Chị… Kha Kha, chị đừng không ăn cái gì, chị có thể chán ghét em… Đừng không ăn cái gì…”
…
Cô cuối cùng vẫn là không có ăn đồ Diệp Tuân đưa qua.
Nhưng sau đó, phần ăn nhiều bánh rán lại dạo qua một vòng ở trên tay Lam Lam tới trên tay cô.
Cô thật sự là đụng trúng sự tò mò không dứt và dò hỏi không có cách của Lam Lam, bị cô ấy truy vấn không dứt, cô tình nguyện tìm đồ vật bịt miệng cô ấy lại.
Cách đó không xa, có người an tĩnh ngồi ở trong một góc vẫn luôn chăm chú nhìn vào phương hướng của cô, nhìn thấy cô sau khi tiếp nhận đồ vật, rốt cuộc khóe miệng lại nở một nụ cười nhẹ.