Nhức đầu, sốt cao, nghẹt mũi, đau họng.
Bùi Thanh Chỉ mê man ngủ, thỉnh thoảng phát ra những tiếng rêи ɾỉ khó chịu.
Sâu trong cơ thể cô như tích tụ một luồng hơi lạnh thấu xương, nhưng bề mặt da lại nóng bừng như lửa đốt. Cô không rõ mình lạnh hay nóng, chỉ biết là vô cùng khó chịu.
Giữa cơn mơ hồ, cô cảm thấy cơ thể chợt lạnh đi, cảm giác đè nén đến nghẹt thở cũng biến mất.
Có ai đó đang chạm vào cô. Một lúc thì nhét một vật lạnh lẽo vào dưới nách cô, lúc lại nắm cằm cô, ép cô mở miệng, dùng một vật cứng chạm vào đầu lưỡi mềm mại của cô.
Cô ý thức mơ hồ, mơ màng muốn mở mắt nhìn xem là ai, nhưng cơ thể lại vô lực, không thể động đậy.
"Bệnh nặng thế này rồi mà vẫn cứng đầu, thật khó xử mà." Người đó cất giọng.
Giọng nói quen thuộc khiến cô bớt cảnh giác, vô thức nghiêng người về phía người ấy, nằm nghiêng sang bên trái, bàn tay nhỏ mềm mại vô tình đặt lên... đũng quần anh.
"39.4 độ, sốt nặng như vậy mà vẫn không quên trêu chọc chú sao?"
Người đàn ông bật cười, giọng cười trầm thấp, gợi cảm, khiến tim cô khẽ run lên, đôi mắt mơ màng dần mở ra.
Ánh đèn trần sáng chói làm mắt cô hơi nheo lại, cô nhắm lại một lúc mới thích ứng được.
Một người đàn ông mặc đồ ở nhà đang ngồi bên giường, ngón tay thon dài cầm một chiếc nhiệt kế thủy ngân.
"Cháu tỉnh rồi?"
"Sao chú lại ở đây?!" Bùi Thanh Chỉ hoảng hốt. Vừa dứt lời, chất giọng khàn đặc xa lạ của mình khiến cô nhíu mày.
"Lương y như từ mẫu, chú lo lắng cho bệnh nhân, nên đã bất chấp nguy hiểm tính mạng để đến cứu cháu."
Anh nghiêm túc nói bừa, rồi chỉ về phía cửa kính trượt trên ban công: "Chú bấm chuông mà không ai trả lời."
"Đây là tầng 22 đấy!" Cô bán tín bán nghi nhìn anh. Không ngờ anh dám leo ban công trèo vào.
Bất giác, bàn tay cô khẽ động. Đột nhiên thấy sắc mặt anh trở nên nghiêm túc, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
"Cháu sờ thì được, nhưng đừng có động loạn." Anh cất giọng trầm thấp, mang theo chút nguy hiểm cảnh cáo.
"Hử?" Cô nhìn kỹ lại, cuối cùng cũng nhận ra tay phải của mình đang đặt lên... chỗ đó của anh.
Dưới lớp quần ngủ rộng rãi, thứ khổng lồ kia đã thức tỉnh, như một khẩu súng cứng rắn chĩa thẳng vào tay cô.
Cô khó khăn nuốt nước bọt, kinh ngạc cảm nhận được vật to lớn nóng rực trong tay mình khẽ co giật, dường như còn cương cứng hơn nữa.
Thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô, anh cố nhịn cười, bàn tay nóng ấm to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, chậm rãi vuốt ve dọc theo vật cứng rắn kia.
Lớp vải lụa mỏng phác họa rõ ràng hình dáng thô dài của nó. Dưới lớp vải, dươиɠ ѵậŧ đã hoàn toàn cương cứng, dày bằng cả cánh tay nhỏ của cô, đến mức cô không thể ôm trọn bằng một tay.
Cô trợn mắt nhìn, tò mò không biết của đàn ông đều to như vậy sao, hoàn toàn không nhận ra mình đang bị anh chiếm lợi.
"Hừm..." Hầu kết anh khẽ nhấp nhô, phát ra một tiếng rên đầy thỏa mãn.
"Nếu không phải cháu còn đang bệnh, có lẽ chú đã không nhịn nổi rồi."
Con thỏ trắng nhỏ này, thịt mềm ngọt, hương vị thơm ngon, anh đã sớm mong muốn được nuốt trọn từ lâu.
Nghe vậy, bộ não đang sốt cao mơ màng của cô bỗng chốc tỉnh táo hơn.
"Lưu manh!" Cô thấp giọng mắng, rụt tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Người đàn ông nhìn bàn tay trống không của mình, bật cười bất đắc dĩ.
Anh cầm lên một hộp thuốc, thản nhiên nói: "Cháu bị cúm, không hiểu bệnh lý và dược lý thì đừng tự tiện uống thuốc bừa."
Anh đứng dậy, lục lọi hộp thuốc lấy ra mấy viên thuốc, đổ vào nắp chai.
"Cốc nước của cháu đâu?"
Lần này, Bùi Thanh Chỉ không từ chối "ý tốt" của anh nữa, ngoan ngoãn uống thuốc.
"Cháu có bị dị ứng với nhóm thuốc pyrazolone hoặc barbiturat không?" Nguy Thừa ngồi bên giường, lấy ra một ống thuốc tiêm.
Cô ngơ ngác lắc đầu. Sau đó liền nghe thấy anh nói: "Lật người, cởi quần ra."