Kỹ thuật nghiệm thi thời cổ đại tuy không bằng hiện đại, nhưng để xác định một người bị thiêu sống hay chết rồi mới bị đốt xác thì không khó, chỉ cần kiểm tra tro bụi trong miệng và mũi là được. Trần ngỗ tác này rõ ràng là đã không làm hết trách nhiệm.
Nói rồi, nàng trực tiếp mở miệng tử thi, đưa tay vào trong moi móc, đến khi chạm tới cổ họng mới rút ra. Rõ ràng có thể nhìn thấy mấy hạt tro đen dính trên đầu ngón tay nàng.
Sắc mặt Trần ngỗ tác lập tức chuyển từ đỏ sang trắng bệch.
Ôn Ngư cười như không cười nhìn ông, thản nhiên nói: “Lúc khám nghiệm tử thi, chẳng lẽ Trần ngỗ tác đã uống say rồi sao? Ngay cả việc kiểm tra khói bụi trong miệng mũi, một bước cơ bản nhất cũng quên, hay là ngài chỉ muốn vội vàng khép lại vụ án này cho xong?”
Cố Yến cũng nhìn sang.
Trần ngỗ tác đã toát mồ hôi lạnh đầy trán, không ngờ tiểu nha đầu này lại thật sự có bản lĩnh!
Ông mềm nhũn cả chân, đứng không vững, vội dập đầu lia lịa với Cố Yến: “Đại nhân, là thuộc hạ ngu dốt. Mấy ngày trước người nhà thuộc hạ bị bệnh nặng, thuộc hạ vì lo lắng bệnh tình của người nhà nên lúc khám nghiệm tử thi mới... mới có chút sơ suất. Mong đại nhân nể tình thuộc hạ phạm lỗi lần đầu mà tha cho thuộc hạ lần này!”
Tình huống này có hơi khó xử, Ôn Ngư không muốn dính vào nên dồn hết sự chú ý vào tử thi. Ai ngờ Cố Yến lại ngước mắt hỏi nàng: “Ôn Ngư, ngươi thấy thế nào?”
Từ một góc mà Cố Yến không nhìn thấy, Trần ngỗ tác hung hăng lườm Ôn Ngư một cái.
Ông không lườm thì còn đỡ. Ôn Ngư mà là người dễ bị uy hiếp sao? Đương nhiên là không.
Ôn Ngư nói ngay: “Ông ta đang lừa ngài đấy.”
“Ngươi... Ngươi nói năng linh tinh!” Trần ngỗ tác tức đến long cả mắt, giơ tay chỉ vào Ôn Ngư: “Lão phu với ngươi rốt cuộc có thù oán gì mà ngươi lại muốn hại lão phu như vậy!”
Ôn Ngư nói một tràng rất nhanh: “Lúc đi đường, bước chân của Trần ngỗ tác phù phiếm, mắt lại có quầng thâm. Nếu nói là do mệt mỏi thì trên tóc ông ta lại có mùi sáp thơm nồng nặc. Mặt thì bóng nhẫy, cổ áo lại nhăn nhúm. Quan trọng nhất là trên người còn thoang thoảng mùi rượu.”
Nói ông uống say, quả thật không phải là nói bừa.
Vốn dĩ Ôn Ngư không định gây khó dễ cho ông nhưng kẻ này quá kiêu ngạo mà lại chẳng có tài cán gì, vậy thì cũng đáng để vạch trần một phen.
Hơn nữa, thân là ngỗ tác mà ngay cả chuyện trong bổn phận cũng làm không xong, lại còn suốt ngày đắm mình trong lầu xanh. Ôn Ngư không mở miệng mỉa mai ông đừng chết trên giường nữ tử đã là kiềm chế lắm rồi.
Vẻ mặt Cố Yến không rõ vui giận, hắn phất tay, lập tức có hai tên quan sai tiến lên, lôi Trần ngỗ tác đang không ngừng van xin ra ngoài.
Trong nhà xác chỉ còn lại Ôn Ngư và hắn.
Ôn Ngư cũng không chần chừ, nàng buộc khăn vải sau gáy, chuẩn bị xong xuôi liền bắt đầu khám nghiệm.
Nàng dùng dao rạch một đường mở cổ họng người chết. Cố Yến đứng gần đó, hắn chỉ thấy đôi tay nàng lần tìm trong phần thịt rữa và các mô đã khô quắt, mùi hôi thối nồng nặc lập tức xộc ra.
Vì không có kính lúp, nàng phải ghé sát vào xem. Thế nhưng, vẻ mặt nàng lúc này lại vô cùng trang nghiêm, đôi mắt đen láy tập trung cao độ, không hề khiến người ta cảm thấy dơ bẩn hay ghê tởm, ngược lại còn có phần thiêng liêng.
Cuộc khám nghiệm này kéo dài gần một canh giờ. Vì tử thi đã khô quắt nghiêm trọng, dù có những vết thương bên ngoài khác cũng khó lòng nhận ra. Nàng khâu lại vết mổ cho người chết, mặc lại quần áo cho y, sau khi làm xong tất cả mới thở phào một hơi, ngồi thẳng dậy.
“Thế nào rồi?”
Ôn Ngư đáp rất nhanh: “Nạn nhân là nam, khoảng trên dưới 10 tuổi. Việc bị thiêu sẽ khiến thi thể co quắp lại, lúc còn sống hắn cao khoảng bốn thước rưỡi. Thời gian tử vong là khoảng nửa tháng trước, nguyên nhân cái chết chính xác là bị nướng chín.”
Cố Yến ngước mắt: “Nướng? Sao không phải là thiêu?”