"Tiên sinh, phiền ngài trước khi rời đi thanh toán hoá đơn một chút."Tôn Danh Dương đỡ Tôn Lan Phương đưa đám người nhà họ Tôn nghênh ngang đi ra thang máy, lúc chuẩn bị đến bãi đậu xe lấy xe, có một nhân viên phục vụ chạy đến trước đại sảnh, trong tay còn cầm bộ đàm.Khiến cho đám người nhà họ Tôn kinh ngạc không phải do cô ngăn lại đường đi của bọn họ, mà là câu nói kia của cô.Cái gì gọi là phiền trước khi bọn họ đi thanh toán hoá đơn một chút?!"Tiên sinh, phiền ngài tính tiền." Nhân viên phục vụ tính tình nhẫn nại, cung cung kính kính mà lại lặp lại một lần nữa."A?" Tôn Lan Phương hậu tri hậu giác bị làm cho bỗng chốc choáng váng.Bình thường bà ta đi ra ngoài ăn cơm, đều là người khác tính tiền, mình cũng không mang theo một phân tiền, giờ phút này, mặc dù nhân viên phục vụ nói lời này với Tôn Danh Dương, nhưng bà đứng ở phía trước nhất, không khỏi cảm thấy thể diện mất hết.Những khách hàng đi ngang qua, đến đây ăn cơm hoặc ăn cơm tối xong rồi đi đều đem tầm mắt nhìn sang, ở nơi này quán cơm cao cấp dám ăn cơm chùa, không thể nghi ngờ bọn họ vẫn là bàn đầu tiên từ lúc khai trương tới nay!Tôn Danh Dương đã nghẹn đỏ cái mặt già nua, dưới những ánh mắt hoặc khinh bỉ hoặc xem náo nhiệt hoặc trào phúng đánh giá, ngay sau đó cổ cũng đỏ bừng, ông ta cắn chặt răng hạ thấp giọng hỏi nhân viên phục vụ: "Các người không có lầm chứ?""Hai vị khách kia ngồi cùng bàn với các vị đều đã rời đi trước rồi, các vị ở lại không phải để tính tiền sao?" Thái độ của nhân viên phục vụ vẫn rất cung kính, cung kính đến mức khiến cho người nhà họ Tôn một chút cũng không tìm được lỗi.Lâm Ngọc Chi thiếu chút nữa kinh hô lên: "Cô nói bừa cái gì vậy? Mắt cô chẳng lẽ không thấy, cái bàn này căn bản không phải do chúng tôi đặt, chúng tôi bất quá là được người ta mời đến bàn này ăn cơm, chúng tôi là khách không phải chủ nhà!"Nhân viên phục vụ nói: "Cái bàn này là Tống thiếu đặt, món ăn cũng là Tống thiếu đặt, cũng không sai."Giờ phút này, Tôn Hạo đứng ở cuối cùng đã đoán được là chuyện gì xảy ra, bọn họ bị Tống Kỳ Diễn sắp xếp vào bẫy, nhưng anh ta không lập tức đứng ra nói, bởi vì cha nuôi của anh ta rõ ràng cũng đã nghĩ tới!Tôn Danh Dương nghĩ đến trên bàn cơm Tống Kỳ Diễn biểu hiện khiêm tốn lễ độ, lại nghĩ đến dáng vẻ Tống Kỳ Diễn lúc gọi thức ăn không chút nào do dự, còn có nụ cười khách khí của Tống Kỳ Diễn lúc rời đi, chỉ cảm thấy huyết khí dâng trào, trước mặt bỗng tối sầm thiếu chút nữa xỉu vì tức, ông ta ở thương trường trà trộn nhiều năm như vậy, đâu từng bị một kẻ hậu sinh vãn bối như vậy trêu qua?"Tống Kỳ Diễn đâu?" Nhìn nhân viên phục vụ trước mặt khúm núm, Tôn Lan Phương kiêu căng hỏi.Trong lòng bà ta cũng là giận đến không nhẹ, Tống Kỳ Diễn mày giỏi lắm, ăn cơm lại dám không trả tiền, để cho người ta căm tức chính là, nhân viên phục vụ này không có mắt, lại còn dám đến đòi tiền bọn họ?Tôn Lan Phương hít sâu một cái, dùng lỗ mũi hướng về phía phục vụ viên hừ nói: "Cô đã gọi Tống Kỳ Diễn một tiếng Tống thiếu, nghĩ đến cậu ta cũng là khách quen ở đây của các người, gọi điện thoại cho cậu ta, hỏi thử đến tột cùng cậu ta làm sao mà chiêu đãi khách như vậy!"Tôn Danh Dương và những người khác trong nhà họ Tôn cũng là mặt lạnh lùng, cùng ý giống như Tôn Lan Phương, đều phải chất vấn Tống Kỳ Diễn, nếu không muốn mời khách cũng đừng mời, như bây giờ xem ra là có ý gì?Một nhóm sáu người bị ngăn ở trong đại sảnh, càng ngày càng nhiều người hiếu kỳ dừng lại hỏi thăm chuyện gì xảy ra.Sau khi đợi biết là ăn cơm không trả tiền mà muốn đi, đều đã quay sang bọn họ lộ ra ánh mắt khinh bỉ.Phục vụ nhìn mấy người nhà họ Tôn này ăn cơm chùa còn hùng hồn như vậy, đối với cô thét tới thét lui, cũng mất đi kiên nhẫn lúc ban đầu, trong lòng khinh bỉ bọn họ không biết xấu hổ, trong miệng cũng là không nhịn được thúc giục."Số điện thoại của Tống thiếu làm sao lại để cho chúng tôi biết? Bình thường cũng là nhân viên Tống thị đến đặt trước, tiên sinh, phiền toái ông tính tiền nhanh lên một chút, tôi còn có chuyện khác rất bận rộn!""Có người nào nói chuyện với khách hàng như cô không?" Tôn Lan Phương lập tức xù lông, bàn tay chỉa thẳng vào chóp mũi nhân viên phục vụ: "Tống Kỳ Diễn dầu gì cũng phải gọi tôi một tiếng bà nội, cô dám đến đòi tiền tôi?"Nhân viên phục vụ quan sát đoàn người nhà họ Tôn một lượt, đều là khuôn người dạng chó, không nghĩ tới mạo xưng là trang hảo hán, đáy lòng lại dùng sức mà giễu cợt một phen, không chút lưu tình nể mặt mà nói: "Ngại quá, Tống thiếu thật sự là không có nói cho chúng tôi biết mới vừa rồi ở trên bàn cơm còn có bà nội đã qua đời của anh ta.""Cô xét lại cô đi, một người làm công, dám ăn nói với tôi như vậy!" Tôn Lan Phương tức giận quát to một tiếng.Lâm Ngọc Chi nhìn thấy nhiều người dừng chân nhìn sang, vội vàng lôi kéo Tôn Lan Phương đang lên cơn giận, khẽ nói: "Cô ơi, chớ xung động, có lời gì bình tĩnh mà nói."Tuy nhiên, Tôn Lan Phương đời này trải qua quá thuận, vẫn được người ta tâng bốc đến thật cao, đâu chịu nổi chế nhạo như vậy, đẩy Lâm Ngọc Chi ra đi lên phía trước một bước, "Gọi quản lý của các người tới đây, tôi muốn tự mình hỏi một chút anh ta dạy cấp dưới như thế nào!""Vị phụ nhân này làm cái gì vậy?" Bên cạnh có một người khách vây xem chợt chen miệng: "Ăn cơm trả tiền, đạo lý hiển nhiên, nếu như bà muốn ăn miễn phí, nên ở nhà, mà không phải tới nơi này, đừng nói là gọi quản lý tới, hôm nay dù cho bà gọi chủ quán tới rồi, nên trả tiền là phải trả thôi!""Đúng vậy đúng vậy, l�